"Nếu em thật sự là trợ lý của chị, em sẽ quay cho chị một cái vlog, từ giờ chúng ta lên máy bay bắt đầu quay, tiêu đề cứ như vậy bắt đầu." Vu Chu vừa nói vừa thắt dây an toàn, theo thói quen dùng dây an toàn nới lỏng để đo eo mình có béo lên hay không.
Không có, mười năm gầy như một ngày, nàng hài lòng buông cái bụng nhỏ ra.
Sau đó lại có chút ảo não, nàng rất ít khi ngồi khoang hạng nhất, lần này tới gấp, cũng không cùng Tô Xướng đi hưởng thụ đãi ngộ phòng VIP gì. Thành thật mà nói, ngoại trừ lên máy bay không cần xếp hàng, nàng cũng không cảm thấy ngồi khoang hạng nhất có gì tốt, người đi ngang qua thường thường quét mắt nhìn hai cô, khiến nàng không tự chủ được liền muốn giống như tiếp viên hàng không đứng lên hỏi: "Xin chào, xin hỏi có cần tôi giúp cô đặt hành lý không?"
Ha ha, nói xa rồi.
Khoang máy bay yên tĩnh, xem ra sắp hết người rồi, Vu Chu nhìn sang Tô Xướng bên cạnh: "Vừa rồi em đột nhiên hiểu một chuyện."
"Cái gì?"
"Chính là lần trước chúng ta đi chụp ảnh tạp chí, tại sao Rita không để người của cô ấy rót nước cho chị, mà gọi "trợ lý" của chị."
"Hả? Tại sao?" Tô Xướng nhẹ nhàng hỏi nàng, lật một trang sách.
"Em nghĩ đây là thói quen hợp tác với các ngôi sao của Rita, chỉ uống nước do người mình rót, sợ có người đầu độc hay gì đó."
Tô Xướng cười ra tiếng.
"Không có lý sao?" Vu Chu chống mặt nhìn cô, "Dù sao em cảm thấy người có tiền đều rất phiền phức."
Tô Xướng đặt tạp chí xuống, nghiêng đầu nhìn nàng, bởi vì dậy sớm giọng mũi có chút mềm mại: "Hình như em rất bài xích người có tiền."
"Cũng không phải. Nhưng em cũng thường nghĩ, sao lại không bài xích chị nhỉ?" Vu Chu cắn cắn môi dưới, "Chị xem đi, trong phim, bọn họ như vậy, đều phải cau mày nói có tiền rất phiền, nhưng chị chưa từng. Chưa từng có."
Tô Xướng nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Tiền bạc không mang đến cho chị nhiều phiền não."
Đệch. Thật hợp lý hợp tình. Vu Chu không muốn nói chuyện với cô nữa.
Tô Xướng nhìn Vu Chu quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng giống như lại đang đoán chiếc xe đưa đò đi ngang qua này rốt cuộc thông tới chiếc máy bay nào, nếu đoán đúng, nàng sẽ cong mắt cười một chút, ở trong lòng trao cho mình một phần thưởng nho nhỏ.
Từ trước đến nay nàng chính là như vậy, thậm chí khi biết được chuyến bay lần này là cầu hành lang chứ không phải ngồi xe đưa đò, khen ngợi chuyến đi này vận khí phi phàm muốn kiếm thật nhiều tiền.
Vu Chu không chạy đi kiếm nhiều tiền, nhưng coi như bước ra một bước nho nhỏ, "Điện Thờ" bán không tệ, lần này nàng nhận lời mời của nhà xuất bản đi đến Cẩm Thành, nhìn sân bãi chuẩn bị ký tặng, còn có một công ty điện ảnh muốn bàn về bản quyền, vừa vặn cùng nhau nói chuyện.
Hành trình bận rộn, nàng còn rất thỏa thuê mãn nguyện.
