"Bốn mùa như xuân" chính là "Cung hỉ phát tài" lúc trước, sau khi thời tiết chuyển lạnh, mang theo mong đợi tốt đẹp, nên Vu Chu đổi tên thành cái này.
Bành Hướng Chi: Nào nào nào, ai nói nghe thử, chuyện là sao vậy ~~~
Chữ viết giống như có ngữ khí.
Không ai trả lời.
Bành Hướng Chi: @Tô Xướng.
Không có phản ứng.
Bành Hướng Chi vỗ vỗ Tô Xướng.
Tô Xướng: Không phải mình.
Bành Hướng Chi vỗ vỗ Vu Chu.
Vu Chu: Là em.
Bành Hướng Chi gửi giọng nói tới: "Ha ha ha ha tôi có thể không biết sao? Tôi chỉ muốn thử xem hai người có cài đặt vỗ vỗ không thôi, sao lại nhàm chán vậy, cái gì cũng không có."
Vu Chu không nói gì.
Tô Xướng trông có vẻ cũng không muốn nói chuyện, Bành Hướng Chi rất nhàm chán.
Nhàm chán liền muốn kích thích Tô Xướng.
Bành Hướng Chi nói: "Hai người sao lại gắn bó keo sơn vậy, ăn quả đào còn phải chia ra ăn, đêm hôm khuya khoắt dùng giọng điệu hiền thê lương mẫu hỏi, lần này hay rồi, lớn chuyện rồi."
Vu Chu gửi một dấu ba chấm.
Tô Xướng không phản ứng, nhưng Bành Hướng Chi cảm thấy mũi cô ấy hẳn là tức lệch rồi.
Ai nha, vui vẻ, tưởng tượng luôn làm cho người ta vui vẻ.
Bành Hướng Chi: @Tô Xướng, xin hỏi cậu đối với việc tác giả nói diễn viên bất ngờ nhất là Cố Kỳ Án, có cái nhìn gì không?
Bành Hướng Chi vỗ vỗ Tô Xướng.
Bành Hướng Chi vỗ vỗ Tô Xướng.
Tô Xướng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bành Hướng Chi nói thế mà lại có mỹ nhân như thế.
......
Vu Chu bật cười, sao lại thiết lập thú vị thế này.
Giọng nói ý cười không ngừng của Bành Hướng Chi truyền tới: "Không đùa giỡn với mấy người nữa, 12 giờ trưa mai, chỗ cũ, lần này phòng thu âm của Tam Thanh chúng ta chỉ thuê hai ngày, sắp đến cuối năm rồi, sắp xếp không xong, sau đó phải chuyển tới phòng thu âm Linh Duyệt của Kim Bằng Quốc Tế thu âm năm ngày, Chúc Chúc em phải có thời gian tới nghe ha, tôi sẽ gửi địa chỉ phòng thu âm mới cho em."
"Hửm, Xướng, studio của cậu đã chuẩn bị xong chưa? Cậu chuẩn bị xong thì chúng ta sẽ không cần tốn tiền thuê nữa."
"Vẫn chưa." Tô Xướng trả lời bằng giọng nói.
"Sắp rồi." Cô lại nói.
"Sao lâu quá vậy, cậu làm rất lâu rồi mà phải không?"
"Dàn âm thanh vẫn chưa tới." Tô Xướng nói.
"Hửm? Cậu không dùng Genelec sao?"
"Dùng. Mình đổi âm trầm 12 inch thành đôi 18, cửa kính quan sát cũng sửa lại, hệ thống chống nghe lén trong phòng điều khiển âm thanh cũng điều chỉnh một chút."
"Nghe có vẻ không tệ," Bành Hướng Chi có chút vui vẻ, "Sau này có thể tùy ý sài ké không?"
Tô Xướng cười: "Tùy ý."
Bành Hướng Chi lão hoài an ủi, lại @Hướng Vãn một chút, nói: "Vãn Vãn, mùa thứ hai có hứng thú tới chơi không?"
Vu Chu gọi Hướng Vãn đang thu quần áo ở ban công.
Hướng Vãn ôm quần áo tới, nghe Vu Chu nói, đưa tay ra trả lời: "Đương nhiên có."
"Vậy ngày mai em có sắp xếp gì không? Nếu không em cũng đi cùng đi, tôi sẽ thu âm em trước, nhân vật này còn rất nhiều từ, nhân vật tiểu công chúa kia, em bảo Vu Chu nói cho em biết một chút."
Hướng Vãn và Vu Chu nhìn nhau, thấy nàng gật đầu, trả lời: "Ngày mai rảnh."
"Vậy em đến sớm chút, 11 giờ 40 đi, khởi động giọng xíu nha, đừng có mở miệng giọng đã khàn."
"Được."
Cứ quyết định đơn giản như vậy, vốn muốn kết thúc đề tài, Bành Hướng Chi lại trở về sân khấu.
