Buổi livestream này rất mâu thuẫn, mắt rất ồn ào, tai rất yên tĩnh, thế giới rất ồn ào, Tô Xướng rất yên tĩnh.
Nàng nhớ Tô Xướng nói, điều cô muốn nhất, cho rằng thứ quý giá nhất trên thế giới, chính là mình, nhưng hiện tại cô ở trong thế giới không có Vu Chu, nhẹ nhàng nói cám ơn thế giới này.
Không cho cô điều tốt nhất, nhưng cô vẫn biết ơn.
Vu Chu sai rồi, trong tình cảm của nàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, nàng là một con ốc sên, cho tới bây giờ đều là Tô Xướng dùng cảnh xuân đẹp nhất để dụ dỗ, nàng mới thò đầu ra ngoài, cơn bão vừa đến, nàng lại rụt vào trong vỏ, để lại Tô Xướng một mình.
Không biết cô nên che gió như thế nào, không biết cô nên che mưa như thế nào.
Nàng đúng là đem lý trí và sự bao dung cho rất nhiều rất nhiều người, nhưng nàng lại keo kiệt với Tô Xướng.
Rõ ràng nàng nên cho Tô Xướng.
Nàng luôn nói, Hướng Vãn trước kia ở cổ đại, sinh hoạt trong một cái lồng giam, hiện tại cô nàng đến hiện đại, có trời đất rộng lớn hơn, nàng muốn giúp Hướng Vãn từ trong lồng đi ra, muốn giúp cô nàng tự do hơn, càng tự mình hơn.
Nhưng Tô Xướng cũng ở trong lồng, cô ở trong lồng thanh thế lớn hơn, chói lọi hơn, cái tôi của cô, cũng đang đánh nhau với những ký hiệu muốn định nghĩa cô.
Nhưng mà cô gái trẻ đầy nhiệt huyết và cảm giác công lý, chưa bao giờ nghĩ đến việc cứu chuộc cô.
Bành Hướng Chi nói rất đúng, tự tin nên là chính nàng cho mình, đồ nàng đánh mất, nên tự mình tìm về, chứ không phải đi trừng phạt Tô Xướng.
Nàng từng nói với Hướng Vãn, Tô Xướng là người nàng thật sự yêu, là người nàng không thể thiếu, nhưng nàng lại đẩy ra ba bốn lần, nói ra cũng không có logic.
Thật ra nàng cũng giống như rất nhiều cư dân mạng, đều thích đoán Tô Xướng, tự cho là tốt cho cô, nhưng cho tới bây giờ chưa từng hỏi Tô Xướng rốt cuộc muốn cái gì.
Nàng thật khiến người ta chán ghét.
Vu Chu cảm thấy cô đã nghĩ thông suốt một chút, đột nhiên lại cảm khái, nàng cho rằng có suy nghĩ cả đời cũng sẽ không thay đổi, nhưng thật ra thường thường chui vào bao là trong nháy mắt, trời cao biển rộng cũng là trong nháy mắt.
Tựa như nàng theo đuổi ngôi sao, có thể ở một điều vô cùng nhỏ, lại đột nhiên cúi đầu.
Nàng còn có chút do dự, nhưng gửi một tin nhắn WeChat, nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Gửi lúc 12 giờ 58 phút, Tô Xướng không trả lời.
Đợi đến 3 giờ, Tô Xướng cũng không trả lời.
Vu Chu đột nhiên cảm thấy khó chịu, xé nát trái tim như xé giấy, không phải bởi vì cái gì khác, là bởi vì nàng đột nhiên ý thức được, trong khoảng thời gian mình hối hận, Tô Xướng gửi tới một số tin nhắn như đá chìm đáy biển, có thể mỗi một tin nhắn, cô đều hồi hộp chờ đợi như vậy.
Có thể là ba, có thể là năm.
Nàng thật khiến người ta chán ghét.
Ba ngày tiếp theo, vẫn không có hồi âm.
Trằn trọc càng ngày càng nghiêm trọng, tóc cũng rụng không ít, Vu Chu nhịn không được đi tìm Bành Hướng Chi.
"Gần đây chị có liên lạc với chị ấy không?"
"Chị ấy? Tô Xướng à? Không có."
Vu Chu nghẹn lời, bởi vì nàng đột nhiên phát hiện, nếu như đối phương không để ý tới bạn, bạn muốn tiếp cận một người, muốn đi hỏi thăm tung tích của cô ấy, thật khiến người ta khó xử, lúc trước Tô Xướng cúi đầu như thế nào chứ?
"Chị ấy, sinh nhật hôm đó, hai người cũng không ăn cơm sao?"
Nàng nhớ tới, lúc Tô Xướng đi, vẫn còn đau dạ dày.
Bành Hướng Chi không trả lời, ba phút sau, điện thoại tới, đầu tiên thở dài thật dài, sau đó nhỏ giọng nói: "Cậu ấy bị gọi đi hỗ trợ điều tra, em không biết à?"
