Vu Chu cảm thấy, mình vẫn nên đi toilet, nhịn đến phát hoảng rồi.
"À, em đi toilet một chút, lát nữa sẽ trở lại." Lần này nàng học ngoan, nói trước, có chút sợ Tô Xướng lại kéo nàng lại.
Tô Xướng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó vẫn cúi đầu, mười ngón tay lại đan vào nhau: "Ừ."
Như trút được gánh nặng, thể xác và tinh thần đều phải.
Vu Chu từ toilet đi ra, đi tới trước cửa sổ sát đất rộng lớn, nhìn ánh đèn lốm đốm bên ngoài, lại lơ đãng. Bóng cây cao thấp chằng chịt được cắt tỉa cẩn thận, vào ban đêm giống như từng đám mây đen kịt, mà đèn đường là những vì sao trong đám mây. Tiền bạc là thứ tốt, cho dù đô thị hiện đại đã ô nhiễm vì sao chân chính không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nhưng cũng có thể tạo ra cảnh quan tinh xảo hơn mê hoặc bạn, chồng chất một số ảo giác gần như tự nhiên.
Vu Chu đột nhiên hiểu được, mình không được tự nhiên là cái gì. Đúng như lời nàng nói, nàng không phải là một người quá để tâm đến chênh lệch tiền bạc, từ nhỏ nàng chưa từng thiếu ăn thiếu mặc, nếu như không gặp được Tô Xướng, lấy lòng nhiệt tình của nàng, nàng thậm chí rất khó hiểu được cảm xúc tự ti đến tột cùng là như thế nào.
Cho nên điều nàng để tâm, bài xích, căn bản không phải đối phương có bao nhiêu tiền, nàng không thích tiểu khu này, không thích cái loại ánh mắt "Cô không thuộc về nơi này" ẩn ẩn mang theo dây xích khinh bỉ, không thích loại cảm giác người trên người, cũng không thích lạnh lùng.
Thật ra người có tiền có lẽ cũng không cố ý xây dựng giai cấp, bọn họ ở trong tiểu khu thiết lập tầng tầng trạm kiểm soát gần như yết kiến, chỉ là vì bảo vệ riêng tư và an toàn cho tài sản của mình, nhưng "bảo vệ" như vậy, bản thân liền truyền đạt một loại tín hiệu đối với người bị bài xích ở bên ngoài chờ đợi "tiếp kiến", đó chính là —— Tôi quan trọng hơn bạn.
Nhưng Tô Xướng được bảo vệ trong trạm kiểm soát này, lại sống sờ sờ ngồi ở nơi đó, có bất an và cô độc hơn thường ngày, giống như đang nói —— Em vô cùng quan trọng.
Tương phản như vậy làm cho đầu óc nàng choáng váng, cũng làm cho nàng lực bất tòng tâm, vô lực chống cự.
Vu Chu sắp xếp lại suy nghĩ, đi vào phòng ngủ, Tô Xướng vẫn ngồi tựa vào đầu giường, tóc vén một nửa đến sau tai, tay trái cầm ly nước trên tủ đầu giường, nhìn nước ấm ngẩn người.
Thấy nàng đi vào, cô thu tay lại, khi Vu Chu ngồi xuống bên giường, nghe thấy cô nói một câu: "Xin lỗi."
Không biết đang xin lỗi cái gì, giống như đang nói về sự mạo phạm vừa rồi.
Vu Chu có chút chua xót, các cô đã từng thoải mái bộc lộ những điều trần trụi nhất với nhau, dù là thân thể hay linh hồn, nhưng hôm nay, cô muốn xin lỗi vì đã hôn nàng.
Khoảng cách giữa người với người thay đổi, thật tàn nhẫn.
Nàng buông tay xuống, đặt bên chân Tô Xướng: "Không sao, thật ra..." Nàng cắn môi dưới, có chút không nói được, nói cái gì cho phải đây? Nói em cũng đáp lại, em cũng...... Khó lòng kìm được.
Nàng thở ra một hơi, không nói gì.