Đến Cẩm Thành đã là buổi chiều, các cô đơn giản ăn một bữa cơm, rồi hẹn gặp người đại diện của công ty điện ảnh Cam Cam ở sảnh khách sạn. Vu Chu rất lo lắng, trước đây mối quan hệ duy nhất của nàng với các công ty giải trí chỉ là qua hot search Weibo, khi người ta lên hot search, nàng vào dạo hot search.
Hơn nữa, tên công ty như vậy, sẽ chỉ xuất hiện trong tuyên bố nghiêm chỉnh hoặc trong thư luật sư.
A, đương nhiên còn có fan mắng chửi không làm việc.
Vu Chu dùng điện thoại để che giấu sự căng thẳng của mình.
Tô Xướng vẫn bắt chéo chân ngồi ở một bên nhẹ giọng nói với nàng: "Đến rồi."
Vu Chu vội vàng dùng đáy mắt liếc, một cô gái khoảng 25 tuổi đi tới, vừa nhìn liền cùng người bên cạnh không giống nhau. Nhìn là biết cô ấy khác biệt so với những người xung quanh. Rất gầy, gầy đến mức giống như sắp lên hình, ăn mặc rất thoải mái, nhưng trang điểm lại rất tỉ mỉ. Vu Chu lại bị chứng "sợ người thời thượng" của mình phát tác, khẽ thì thầm với Tô Xướng: "Chúng ta có cần đứng dậy không?"
Một giây sau liền nghe thấy Tô Xướng cười nhẹ nhàng với Cam Cam đang đến gần: "Hi."
Cạn lời... Không phải đã nói đến làm trợ lý của mình sao? Sao lại làm vẻ mặt như một nhân vật lớn thế này?
Cam Cam ngẩn người, nói hi với Tô Xướng: "Tác giả Vu?"
"Cô ấy." Tô Xướng lại cười cười.
"Vậy..."
"Trợ lý." Tô Xướng gật đầu.
"Ồ." Cam Cam nhìn chằm chằm Vu Chu ngồi xuống.
Cứu mạng... Vu Chu cảm thấy hai người này đang dùng ánh mắt thương lượng muốn đem mình bán đi, vẫn là cái loại cân lượng kia.
Cũng may Cam Cam không có quá nhiều lòng hiếu kỳ, hoặc là nói, làm nghề này của các cô ấy, thói quen thận trọng, thấy nhưng không thể trách. Vì vậy cô ấy nhanh chóng đi vào vấn đề chính, giới thiệu công ty của mình trước, sau đó nói: "Cô Vu đã xem qua hợp đồng rồi ha, có vấn đề gì có thể hỏi tôi."
Không thể không nói, loại công ty này, vẫn là ở thế yếu tự nhiên, cho dù Cam Cam tận lực thân thiện, cũng đủ cho Vu Chu nghe ra cô ấy giới thiệu công ty mình cho có lệ, giống như chắc chắn đối phương nhất định có nghe thấy.
Vu Chu thở dài trong lòng, lấy điện thoại ra mở hợp đồng, đối chiếu với Cam Cam.
"Ừm, điều quan trọng nhất là, về nội dung chuyển thể, không được chuyển đổi giới tính của bất kỳ nhân vật nào, còn có chính là, việc chuyển thể phải tôn trọng nguyên tác, không được thêm vào những nhân vật khó hiểu nào. Tôi không biết phải nói thế nào, nhưng dù sao cũng phải nhờ bộ phận pháp lý thêm điều này vào, viết rõ trong hợp đồng."
"Yên tâm đi, chúng tôi cải biên chỉ để qua kiểm duyệt, sẽ không làm loạn đâu, chúng tôi cũng sợ bị fan sách mắng chứ, đúng không? Hơn nữa chắc chắn là vì thích cuốn sách của cô mới đến mua mà." Cam Cam vừa nói vừa chỉnh lại tóc.
"Nhưng, nhưng tôi muốn viết vào hợp đồng, nếu không, tôi sẽ không nói chuyện nữa." Vu Chu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhỏ giọng nói.
Tô Xướng nhìn nàng một cái, Vu Chu mím môi, hoa văn trên khóe miệng là kiên trì bướng bỉnh.