"Hỗ trợ điều tra gì?" Vu Chu kinh hãi, dùng từ này, thật nghiêm trọng.
"Em đừng nóng vội, chỉ là gần đây trong giới chúng tôi có một chuyện lớn, Không Tường Văn Hóa em biết không, làm cái trò chơi Tâm Dực Chi Điên gì ấy, ông chủ xảy ra vấn đề thuế vụ, nhưng bây giờ còn không có tuôn ra, em trước tiên đừng nói gì."
"Vâng vâng vâng." Vu Chu ở nhà đi qua đi lại, trở tay chống eo, muốn xua tan một chút căng thẳng, "Nhưng chuyện này có quan hệ gì với Tô Xướng đâu?"
"Lúc ấy Tô Xướng mới vừa nổi tiếng, mấy nhân vật hàng năm đều hợp tác với họ, cho nên bây giờ phải hợp tác đi hỗ trợ điều tra, điều tra rõ ràng tình hình thuế vụ. Lúc đó tôi còn rất lo lắng, bởi vì cậu ấy là người tự do, không giống chúng tôi có công ty, tôi sợ cậu ấy không có khai thuế, em biết không." Bành Hướng Chi nói vô cùng nhỏ tiếng, giống như là bịt ống nghe, ở một không gian rất nhỏ nói.
"Vậy, vậy......" Vu Chu cứng họng, nói không ra lời.
Vậy chị ấy...... rốt cuộc đã báo chưa?
"Báo rồi, cậu ấy báo rồi, em yên tâm đi, lúc tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy nói, cậu ấy báo rồi, mỗi một khoản đều báo theo thuế thu nhập cá nhân, em yên tâm." Bành Hướng Chi vội vàng nói.
Vu Chu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."
Vậy là tốt rồi.
"Nhưng tôi sợ trên mạng lấy chuyện cậu ấy đi một chuyến lên bài, thật ra tôi còn rất lo lắng, em biết có vài người, căn bản mặc kệ em rốt cuộc là chuyện gì, không có đều có thể bịa ra cho em."
Bành Hướng Chi vẫn rất lo lắng.
"Cho nên tôi thấy cậu ấy cũng trầy da tróc vảy, cũng không hẹn cậu ấy ăn cơm."
"Em hiểu, em hiểu. Em biết." Vu Chu cắn môi, nhẹ nhàng mài mài.
"Hơn nữa việc này rất nguy hiểm, thuế vụ của công ty kia có vấn đề, bình thường rất nhiều người tự do ký hợp đồng, đều là để đối phương khấu trừ nộp hộ, nhưng Tô Xướng rất thận trọng, chính cậu ấy trình báo, em nghĩ nếu như đối phương không khấu trừ nộp hộ cho cậu ấy, vậy không phải trộn lẫn vào, nói không rõ sao? Tuy rằng, tôi nghe nói sau khi điều tra rõ ràng nghĩa vụ của công ty, hẳn là cũng không có việc gì, nhưng chỉ sợ nói không rõ." Bành Hướng Chi ngẫm lại mà sợ.
Vu Chu cũng bị hù hết hồn, trời tháng sáu, tay chân còn lạnh ngắt.
Nàng nghĩ nghĩ, bất giác cũng hạ giọng xuống, hỏi Bành Hướng Chi: "Vậy bây giờ chị ấy đang làm gì?"
"Tôi nào biết, em tìm cậu ấy đi."
"Chị ấy không để ý tới em."
"Cậu ấy không để ý em... cũng bình thường, bây giờ cậu ấy đang phiền lắm. Cái kịch trước đó, giờ không còn nữa, lúc đầu nói là sẽ ký với cậu ấy, còn chưa ký hợp đồng mà đã thông báo ra ngoài, có vài người hợp tác chỉ vì cậu ấy, giờ từ chối thì người ta mất mặt quá, tôi nghe nói tuần trước cậu ấy còn đến một lần nữa, nói là bổ sung mấy câu, nhưng người ta không thích cậu ấy nữa, cảm thấy việc này là bổ sung gì mà bổ sung, tình cảm, lớn hơn cả trời."
"Cũng không trách người ta được, chủ yếu cậu ấy từ chối thì từ chối, còn tắt máy." Bành Hướng Chi cũng không biết nói gì.
"Vậy em..." Vu Chu sắp áy náy muốn chết.
"Tôi hết cách rồi," Bành Hướng Chi ăn ngay nói thật, "Em tự liệu mà làm đi, tôi cũng bận lắm. Hơn nữa hai người quá rối loạn, tôi không làm nổi nữa."
"... Ừ, em biết mà."
"Không nói nữa, cúp nhé."
"Ừ, bye bye."
Vu Chu cúp điện thoại, ngồi trong phòng khách một lát, nhắn tin cho Hướng Vãn: "Vãn Vãn, đang bận sao?"
Đợi đến 3 giờ chiều, vẫn không có phản hồi.
Nàng có chút đứng ngồi không yên, rửa mặt thay quần áo, đón xe đến toà nhà trung tâm Giang Thành.