Nhìn đáng tin cậy, giá cả cũng không cao, Vu Chu và Hướng Vãn quyết định căn nhà.
Vu Chu quét dọn toàn bộ căn nhà một lượt, ghi nhớ từng cái một trong bản ghi nhớ, thiếu cái gì, chổi lau nhà thùng nước tắm, sữa tắm, nghĩ đến một cái nàng liền ghi nhớ một cái, đặt hàng trên mạng, mua đồ mới cho Hướng Vãn, ngày mai trực tiếp đưa đến nhà mới, sẽ không mang theo từ trong nhà.
Về đến nhà, nàng lại giống như lần trước tiễn Hướng Vãn, chứa rất nhiều thứ, nhưng lần này không mang đồ ăn vặt gì cho cô nàng, tất cả đều là đồ dùng sinh hoạt cần thiết, chứa trong hai vali lớn, cùng một cái ba lô, còn có hai túi nhựa đựng một ít đồ lặt vặt, đến lúc đó mang theo.
"Hai ta cách nhau không xa, nếu em không lười thì trở về ăn cơm, đương nhiên, nếu tôi cũng không lười. Lúc nào tôi muốn nấu cơm, sẽ nói với em, sau đó em rảnh thì tới ăn, nếu ăn bên ngoài thì không cần tới, ở đâu chả phải là ăn." Vu Chu thu dọn đồ đạc, cười.
Thu dọn xong, nàng bảo Hướng Vãn kiểm tra lại một lần, nói là đi vệ sinh.
Sau đó nàng đóng cửa nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, lau nước mắt.
Nàng hình như càng ngày càng đa sầu đa cảm, trước kia loại cảm xúc ly biệt này, là có phản ứng ngược lại, tựa như lúc Oản Oản được đón đi, nàng chỉ cảm thấy lấy đi bồn cát mèo gì đó, trong nhà lớn hơn một chút, ba ngày sau, mới cảm nhận được khó chịu.
Lần này Hướng Vãn Vãn lớn hơn một chút, cô nàng đi rồi, sẽ khiến căn nhà trở nên lớn hơn một chút.
Có lẽ là do trong khoảng thời gian này không đi làm, nàng luôn cảm thấy mình giống như Hướng Vãn, đi đâu cũng mang theo cô nàng. Loại cảm giác này rất không giống với lúc chia tay Tô Xướng, nàng và Tô Xướng theo thứ tự là một cái đồng hồ cát kéo dài, nàng trơ mắt nhìn thời gian mình nói chuyện và chia sẻ với cô mỗi ngày càng ít đi, cho nên nàng chuẩn bị tâm lý cho mình, hơn nữa khi đó là nàng bị công việc vặt vãnh quấn quanh, trong lòng cũng rất phiền, cho nên sau khi chia tay Tô Xướng, nàng lúc ấy là một loại tâm thái buông xuôi.
Chính là buông xuôi đi, hủy diệt đi, không muốn sống thật tốt, mỗi ngày đi làm tan làm nhai rau xanh hoặc là thịt bò, cứ như vậy đi.
Nhưng cùng Hướng Vãn, là vào thời điểm hai người thân thiết nhất tốt nhất đột nhiên chia tay, giống như lột một miếng thịt sống sờ sờ.
Nàng đột nhiên hiểu ra, lần độc lập này không chỉ là của Hướng Vãn, mà còn là của chính nàng.
Vào thời điểm chính nàng mông lung nhất trống rỗng nhất, Hướng Vãn đột nhiên xuất hiện, không chỉ là làm bạn với nàng, càng làm cho cuộc sống của nàng bận rộn, có mục tiêu, có nhiệt tình, có tự hào và vinh quang, cùng lòng tự tin dần dần thành hình.
Hướng Vãn vẫn luôn chữa lành cho nàng.
Mà bây giờ là thời điểm cả hai thoát khỏi nhau để sống độc lập, Vu Chu cũng có bài thi cần phải vượt qua.
Tuy nói như thế, Vu Chu không nghĩ tới mình sẽ khó chịu như vậy.
Phiền muốn chết.
Yên lặng khóc một hồi, nàng tắm rửa một cái, nói với Hướng Vãn đi ngủ sớm một chút, sau đó tự mình vào trong phòng.
