Beta: Thố Lạt+coki+phuogot_93
"Vội vã như vậy làm gì? Ta chỉ đi dạo một chút thôi." Thương Lung Tình mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn Đông Phương Dịch Hàn, lqd rất tự nhiên ôm lấy hắn, dịu dàng nói.
"Nàng đó, đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, hại ta lo lắng."
Đông Phương Dịch Hàn ôm nàng, vẻ ngoài như đang trách cứ nàng nhưng thực tế lại cưng chiều hết mực, nâng trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan.
"Ha ha, bụng ta to thế này còn có thể đi đâu cơ chứ? Chỉ có thể đi dạo ở xung quanh đây mà thôi."
"Ta biết, nhưng sợ nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ bụng của nàng cũng sắp chuyển dạ rồi?"
"Ừ, đúng vậy, có lẽ là mấy ngày nay."
Thương Lung Tình vừa nói xong, đột nhiên "A" một tiếng, ôm bụng, kinh sợ kêu lên.
"Làm sao vậy, làm sao vậy, Lung Nhi, đừng dọa ta."
"Ta. . . Ta sắp sinh, mau ôm ta trở về phòng, còn phải kêu bà đỡ." Thương Lung Tình ôm bụng, chịu đựng đau đớn, giải thích.
"Được, được." Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, khẩn trương ôm lấy Thương Lung Tình, nhanh chóng chạy vào phòng.
"Đến đây nhanh, mau truyền bà đỡ." Đông Phương Dịch Hàn ôm Thương Lung Tình vào phòng, hô lớn tiếng, vẻ mặt khẩn trương nhìn Thương Lung Tình.
Chỉ chốc lát, mấy bà đỡ vội vội vàng vàng chạy vào, khẩn trương nhìn Thương Lung Tình trên giường, chẳng quan tâm hành lễ đã vây xung quanh nàng!
"Vương gia, người ra ngoài trước đi, ở đây không tiện lắm." Có một bà đỡ lòng dũng cảm tăng lên, nhìn Đông Phương Dịch Hàn, nhắc nhở.
"Vương gia, chàng ra ngoài được không? Ta không sao, chàng không nên ở chỗ này." Thương Lung Tình nhịn đau, lqđ nhìn Đông Phương Dịch Hàn nói. Nàng biết nếu nàng không mở miệng, hắn nhất định sẽ không rời đi.
"Nhưng mà ta lo cho nàng, ta muốn ở lại chỗ này."
"Không được, nơi này là nơi nữ nhân sinh, chàng ở lại cũng không giúp được gì."
"Nhưng ta. . ."
"Hàn, đi ra ngoài, nghe lời, đừng để ta phân tâm, được không?"
"Được rồi, ta ở bên ngoài chờ, nàng có việc gì nhớ phải gọi ta. . ."
"Ừ." Lúc này Thương Lung Tình đã đau đớn không chịu nổi, nếu không phải sợ Đông Phương Dịch Hàn lo lắng, không chịu đi ra ngoài, nàng đã sớm kêu lên rồi.
Đông Phương Dịch Hàn nhìn nhìn Thương Lung Tình, vẻ mặt lo lắng đi ra ngoài nhưng vẫn không quên quay đầu lại nhìn vài lần, trong mắt đều là vẻ đau lòng và lo lắng.
"Vương Phi, mau, hít sâu, lại dùng thêm dùng sức."
"Ừ, a. . ."
"Vương Phi, cố gắng lên, chịu đựng, chịu đựng."
"A, mau, Vương Phi, mau dùng lực, nhìn thấy đầu tiểu hài tử rồi."
"Hít sâu, dùng sức."
"A." Thương Lung Tình nhịn đau, thoáng cái giống như muốn nổ tung, lớn tiếng hét to.
"A, sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thế tử." Chỉ thấy hài nhi khóc "Oa oa" một tiếng, một bà đỡ hưng phấn nói.
Đông Phương Dịch Hàn đứng bên ngoài lo lắng vô cùng, xoay người tới tới lui lui rất nhiều lần, hại bọn Tiểu Ức đều hoa mắt cả rồi! Nhưng lại không dám lên tiếng ngăn cản hắn, llêquýđônn rất nhiều lần hắn không nhịn được muốn xông vào, lại bị mấy người bọn họ ngăn cản.