Tô Xướng nhìn nàng, cô gái trước mặt từ hơn hai mươi tuổi đã ở cùng mình ở bên nhau, ngây ngô cùng cô khai khẩn chính mình, thăm dò chính mình, cùng nhau trải qua lần rùng mình khác lạ đầu tiên trong cuộc đời, cũng cùng nhau quấn lấy vai ướt đẫm mồ hôi.
Cô cho rằng mình hiểu nàng đủ rõ, nhưng hôm nay phát hiện, không đủ hiểu nàng.
Vu Chu từng nói với cô, định nghĩa của phụ nữ về ham muốn, không giống với đàn ông, phụ nữ là động vật có tình cảm nhiều hơn, không có sự thúc giục của tình yêu và thích, rất khó có động lực phát sinh quan hệ với một người khác.
Lý luận này không nhất định chính xác, nhưng ít nhất nói rõ, lúc trước Vu Chu, là nghĩ như vậy.
Nhưng Vu Chu vừa mới 25 tuổi nói cho cô biết, cô có thể cùng mình giải quyết dục vọng, chỉ là dục vọng.
Tô Xướng cảm thấy cảm giác ẩm ướt xa lạ trong xoang mũi đã trở lại, lại một lần nữa cụp mắt xuống, chớp chớp, khiến nó trở nên khô ráo.
Động tác nhỏ này không tránh được ánh mắt của Vu Chu, nàng lại nhìn mu bàn tay Tô Xướng, vết nước đã rất nông, nhưng không khó để nàng suy đoán ra, Tô Xướng vừa mới đuổi nàng đi, sau đó khóc.
Nàng rất khó tưởng tượng Tô Xướng sẽ khóc vì mình, chia tay sắp được một năm, khi đó cô cũng không khóc.
"Em..." Vu Chu muốn mở miệng.
Tô Xướng ngắt lời nàng, nhìn chằm chằm vỏ chăn, nhẹ giọng hỏi: "Một năm này, em có người khác không?"
"Cái gì?"
Môi Tô Xướng giật giật, nhưng cô không lặp lại lần nữa.
"Ý chị là, một năm này em có phải sống một mình không?" Cổ họng Vu Chu cũng có chút khàn, nói rất chậm, "Lúc trước vẫn vậy, sau đó Hướng Vãn tới."
"Không phải," Tô Xướng bối rối một chút hô hấp, dường như đang suy nghĩ làm sao mở miệng, "Ý chị là... em trước đây có làm qua chuyện như vậy với người khác không?"
Cùng người khác ý loạn tình mê, cùng người khác tận tình giường chiếu. Cô rất khó suy đoán, Vu Chu làm sao có thể vào lúc này, tỉnh táo nói ra những lời như "Nếu chị muốn, có thể, nhưng đừng ảnh hưởng đến hợp tác".
Ngón tay cô lại run lên một chút, Tô Xướng đan chúng lại, nắm lấy.
Lỗ tai Vu Chu hơi đỏ: "Không có."
"Không có?" Tô Xướng giương mắt nhìn nàng.
Vu Chu nhìn hoa văn trên chăn, vươn ngón trỏ sờ từ trên xuống dưới: "Không có, tôi nào có."
"Vậy em," Tô Xướng có chút nói không nổi, cổ họng rất khàn, "Vậy em nghĩ như thế nào? Muốn chị làm... bạn giường của em?"
Hai chữ cuối cùng ra khỏi miệng, trái tim đều bị bóp nát.
"Không phải." Vu Chu nhanh chóng phủ nhận, ngẩng đầu nhìn cô, "Em không phải có ý này, em chỉ muốn nói, không phải chị đã nói với em rồi sao, sau khi chúng ta hợp tác lại nói chuyện của chúng ta, hiện tại xảy ra quan hệ không thích hợp, em không thích lên giường với người khác một cách không rõ ràng, nhưng nếu chị muốn, lúc ấy em..."
Lúc đó em cũng có chút khó khăn trong việc khống chế bản thân.
Nếu Tô Xướng muốn, nàng cũng có thể, nhưng nàng biết rất rõ, nếu bây giờ làm, quan hệ của các cô có thể sẽ càng lúc càng xa.
