Đứng lên xem TV, "Vương Bài Đối Vương Bài" thật sự rất náo nhiệt, làm nổi bật cái nhà càng quạnh quẽ này.
Thật phiền.
Mở Weibo ra, trang của Hướng Vãn vẫn là bài đăng buổi chiều đã xem qua, cô nàng đăng một tấm hoa tươi trên bàn trà, không có caption.
Nhưng xem ra, là có ý mong đợi đối với cuộc sống mới.
Lúc ấy Vu Chu thả tim ngay, sau đó mong chờ tin tiếp theo của cô nàng, không có tin tiếp theo. Cũng không nhắn tin cho nàng, hỏi nàng sao không mang cái gì đó đến.
Haizz, nghĩ đến là mình quá mức chu toàn. Vu Chu vừa mất mát, vừa đắc ý.
Thở dài, tắt TV, nằm trên giường chơi điện thoại một hồi, vừa nhìn qua 12 giờ, nằm xuống tiếp tục ngủ.
Mơ mơ màng màng, điện thoại trên tủ đầu giường rung lên.
Nàng híp mắt nhìn, là Hướng Vãn.
Một cái giật mình liền tỉnh, chớp mắt hai lần, sau đó bắt máy.
Không có âm thanh, có một chút ồn ào của môi trường phòng ngủ.
"Vãn Vãn?" Vu Chu gọi cô nàng.
"Vãn Vãn, sao vậy?"
"Vãn Vãn, nói chuyện đi."
Hướng Vãn cúp điện thoại.
Vu Chu cảm thấy là lạ, đang muốn gọi lại, điện thoại của Hướng Vãn lại tới, nàng bắt máy, vẫn không lên tiếng.
Lần này Vu Chu cũng im lặng một hồi, sau đó dùng giọng rất nhẹ hỏi cô nàng: "Vãn Vãn, sao vậy? Không ngủ được à?"
Ngừng hai ba giây, lại cúp máy.
Vu Chu chờ một chút, điện thoại vang lên lần thứ ba.
Lần này cả hai ai cũng không nói gì, Vu Chu đặt di động ở bên gối mình, nàng mở loa ngoài, nàng có thể nghe thấy tiếng Hướng Vãn chậm rãi hô hấp, giống như cô nàng ngủ ở bên cạnh.
Hướng Vãn đang nhớ nàng, nàng biết. Cô nàng chưa thích nghi, có lẽ còn có một chút sợ, nhưng cô nàng không muốn nói.
Hai người cứ hít thở như vậy năm phút, cuối cùng Hướng Vãn nói: "Ngủ ngon."
Vu Chu dịu dàng cười, nói: "Ngủ ngon."
Ngày hôm sau, Vu Chu thức dậy không sớm, thấy Hướng Vãn gửi WeChat cho nàng, hỏi nàng: "Không mua nước xả vải sao? Em không nhìn thấy."
Vu Chu trả lời cô: "Không có, lần này tôi đặt nước giặt cho em là ba trong một, không cần thêm cái khác, cái đó em tự dùng đi."
Hướng Vãn: "Biết rồi."
Vu Chu thấy cô nàng mọi thứ bình thường, chính mình cũng bớt lo, đứng lên nấu bữa sáng.
Vừa luộc trứng xong thì chuông cửa reo.
? Nàng rất kinh ngạc.
Lau tay đi mở cửa, ngoài cửa là Tô Xướng.
Không, không chỉ Tô Xướng, lưng đeo ba lô mèo, bò sữa nhỏ bên trong thò đầu ra.
"Chị đây là......" Đến nương nhờ em?
Hơn nữa vóc dáng Tô Xướng cao như vậy, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lưng đeo ba lô mèo, bò sữa ngơ ngơ, thật kỳ lạ, ha ha ha ha ha ha.
Tô Xướng đưa ba lô mèo cho nàng, hộp mèo đi vệ sinh đặt ở cửa trước, cúi đầu thay giày.
Vu Chu ôm bò sữa ra, nó đến môi trường mới có chút căng thẳng, Vu Chu liền đặt nó lên sô pha, nó tìm một góc ổ, cảnh giác ngửi mùi, quen thuộc bốn phía.
"Này, câm à?" Vu Chu nhìn Tô Xướng treo áo khoác, sao có thể không có cảm giác ranh giới như vậy? Giống như trở về nhà mình vậy.