Bành Hướng Chi: @Tô Xướng @Hướng Vãn, mình đột nhiên phát hiện hai nhân vật của hai người có cảnh thoại chung, còn ba bốn cảnh nữa, không cần tránh hiềm nghi chứ?
Hướng Vãn: Không cần.
Bành Hướng Chi vỗ vỗ Tô Xướng.
Bành Hướng Chi vỗ vỗ Tô Xướng.
Bành Hướng Chi vỗ vỗ Tô Xướng nghe thấy cô nói không cần.
Bành Hướng Chi cười ra tiếng, gửi giọng nói: "Cậu có bệnh à ha ha ha ha." Còn cố ý đi sửa thiết lập, trả lời một cái thì chết à.
Vu Chu tắt nhóm trò chuyện, tìm kịch bản trong tập tài liệu, gửi cho Hướng Vãn, để cô nàng xem, sau đó lại căn cứ vào cấu tứ nguyên tác và lời kể của biên kịch khi họp đọc kịch bản, tỉ mỉ kể cho cô nàng nghe một lần về thiết lập nhân vật và mạch truyện.
Hướng Vãn chăm chú nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Ngày hôm sau hai người đều đi rất sớm, 11 giờ 20 đã đến, Tam Thanh Studio đã lâu không thấy, vẫn sáng ngời đến không một hạt bụi.
Hai người ngồi ở phòng nghỉ đợi một lát, cùng chào hỏi Bành Hướng Chi và Tô Xướng đến đúng giờ, đều bắt đầu mặc trang phục mùa thu, Bành Hướng Chi từ bỏ váy mùa hè, cao gót phối với đồ vest, thiếu chút phong tình, nhưng là lão luyện không ít.
Quần áo Tô Xướng giống như một năm bốn mùa đều giống nhau, phù hợp nhất với tên gọi "Bốn mùa như xuân" của bọn họ.
Hướng Vãn luôn ăn mặc rất có hơi thở học sinh, so với mùa hè, cũng chỉ là đổi quần jean ngắn thành quần jean dài, vừa vặn dựa vào đôi chân dài thẳng tắp của cô nàng, kết hợp với khuôn mặt không trang điểm của cô nàng, ngoại trừ sạch sẽ vẫn là sạch sẽ, trên người ngay cả mùi nước hoa cũng không có, chỉ có mùi dầu gội đầu thoang thoảng.
Các cô cùng nhau đi về phía A8, nhưng Vu Chu nhìn bóng lưng Tô Xướng và Hướng Vãn, luôn cảm thấy bất đắc dĩ.
Bài fanfic kia tạo thành thương tổn rất lớn cho nàng, khiến nàng không được tự nhiên rất lâu.
Nghe trong phòng thu không còn là chuyện mới mẻ nữa, Vu Chu cũng không còn quan sát các diễn viên bên trong như mùa thứ nhất.
Nàng học được cách chỉ dùng tai nghe, tự mình suy nghĩ, bởi vì kịch truyền thanh là nghệ thuật âm thanh, quên đi biểu cảm và động tác tay chân của người biểu diễn trước mặt, có lẽ càng có thể cảm nhận được cảm xúc thuần túy mà âm thanh truyền lại.
Nàng vừa xem kịch bản đối thoại, thỉnh thoảng bớt chút thời gian trả lời WeChat của biên tập nhà xuất bản.
Chưa bao giờ biết xuất bản rắc rối như vậy, từ mức độ xét duyệt, nội dung cải biên, đến lựa chọn trang bìa, định chế hình minh họa bên trong đều phải thẩm tra đối chiếu từng cái một, xác định chi tiết.
Tuy nhiên, nàng cảm thấy mình có một chút thành tựu.
Dường như là một người phụ nữ có chút sự nghiệp.
Sắp đến giờ nghỉ uống trà, nàng đi ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho biên tập của nhà xuất bản, nói chuyện về vấn đề cải biên chữ trước đó trên WeChat không nói rõ được.
Hướng Vãn thu âm xong phân đoạn của mình, cũng sớm ra phòng nghỉ ngồi, đợi Vu Chu nói chuyện điện thoại xong.
Bóng tối nhẹ nhàng phất lên mặt bàn, Tô Xướng một mình đi ra, ngồi đối diện Hướng Vãn.
Cô nói: "Có tiện không? Muốn nói chuyện với em một chút."
Hướng Vãn hơi bất ngờ: "Cô Tô?"
"Tiện."
Tô Xướng nhẹ nhàng cười cười, đi thẳng vào vấn đề: "Em đã vào nghề rồi, có cân nhắc ký hợp đồng không?"
"Ký hợp đồng? Ký ở đâu?"
"SC Studio, studio của tôi, muốn ký hợp đồng với em."
Hướng Vãn kinh ngạc nhướng mày, cẩn thận xác nhận lại một lần: "Em?"