Cam Cam cười cười, nói: "Được, vậy chúng ta tiếp tục."
Trượt màn hình một chút, lại hỏi: "Trách nhiệm vi phạm hợp đồng đánh dấu ở đây là có ý gì?"
"À," Vu Chu ngẩng đầu lên, "Tôi chỉ cảm thấy là, cái này của cô có phải quá chi tiết không, như là tôi không được sử dụng ma túy, không được mua dâm, cái này... tôi..."
Nàng nghe thấy Tô Xướng bên cạnh cười.
Vu Chu lỗ tai đỏ lên, hít hít mũi, nói: "Hơn nữa, tiền vi phạm hợp đồng cũng quá nhiều, tôi không có nhiều tiền như vậy, các người kiện tôi cũng không lấy được tiền."
"Thân ái à," Cam Cam cũng cười, "Có thể cô không thường xuyên ký hợp đồng, chúng ta chỉ ước định tình huống xấu nhất, có cái gì khẳng định là thương lượng giải quyết trước, nhưng hợp đồng phải viết cô biết không? Sẽ không đi đến bước đó đâu."
Vu Chu trừng mắt nhìn, cắn khóe miệng, vẻ mặt ít co quắp hơn một chút. Tô Xướng nhạy bén nhận ra, màu sắc ngữ nghĩa của câu nói "Có thể cô không thường xuyên ký hợp đồng" của Cam Cam đã xúc phạm đến Vu Chu.
Nhưng Vu Chu không biểu hiện ra ngoài, chỉ hắng giọng, dùng giọng thấp hơn một chút so với lúc nãy nói: "Điều khoản vi phạm hợp đồng của cô quy định, tôi phải gánh chịu tất cả tổn thất trực tiếp và gián tiếp, bao gồm cả lợi nhuận dự kiến của cô, điều này không công bằng lắm. So sánh lợi nhuận và quyền lợi của tôi mà nói, rủi ro quá lớn, tôi không có nghĩa vụ gánh vác những trách nhiệm không giới hạn này."
Tô Xướng bất động thanh sắc nhíu mày.
Lại nghe Vu Chu nói: "Về trách nhiệm vi phạm hợp đồng, nếu tôi muốn ký, chỉ có thể chịu trách nhiệm hữu hạn mà tôi phải ứng phó, tất cả các điều khoản vi phạm hợp đồng, không thể mơ hồ, xin vui lòng cho tôi số tiền cụ thể."
Nàng nói xong, giương mắt nhìn Cam Cam.
Cam Cam trầm mặc vài giây, cúi người cầm lấy nước ấm trên bàn, nhấp một ngụm: "Vâng, được, tôi trở về nói chuyện lại với pháp vụ."
Không khí trong bữa tiệc có chút vi diệu, Cam Cam ho hai cái, hỏi: "Cô Vu, có còn gì nữa không?"
"Có," Vu Chu gật đầu, giọng hơi khàn, "Cô xem, điều khoản này nói là phải bắt đầu chuyển thể kịch bản trong thời gian hợp đồng, nhưng lại không quy định về việc liệu việc quay phim và phát sóng có phải trong thời gian bản quyền hay không. Mà quyền tác giả của kịch bản chuyển thể thuộc về các cô, không bị giới hạn bởi thời gian hợp đồng, vậy thì, nếu các cô bắt đầu viết kịch bản vào tháng cuối cùng của thời gian bản quyền, các cô vẫn có thể quay phim và phát hành sau khi hợp đồng hết hạn."
"Không không không," Cam Cam lắc đầu, "Chúng tôi sẽ không như vậy, chúng tôi nhất định là hy vọng mau chóng chuyển thể mau chóng khai máy, kéo dài đối với chúng tôi mà nói là không có ý nghĩa. Chờ mười năm tám năm, IP nhiệt độ cũng không có, chúng tôi mưu đồ cái gì chứ? Đúng không?"
"Tôi biết." Vu Chu gật đầu.