Tô Xướng ngẩng đầu nhìn nàng, giống như có chút kinh ngạc, lại hơi nhíu mày, Vu Chu giống như...... càng ngày càng hung dữ.
Cô nói: "Hôm nay bổ sung cảnh cuối cùng của chị, ở Tam Thanh, xem thử em có muốn đi không, muốn đi thì đi cùng chị. Sau đó chị có một chuyến công tác, không ai chăm sóc nó, muốn hỏi xem em có muốn hay không."
"Chị đang hỏi à?" Vu Chu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Chị đang đột nhập vào nhà dân, cưỡng ép giao hàng phải không?
Tô Xướng không lên tiếng, đứng bên cạnh phòng ăn nhìn nàng.
Vu Chu lại bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, nàng từ khoảnh khắc nhìn thấy bò sữa nhỏ liền biết, Tô Xướng là quan tâm nàng, cho nên mới đưa bò sữa nhỏ tới bầu bạn với nàng, nhưng nàng sợ Tô Xướng nói ra, sau đó giữa hai người phải diễn cái tiết mục dịu dàng thắm thiết này, thật xấu hổ, cho nên mới hung dữ một phen.
"Vậy sáng sớm chị tới đây, em còn chưa tỉnh thì phải làm sao, cũng không biết gửi tin nhắn trước cho em." Nàng lầm bầm, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Tô Xướng có chút vô tội: "11 giờ rồi." Sáng sớm?
"Vậy chị cũng không thể, đến nhà người ta chào hỏi, chị biết không? Con người chị này có hiểu đạo lý đối nhân xử thế không hả?" Vu Chu vừa đánh răng, vừa châm chọc cô.
Nói như vậy, nhưng nàng biết, Tô Xướng là muốn cho nàng một bất ngờ.
Nói không chừng còn muốn xem người ta biểu diễn cái gì đó, chậc chậc.
Tô đại tiểu thư nhìn lạnh lùng thì lạnh lùng, thực tế công lược theo đuổi người rất quê mùa.
Không phải, không phải nàng hạ quyết tâm hai người không thể nào sao, tại sao lúc nghĩ đến từ then chốt "theo đuổi người" này, khóe miệng phun bọt của nàng lại hướng lên trên?
... Vu Chu cảm thấy thần trí mình có chút không rõ, rùng mình một cái.
Đánh răng xong, dùng lược tùy tiện chải tóc hai cái, nàng đi thẳng ra, Tô Xướng ngồi trên sô pha trêu mèo, nhìn mặt nàng vẫn như trước, có chút chần chừ, hỏi nàng: "Không rửa mặt sao?"
Vu Chu hắng giọng, ngồi xuống bên kia sô pha: "Lát nữa ra ngoài rồi rửa sau."
Tô Xướng nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng hỏi: "Gặp chị không cần rửa sao?"
Giống như đang dùng lời Vu Chu vừa rồi đáp lễ cô —— Con người em này có hiểu đạo lý đối nhân xử thế hay không.
Vu Chu cũng không để ý tới cô, mở di động ra lướt Weibo, lướt ba bốn cái, chịu không nổi, mặt không chút thay đổi gào lên: "Sao còn chưa đăng Weibo, sao còn chưa đăng Weibo."
Sao cô nàng còn chưa đăng Weibo, nàng sắp khô kiệt rồi, nàng cảm thấy mình bây giờ còn fan mama hơn cả fan mama của cô nàng.
Thậm chí nàng phải kiềm chế xúc động muốn gửi WeChat cho cô nàng, bởi vì nàng biết mình chỉ cần gửi một cái, liền lải nhải không xong, cái này cũng hỏi cái kia cũng hỏi, vậy còn độc lập cái gì chứ.
Tô Xướng liếc nhìn di động của nàng: "Hướng Vãn?"
"Đúng vậy, chị nói ngày đầu tiên dọn ra ngoài, không phải đều nên hỏi cái này hỏi cái kia, em ấy chỉ hỏi em nước xả vải, những thứ khác em ấy có thể giải quyết?" Như thế nào Vu Chu cũng không tin.
"Hôm qua Hướng Chi gọi điện thoại cho em ấy, vốn định hẹn em ấy trưa nay ăn cơm, em ấy nói hôm nay em ấy phải đến phòng thu, trong dự án có bạn học lớp đào tạo của em ấy, bạn học hẹn em ấy đi cùng." Tô Xướng nói.