"Ừm."
Nhưng Hướng Vãn im lặng.
Tô Xướng nói: "Lý do là vì biểu hiện của em trong lớp rất tốt, hơn nữa, tôi đã nghe bộ kịch mới của em."
"Không có gì khác." Cô nói.
"À," cô cười nghiêng đầu, "Có thể còn một cái nữa, bây giờ ký với em hẳn là không quá đắt."
Hướng Vãn mỉm cười, biên độ động tác không nhiều lắm, còn nói: "Nhưng trước đó cô Tô đã nói, phải xem bằng cấp."
"Studio của tôi, do tôi quyết định."
Tô Xướng giải thích: "Ký hợp đồng sẽ không cho em nhiều ràng buộc, có thể kịch sẽ giúp em sàng lọc, nhưng theo ý muốn của em là chính. Phân chia theo giá, sẽ không ép giá, và, nếu em không muốn, không cần công khai trên mạng."
Nghe rất hay, Hướng Vãn có chút động lòng.
Cô nàng quả thật cảm nhận được mình đơn đả độc đấu lực bất tòng tâm, xã đoàn không liên hệ chặt chẽ bằng studio, cô nàng cũng không thích nói chuyện với nhiều người, có lúc có hạng mục cũng chưa chắc có thể nhớ đến cô nàng.
Không có đào tạo định kỳ, cũng không có hệ thống hướng dẫn, mọi người bề bộn nhiều việc, thậm chí nhiều người là "máy đa năng" kiêm nhiệm nhiều công việc, không có thời gian để dẫn dắt người mới.
Hướng Vãn suy nghĩ một chút, hỏi: "Cô Tô ký mấy người?"
"Hiện tại tôi không có ý định ký nhiều, thêm cả em, chắc là sẽ có ba bốn người."
"Đều là lớp huấn luyện sao?"
"Không phải, chỉ có em thôi."
Mầm non cô thích ở lớp huấn luyện đều đã được ký hợp đồng, Hướng Vãn là viên ngọc còn lại bởi vì lý lịch.
"Em có thể." Hướng Vãn gật đầu, thanh âm lượn lờ.
Tô Xướng nhướng mày: "Không nói giá sao?"
Hướng Vãn lúc này mới nhớ tới, nhưng cô nàng không biết nên đàm phán giá cả như thế nào, có chút khó xử.
"Nhìn đi đâu vậy?" Tô Xướng khẽ nhếch khóe miệng, cũng quay đầu nhìn về phía hành lang, "Chờ người đại diện sao?"
Chính là Vu Chu còn đang gọi điện thoại.
Hướng Vãn che miệng cười, cô nàng hiểu ý người đại diện, Vu Chu có nói qua.
Tô Xướng lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi vài con số, gửi WeChat cho Hướng Vãn, lại để điện thoại xuống: "Ừ, khả năng tôi đưa không nhiều lắm, chia thành con số này."
"Sau đó, tôi sẽ sắp xếp gia sư dạy kèm cho em, em ngoại trừ lồng tiếng ra, cần phải chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học dành cho người lớn."
Hướng Vãn lại im lặng, nhìn chằm chằm điện thoại, sau đó ngước mắt nhìn Tô Xướng.
"Studio ký hợp đồng với người mới, không cần phải làm đến mức này." Cô nàng nói.
"Ừ, một bước này, là lấy thân phận cô giáo và bạn bè lên kế hoạch." Tô Xướng nói.
"Có điều, cũng là cho em phát triển lâu dài, dù sao, hợp đồng tôi chuẩn bị là tám năm."
Tám năm...... rất dài, cô nàng đến nơi này còn chưa tới tám tháng.
"Không phải khế ước bán thân, điều khoản hủy hợp đồng không nghiêm, sau khi lấy được hợp đồng em cứ xem lại, có thể từ từ suy xét."
Hướng Vãn nghe thấy Vu Chu nói chuyện điện thoại xong, đi về phía này, ánh mắt cô nàng cũng không tự chủ được mà đi theo.
Đôi mắt lanh lợi của cô nàng theo lông mi quạt mà lóe lên sóng mắt, thu hồi ánh mắt, hít một hơi nho nhỏ, giương mắt nói với Tô Xướng: "Em..."
"Tôi biết." Tô Xướng nhẹ giọng ngắt lời cô nàng.
Sau đó lại tựa lưng vào ghế: "Nhưng không liên quan gì đến chuyện hôm nay tôi nói với em."
"Hiểu rồi." Hướng Vãn mỉm cười, khẽ gật đầu.
————————————
Thất Tiểu Hoàng Thúc
Studio ký hợp đồng và thi tốt nghiệp trung học gì gì đó đều là bịa đặt, phải nói phần liên quan đến chuyên ngành này cơ bản đều là bịa đặt ha ha ha, không cần tích cực.