Không đợi đối phương đáp lời, nàng lại nhẹ giọng bổ sung một câu: "Nhưng vừa rồi cô cũng nói, hợp đồng ước định, là tình huống xấu nhất, không phải sao?"
"Cho nên, tôi nghĩ là phải thay đổi, cô nghĩ sao?"
Cam Cam muốn nói lại thôi.
Tô Xướng giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên chóp mũi. Vu Chu có bao nhiêu thông minh, Tô Xướng biết rõ nhất, đáng tiếc, không phải tất cả mọi người đều biết.
Vu Chu quay mặt, đối diện với ánh mắt mỉm cười của Tô Xướng.
Giống như đang dùng ánh mắt hôn lên má cô.
Đóng cửa thang máy, quét thẻ tầng trệt xong, Vu Chu có chút yên tĩnh, nàng tựa vào vách thang máy, nhẹ nhàng thở dài. Tô Xướng kéo nàng vào trong lòng ôm: "Đừng dựa, bẩn."
Vì thế Vu Chu thừa cơ đặt đầu lên vai Tô Xướng, nhìn số thang máy thay đổi, khàn khàn nói: "Tô Xướng, em không thích những thứ này."
"Chị biết." Tô Xướng đưa tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, lại xoa xoa tai nàng.
Sự mất mát của Vu Chu luôn tới rất nhanh chóng, mà nàng lại là một cô gái vô cùng mềm mại, không ầm ĩ, cũng không náo loạn, chỉ chôn mình trong chăn ngủ. Nàng luôn như vậy, ngủ một giấc là tốt rồi, giống như vừa mở mắt toàn thế giới đều có thể khởi động lại.
Tô Xướng cũng tắm rửa cùng nàng, nhưng Tô Xướng không ngủ, tựa vào đầu giường trả lời tin nhắn.
Vu Chu rất thích loại cảm giác dựa vào nhau chống đỡ lẫn nhau này, cho dù Tô Xướng không nói gì cả.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Vu Chu miễn cưỡng dùng đầu cọ eo Tô Xướng, rất thơm, rất mềm, rất nhỏ, nàng lại muốn chui vào trong áo, dán lên da thịt Tô Xướng.
Tô Xướng buông tay, nhẹ nhàng vuốt ve cằm và vành tai Vu Chu, cúi đầu nhìn nàng: "Tỉnh rồi à?"
"Ừ."
"Sống lại?"
"Không kém nhiều lắm."
"Kém điểm nào?"
"Điểm chị hôn em một cái." Vu Chu hôn eo Tô Xướng.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Vu Chu ngẩng mặt hỏi Tô Xướng: "Tại sao lần này ra ngoài, chị một lần cũng không hôn em?" Rõ ràng chăm chú nhìn mình rất nhiều lần.
Tô Xướng cười, dưới ánh đèn lờ mờ, giọng nói nhẹ nhàng như mổ: "Vốn còn muốn có một chút đạo đức nghề nghiệp, chờ làm xong trợ lý của em, trở về lại tính tiền."
"Hả?" Vu Chu nháy mắt mấy cái, có chút đơ ra.
Chăn rơi lả tả, Tô Xướng cúi người xuống, nhắm mắt lại, nghiêm túc, khẩn cấp hôn Vu Chu.
Tay từ vạt áo thò vào, bị Vu Chu đè lại, nàng kéo ra khoảng cách với Tô Xướng, cắn chặt suy nghĩ trong bầu không khí ấm dần: "Cái này không đúng."
"Không đúng chỗ nào?" Hơi thở Tô Xướng ở bên môi nàng, thay chủ nhân ngậm lấy khóe miệng Vu Chu.
Cổ họng Vu Chu trầm xuống, ánh mắt choáng váng mềm mại đánh nhau với Tô Xướng, "Sao em làm trợ lý của chị, công việc là cái này, chị làm trợ lý của em, tiền công em cần trả cũng là cái này, cái này... Cái này không hợp lý."