Bất tri bất giác đã qua mấy canh giờ, cho đến khi nghe thấy tiếng hài nhi khóc "Oa oa", mọi người mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt mừng rỡ đợi bà đỡ đi ra.
"Chúc mừng Vương gia, là một tiểu thế tử." Một bà đỡ mừng rỡ ôm hài nhi đi ra, cao hứng nói.
Ai ngờ, Đông Phương Dịch Hàn chỉ liếc nhanh một cái, mừng rỡ cười cười: "Ban thưởng." Sau đó vèo một cái, chạy ngay vào phòng, đi thẳng đến chỗ Thương Lung Tình.
Mấy người Tiểu Ức đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu bất đắc dĩ, xem ra tâm tư của gia đều đặt trên người Vương Phi, chẳng màng đến tiểu thế tử gì nữa.
"Lung Nhi, thế nào rồi?" Đông Phương Dịch Hàn nhanh chóng đi đến bên giường, vội vàng nắm lấy tay Thương Lung Tình, lo lắng nói.
"Ta không sao, chàng đừng gấp, ta muốn nghỉ ngơi một chút" Thương Lung Tình cười cười nhẹ nhàng, mệt mỏi không chịu nổi, vừa dứt lời đã nhắm nghiền hai mắt nghỉ ngơi, nàng thật sự rất mệt.
"Được, nàng an tâm ngủ đi, ta ở lại đây cùng nàng." Đông Phương Dịch Hàn nhẹ nhàng vuốt ve trán của nàng, dịu dàng nói.
Mặt trời sáng sớm.
Thương Lung Tình ung dung mở mắt, cảm thấy tinh thần khoan khoái dễ chịu, thần thái sáng láng, ánh nắng buổi sớm rực rỡ xuyên qua cửa sổ, chiếu lên bình phong khiến cả phòng đặc biệt sáng ngời.
"Lung Nhi, nàng tỉnh rồi à, có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không?" Đông Phương Dịch Hàn vừa bước vào trong phòng thì thấy Thương Lung Tình đang ngẩn người, hắn quan tâm, vội vàng hỏi.
"Không cần, bảo bảo đâu? Ta còn chưa nhìn thấy bảo bảo." Thương Lung Tình thấy Đông Phương Dịch Hàn ngồi bên giường của nàng, liền nhìn hắn nói, trong mắt hiện lên chút chờ mong.
"À, đang ở chỗ bà vú, đợi lát nữa sẽ ôm tới đây, nàng có muốn nghỉ ngơi thêm một chút hay không?" Đông Phương Dịch Hàn nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy, dịu dàng nói.
"Không, ta nghỉ ngơi đủ rồi, l^q'đ bảo bảo đáng yêu không?" Đáy mắt Thương Lung Tình hiện vẻ chờ mong, tình thương của từ mẫu vô tình toát ra, kiều mị động lòng người.
"Đáng yêu." Mắt Đông Phương Dịch Hàn chớp chớp, có chút mất tự nhiên nói. Kỳ thật hắn còn chưa chính thức nhìn hài nhi đâu! Vừa nghe thấy sinh xong, hắn đã chạy ngay vào xem nàng, hoàn toàn không hề bận tâm đến tiểu hài tử kia!
"Sao thế? Chàng vẫn chưa nhìn hài nhi đúng không?" Thương Lung Tình nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Đông Phương Dịch Hàn, thoáng cái đã biết hắn đang nói dối nên cố ý nhíu mày, có chút giận dỗi nói.
"Hả, làm sao nàng biết. Ta, hôm qua ta lo lắng chỉ muốn xem nàng thế nào nên vẫn chưa nhìn hài tử." Đông Phương Dịch Hàn ngượng ngùng giải thích, khuôn mặt tuấn tú hơi hơi hồng, có chút không được tự nhiên.