"À." Vu Chu có chút yên tâm.
Tô Xướng nhìn nàng như vậy, có chút buồn cười, lại có chút...... ghen tị.
Vì thế cô hỏi: "Nếu đã không nỡ như vậy, có muốn suy nghĩ lại một chút, lúc trước đã nói với chị lời gì không?"
"Nói cái gì?"
"Lúc trước em nói, không có ý gì với em ấy."
Lời nói rất khéo léo, nhưng ngữ nghĩa rất rõ ràng, giống như đang để Vu Chu suy nghĩ thật kỹ, có thích Hướng Vãn hay không.
"Chị có bệnh à?" Vu Chu mắng cô.
Tô Xướng sửng sốt.
Vu Chu mím môi, sao nàng lại hung dữ như vậy...
Sau đó mới hừ hừ hai tiếng, hạ giọng nói đạo lý: "Không nỡ là không nỡ, thích là thích, hai chuyện khác nhau."
"Em có thể phân biệt rõ ràng như vậy?"
"Ừm..." Vu Chu "chậc" một tiếng, đặt điện thoại xuống, ôm gối lên, nói với cô, "Thật ra thì, vấn đề này em cũng từng nghĩ, em cong, em ấy lại xinh đẹp như vậy, tốt như vậy, bọn em ở cùng nhau thời gian dài như vậy, tình cảm của hai bọn em rất tốt, em cũng đang suy nghĩ, em đối với em ấy chỉ là bạn bè thôi sao, rốt cuộc em có ý đó hay không."
Tô Xướng trong lòng nhéo một cái, tay đặt trên lưng sô pha, nghiêng người nhìn nàng.
"Sau đó em cảm thấy, em hẳn là không có." Vu Chu cân nhắc kết luận.
"Sao lại nói vậy?"
"Thứ nhất, em cực kỳ thích em ấy, nhưng em... không có loại dục vọng đó." Nàng nhỏ giọng nói, giống như đang nói cái gì kinh thiên động địa, sợ tai vách mạch rừng.
Bộ dạng này khiến Tô Xướng cười, tay chống trán, lẳng lặng nghe nàng nói.
"Em cảm thấy giữa con gái vốn rất thân mật, chị đừng cười, chính là, ừm...... Phương diện này vẫn là một nhân tố rất quan trọng, ờ, chính là, có rung động gì đó hay không."
Nàng rất ngượng, lúc nói lời này, cũng cảm thấy giống như đang mạo phạm Hướng Vãn.
Trong lòng nàng dập đầu với Hướng Vãn.
"Ừ," Tô Xướng có vẻ có chút tán thành, "Thứ hai thì sao?"
Thứ hai......
Thứ hai đương nhiên chính là, nàng còn thích người trước mặt này.
Nàng không biết, trên thế giới này đến cuối cùng có giống như Hà Thư Hoàn trong "Tân dòng sông ly biệt" hay không, xảy ra chuyện một người đồng thời thích hai người, nhưng chuyện này, ở trên người Vu Chu sẽ không xảy ra.
Nếu nàng thích Hướng Vãn, vậy sẽ toàn tâm toàn ý thích, chuyện "bản năng" này không tồn tại trong tình yêu của nàng, nàng sẽ không chỉ dựa vào "bản năng" sinh lý để đáp lại nụ hôn của Tô Xướng.
"Không có thứ hai." Nàng nói.
"Hả?" Tô Xướng nhíu mày.
"Nói "thứ" chính là một phong cách, chị có biết không hả."
Tô Xướng cười lắc đầu, nhìn đồng hồ treo tường, nói: "Không còn sớm nữa, đi ra ngoài ăn cơm, sau đó đến phòng thu?"
"Vậy con mèo này của chị, liền để ở chỗ em à?" Không biết có phải ảo giác hay không, luôn cảm giác từ sau khi mình đáp lại Tô Xướng, nàng dường như có một chút lớn mật.
"Ừ."
"Chị không hỏi em, em không đồng ý thì sao."
"Hình như em cũng không từ chối."
"Ơ..."
"Vậy em muốn từ chối sao?"
"..."
"Vậy nó có thể ở lại không?"
"... Có thể."
"Vậy đi thôi." Tô Xướng dịu dàng nói.