Tô Xướng mím môi cười, lắc đầu: "Nhưng chị không phải đối tượng đàm phán của em, chị không cần hợp lý."
Lúc nói chuyện đầu ngón tay của cô lại tiến thêm một bước, dao động động tác của Vu Chu đè tay cô lại.
"Em đến kỳ rồi." Vu Chu nói.
"Em không có."
"Khách sạn rất bẩn, trở về rồi làm."
"Trở về em lại nói, bò sữa nhỏ ở bên ngoài nhìn, em ngại."
Vu Chu cũng nhịn không được cười: "Hả, em lấy cớ nhiều như vậy sao?"
"Rất nhiều." Giọng Tô Xướng mang theo một chút tủi thân, cô biết Vu Chu không phải không muốn làm với cô, nhưng mỗi lần Vu Chu làm xong, ngày hôm sau đều phải ngủ rất lâu, gần đây công việc bận rộn, nàng không muốn chậm trễ.
Nghĩ đến lát nữa Vu Chu còn phải gặp biên tập, Tô Xướng buông nàng ra, nằm qua một bên, để Vu Chu gối lên cánh tay trái, Vu Chu rất ngoan ngoãn lăn vào trong lòng Tô Xướng, ôm eo cô.
"Chị nói xem, mèo con sẽ hiểu chuyện này sao? Loại chuyện này, nó sẽ nghĩ như thế nào?" Chim cút thiên mã hành không lại bắt đầu tự hỏi, ánh mắt nhìn Tô Xướng sáng lấp lánh.
"Chị không muốn biết mèo con sẽ nghĩ như thế nào, chị chỉ muốn biết em sẽ nghĩ như thế nào." Tô Xướng đưa tay, vén tóc Vu Chu.
Vu Chu đau khổ che mặt: "Em van xin chị, đừng trêu em nữa."
Nàng thật sự sợ mình khó kìm lòng được.
Tô Xướng ý cười lại tới, mang theo hơi thở nhẹ nhàng như có như không, giống như một mê hoặc thẳng thắn vô tư.
Vu Chu lại một lần nữa thất thần trong nụ cười của cô, giống như trở lại lần đầu tiên giao phó thần hồn với cô, trước khi làm, nàng suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như kiểu dáng nội y có đủ trưởng thành hay không, hình dáng của mình có đủ xinh đẹp hay không, nếu nằm, có phải phải nâng mặt lên một chút, mới có thể tránh được nọng cằm... Nhưng vào thời khắc Tô Xướng hôn lên, thế giới đột nhiên yên tĩnh, nàng đối với tất cả đều hỗn tạp nói xin lảng tránh, nàng muốn mời người trong lòng mình nhảy một điệu.
Điệu nhảy này ở Vu Sơn, ở đỉnh mây, ở màn mưa tí tách, ở đại dương mênh mông sâu không thấy đáy.
Vi diệu nhất chính là sau khi kết thúc, các cô còn phải cùng nhau thanh lý chứng cứ tình động. Giống như một đôi giang dương đạo tặc, làm chuyện xấu hủy trời diệt đất, mặt đỏ tim đập, lau đi từng dấu vân tay không cẩn thận ấn lên.
Hai người để lại dấu vân tay trên cơ thể nhau.
Vu Chu còn có thể nghĩ như thế nào đây? Không thể suy nghĩ, chỉ còn lại bản năng.
Bản năng gọi là "Tô Xướng".
Chỉ có thể một lần lại một lần ngậm danh hiệu tình yêu này ở đầu lưỡi, dùng giọng nói vụn vặt nhất nỉ non.
Vu Chu giơ tay lên, hôn lên cổ tay Tô Xướng, từ mạch đập của cô, đến đường sinh mệnh của cô, rồi đến ngón tay mảnh khảnh của cô, cuối cùng là hoa văn trên đầu ngón tay, từng vòng từng vòng, giống như mật mã nào đó, bẩm sinh, độc nhất vô nhị.
"Để em tính tiền trước."
Vu Chu nói.