"Chàng đó, đã làm phụ thân rồi, sao có thể không nhìn con cơ chứ, hài nhi sẽ đau lòng." Thương Lung Tình nhìn Đông Phương Dịch Hàn đầy bất đắc dĩ, nàng biết hắn lo lắng cho nàng, cũng may lần này nàng sinh thuận lợi, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ hắn sẽ không để ý đến tiểu hài tử luôn sao?
"Lúc ấy ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ một lòng muốn gặp nàng, vì vậy nên. . ." Đông Phương Dịch Hàn sờ sờ ót, hơi ngẩng đầu nhìn nàng, nét mặt bá đạo cùng đương nhiên!
"Được rồi, vậy bây giờ cho người ôm hài tử đến đây đi?" Sắc mặt Thương Lung Tình đầy vẻ chờ mong.
"Được, người đâu, ôm tiểu thế tử đến đây." Đông Phương Dịch Hàn thấy vẻ mặt Thương Lung Tình tràn đầy dịu dàng, l.q.đ gật nhẹ đầu, mở miệng ra lệnh.
Chỉ chốc lát sau, một nha hoàn ôm một tiểu hài tử trắng trẻo mềm mại đi vào, trong miệng đứa bé vẫn còn mút ngón tay bẹp bẹp, dường như rất ngạc nhiên hiếu kì nhìn bốn phía.
"Để ta bế." Thương Lung Tình nhìn tiểu hài tử trắng trẻo mũm mĩm kia, lòng thoáng chốc mềm mại hẳn đi, ý cười đầy mặt.
"A, thật đáng yêu! Hàn, đặt cho hài nhi một cái tên đi?"
"Ừm, gọi Đông Phương Thiên Vũ được không?"
"Được! Vậy gọi là Thiên Vũ, Vũ Nhi, ta là mẫu thân của con, biết không?" Thương Lung Tình gật nhẹ đầu, tay nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt mềm nhẵn nhỏ nhắn, cao hứng nói.
Hình như tiểu Thiên Vũ hiểu được, trong miệng phát ra âm thanh không rõ ràng, ê..ê…a …a... đáp lại, hai cánh tay nhỏ xíu còn không ngừng vẫy vẫy. . .
"Ha ha, chàng xem, hài nhi cười đấy, thật đáng yêu! Bộ dạng này thật giống chàng, không biết sau khi lớn lên có hái hoa ngắt cỏ hay không."
"Nương tử, ta rất an phận đấy, sao nàng có thể nói ta như vậy?" Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, oan ức nhìn Thương Lung Tình, điềm đạm đáng yêu biện giải.
"Ha ha, được rồi, nói đùa thôi, chàng phải nghiêm túc như vậy sao?" Khóe miệng Thương Lung Tình cong lên, có phải người này lại đang giả bộ đáng yêu hay không? Đây rõ ràng là biểu cảm của người vô tội chịu oan ức mà?
"Đó là đương nhiên, không thể để nương tử hiểu lầm ta được! Ta còn không biết hái hoa ngắt cỏ, trêu hoa ghẹo nguyệt là gì đâu."
"Đúng không? Sao ta lại cảm thấy chàng rất được yêu thích nhỉ?"
"Nào có, ta rất nghiêm túc mà."
"..."
Trán Thương Lung Tình rơi đầy vạch đen, người này đúng là thành thật.
Nhưng mà trong lòng nàng lại vô cùng ấm áp đấy, cái này gọi là hạnh phúc, có một phu quân yêu thương mình, một tiểu bảo bảo đáng yêu, một gia đình hạnh phúc. . .
N năm sau:
Dân gian có một truyền thuyết, đồn đại khắp nơi trên các nước đều có dấu chân hạnh phúc của Tiêu Dao Vương và Tiêu Dao Vương Phi, lqđ thông thường mỗi nơi mà họ đi qua đều để lại một dấu hiệu hạnh phúc, đại biểu cho hạnh phúc vui vẻ vĩnh viễn.
Hễ là người yêu nhau có được dấu hiệu hạnh phúc kia, sẽ được hạnh phúc cả đời!
Hễ du ngoạn qua những nơi họ đã du ngoạn, cũng sẽ hạnh phúc vĩnh viễn!
Mọi người đều không ngừng hâm mộ, mỗi người đều hy vọng bản thân vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ, cho đến vĩnh viễn!
(Hết)