Ngày chuyển nhà định vào cuối tuần, mọi việc thuận lợi, Tô Xướng và Bành Hướng Chi đến sớm, giúp đẩy vali hành lý, giúp xách đồ, Vu Chu cảm thấy cây lau nhà nhà mình vẫn tốt hơn, trên Kinh Đông không tìm được cái cùng loại, cho nên cũng mang theo cho Hướng Vãn, mình lại đặt mua một cái trên Taobao.
Đến nhà mới, Tô Xướng sớm đã hẹn trước dịch vụ dọn dẹp đã chờ ở cửa, các dì vừa quét dọn, vài người cũng cùng nhau sắp xếp lại một chút, mất ba bốn tiếng mới làm xong một phòng một khách nhỏ xinh.
Lúc Vu Chu và Tô Xướng cùng nhau trải giường xong, lưng nàng đã không thẳng lên nổi, lưng Tô Xướng cũng có chút cứng.
"Đau lưng?" Vu Chu hỏi cô.
"Có một chút." Tô Xướng trở tay đỡ.
Vu Chu đi qua, xoa xoa cho cô: "Khá hơn chút nào không?"
Tô Xướng gật đầu: "Ừ."
Tay đỡ về phía sau, đụng phải Vu Chu, cô lại buông ra, xê dịch về phía trước.
Bành Hướng Chi nấu cơm, Hướng Vãn phụ một tay, rất nhanh đã nấu bốn món mặn một canh, bốn người ngồi quanh cái bàn vuông nhỏ, mở một chai Coca lớn.
Bầu không khí của Coca cũng rất thích hợp cho buổi tụ họp, "tách tách" một tiếng khí thoát ra, nóng bỏng náo nhiệt, giống như đang nói cho bạn biết, đây chỉ là một cuộc gặp mặt, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không chia lìa.
Mấy người ở trên bàn cơm cười cười nói nói, thỉnh thoảng quay đầu nhìn thoáng qua TV trong phòng khách có phải diễn đến cảnh đặc sắc hay không.
Thỉnh thoảng lại tìm cớ nâng ly, ngay từ đầu vẫn là "Chúc mừng Hướng Vãn Vãn chuyển nhà".
Sau đó chính là "Cái bàn này vừa vặn ngồi bốn người thật trùng hợp, chúng ta cụng một cái đi".
Cười híp mắt uống Coca, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật giống "Tiểu Thời Đại", nhưng mà các cô không có xé ép.
Bành Hướng Chi có việc, chưa ăn xong đã đi, Vu Chu và Tô Xướng hỗ trợ rửa chén xong, thu dọn xong, đều có chút mệt mỏi, vì thế bảo Hướng Vãn nghỉ ngơi cho khoẻ, hai người bọn họ đi trước.
Hướng Vãn tiễn đến cửa, chào tạm biệt nhau, sau đó đóng cửa.
Vu Chu và Tô Xướng chờ thang máy, giậm chân một cái, thử xem đèn cảm biến bằng âm thanh ở hành lang có sáng hay không.
Ngộ nhỡ không sáng, bảo Hướng Vãn liên hệ quản lý nhanh chóng sửa chữa, nếu không buổi tối sẽ rất nguy hiểm.
Thang máy đến, Tô Xướng chạm vào cổ tay nàng: "Đi thôi."
Nhìn số thang máy giảm dần, Vu Chu đột nhiên nói: "Thang máy này cảm giác thật tệ, chúng ta đi vào đều rung lắc, chị có cảm thấy không?"
"Không có." Tô Xướng nhẹ nhàng nói.
"Ồ." Vu Chu nói.
Đến dưới lầu, nàng còn nói: "Lúc chúng ta vào có phải không dùng thẻ không? Cửa đơn vị này nhìn có thẻ ra vào, thực ra chỉ cần đẩy là mở."
Tô Xướng nhìn nàng một cái, trầm mặc hai giây, nói: "Em ấy đã là người lớn rồi."
Hai người đứng ở đại sảnh, vành mắt Vu Chu đột nhiên đỏ lên.
"Ngoại trừ lần đó ở khách sạn, em ấy chưa từng ở một mình." Nàng nói.
"Tô Xướng," Vu Chu ngẩng đầu, ánh mắt đỏ đỏ nhìn Tô Xướng trước mặt, "Nếu như em nói với chị, em ấy là con gái Thừa tướng, xuyên không tới, chị tin không?"
Nàng hỏi lần thứ hai, sau đó nghẹn ngào nói: "Chị tin em một lần, được không?"
Tô Xướng bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt mềm nhũn, cô nói: "Chị có thể tin tưởng em."
Không phải nói cô tin, hoặc không tin, mà là nói, cô có thể. Điều này có nghĩa là bất kể nội dung của chuyện này có tồn tại tính chân thực hay không, có logic khách quan hay không, cô đều lựa chọn tin tưởng Vu Chu.
Trái tim Vu Chu bị chấn động một chút, điên cuồng, vừa chua vừa đau.
Nàng nói: "Chị còn nhớ lúc chúng ta mua nhà không? Khi đó chúng ta cố ý nhìn hành lang, nói muốn lát toàn bộ gạch men, có chủ đầu tư, bên ngoài rất gọn gàng đẹp đẽ, hành lang bên trong đều là tường trắng lớn, thực tế có thể ăn xén nguyên liệu."
"Em vừa mới nhìn, hành lang chung cư này, chính là tường trắng." Nàng nói xong, nước mắt liền rơi xuống.
Tô Xướng thở dài một hơi, đưa tay ôm lấy nàng, nàng ôm Tô Xướng, khóc đến khó thở.
Nàng nói: "Em chỉ cảm thấy, một tiểu thư nhà Thừa tướng, mới 18 tuổi, xuyên không đến nơi này không nơi nương tựa, cái gì cũng không có, thật đáng thương, em còn muốn đuổi em ấy, ở chung cư này, còn không bằng nơi em ở, em ấy là tiểu thư khuê các đó, chị biết lúc trước em ấy nói với em cái gì không, em ấy nói em ấy trước kia cũng là hòn ngọc quý trên tay."
Nàng nghẹn ngào nói, nói lộn xộn, đứt đoạn nối tiếp.
Tô Xướng dịu dàng ôm nàng, xoa xoa đầu nàng: "Không khóc nữa."
Cô biết lý lẽ Vu Chu đều hiểu, nếu không nàng sẽ không làm ra quyết định để Hướng Vãn chuyển ra ngoài, nàng chỉ cần phát tiết.
Vu Chu có một tật xấu, lúc buồn sẽ thích tự trách chính mình, giống như tất cả sai lầm đều là nàng phạm phải, giống như chỉ cần nàng không làm chuyện ngu xuẩn, thì thế giới hòa bình.
Vu Chu rất đau lòng cho Hướng Vãn, nhưng nàng cũng nên hiểu, Hướng Vãn không phải là Oản Oản nàng nhặt được, không thể nào ỷ lại cả đời, Hướng Vãn và nàng, đều phải đối mặt với lo âu chia lìa.
Hơn nữa, Vu Chu cũng nhất định phải ý thức được, việc nàng đối xử tốt với người khác một cách không phân biệt, đôi khi là độc dược mãn tính tàn nhẫn, nếu hai bên tình nguyện, thì đó là mật ngọt của A, nếu hoa rơi có ý, nước chảy vô tình, thì đó chính là thuốc độc của B.
Tiếng khóc dần nhỏ đi, Tô Xướng thấp giọng hỏi nàng: "Đỡ chưa?"
"Đỡ rồi." Vu Chu ngẩng đầu lên, đứng thẳng.
Tô Xướng nghiêng đầu nhìn một cái: "Nước mũi dính lên áo chị rồi."
"Vậy thì thế nào." Vu Chu uất ức mà trừng cô.
Nàng đã buồn muốn chết rồi, áo thì thế nào, rất đáng giá sao, nào có đáng giá bằng trái tim tan vỡ của một thiếu nữ.
Tô Xướng nhẹ nhàng cười: "Không thế nào cả."
"Muốn ăn đồ ngọt không? Chị dẫn em đi."
"Tiệm nào vậy?"
"Có một tiệm."
"Chị nói lung tung phải không, sao chị biết gần đây có tiệm bánh ngọt nào, trước kia mỗi lần ra ngoài đều là em tìm tiệm."
"Thế em đi không?"
"Đi."