Tai nàng đỏ đến muốn chảy máu, rất xấu hổ, nhưng lại rất buồn.
Nàng cũng có một chút muốn khóc.
Tô Xướng nhìn lỗ tai đỏ hoe của nàng, đột nhiên đưa tay, nhéo nhéo vành tai nàng.
"Em cũng có chuyện muốn nói với chị, đúng không?" Không còn là chị đơn phương muốn theo đuổi em, muốn một đáp án nữa.
Vu Chu quay đầu nhìn cô, bên tai còn có mùi thơm nhàn nhạt chưa tan của Tô Xướng.
Thật ra nàng là một người cực kỳ giỏi tự xét lại, cho dù nàng cãi nhau với người khác, người khác hung tợn làm tổn thương nàng, chỉ cần đối phương nói một câu xin lỗi, nàng lập tức bắt đầu cảm thấy áy náy, sau đó muốn nói hai câu xin lỗi.
Lúc trước chia tay Tô Xướng, nàng tự cho là nghĩ rất rõ ràng, nhưng sau khi chia tay mới phát hiện, mình cũng không hiểu rõ người đã ở bên mình hơn ba năm như trong tưởng tượng.
Lần này làm kịch một lần nữa tiếp xúc quá trình, nàng đã biết rất nhiều.
Ví dụ như, thức đêm cũng không phải là thời gian làm việc và nghỉ ngơi của một mình Tô Xướng, mà là rất nhiều người trong ngành của cô đều có thói quen bắt đầu vào buổi trưa, buổi tối lúc đêm khuya yên tĩnh môi trường âm thanh ít, cảm xúc cũng dạt dào hơn, lúc riêng tư hơn thì ở nhà thu âm một số thứ.
Lại ví dụ như, cô ở trên mạng cũng không ưu việt như cô, từ đầu tới cuối đều hưởng thụ sự quan tâm và theo đuổi của mọi người. Chuyện dư luận này, không ai vĩnh viễn có thể đứng ở đỉnh cao làm nhân vật chính của nó, cũng không ai có thể cam đoan, chính mình không bị hiểu lầm cùng ô danh hóa.
Bởi vì nàng cũng được, Tô Xướng cũng được, Hướng Vãn đạo diễn Bành cũng được, các cô là người biểu đạt.
Nàng nhớ lại đã từng ở trong chương trình, thấy một người dẫn chương trình nói: "Bị hiểu lầm là số mệnh của người biểu đạt."
Đây là số mệnh của các cô, con chữ và âm thanh đều chung số mệnh.
Nàng đột nhiên có một chút hiểu được, vì sao Tô Xướng không đặt nàng trước mặt người khác, nàng rất khó tưởng tượng, nếu có một ngày bị đưa lên diễn đàn để người ta trêu chọc mổ xẻ, là mình và Tô Xướng, vậy nên làm gì bây giờ.
Dù sao Tô Xướng và đạo diễn Bành là giả, Tô Xướng và Hướng Vãn là giả, mà cuộc sống của nàng và Tô Xướng, là sống sờ sờ.
Thật khó để chịu đựng cái miệng thứ ba của người ngoài.
Vu Chu cảm thấy, bất luận nàng và Tô Xướng còn có cơ hội hay không, nàng đều có một số lời muốn nói với Tô Xướng, nàng không hy vọng xa vời trong tình yêu tìm cái gì công bằng tuyệt đối, lúc chia tay chị không có lỗi với em, em cũng không có lỗi với chị.
Nhưng nàng muốn công bằng nhất có thể.
Hơn nữa, thẳng thắn mà nói, nhìn thấy Tô Xướng hiện tại, nàng có chút dao động.
Một chút thôi.
Vu Chu thở dài một hơi, trả lời câu hỏi của Tô Xướng: "Ừ."
Tô Xướng mím môi, ánh mắt dường như nhẹ nhõm hơn một chút.
Vậy cô sẽ chờ thêm một chút, chờ thêm một chút.
Ngồi hơi lâu, lưng cô lại có chút khó chịu, tay buông xuống đùi Vu Chu, nhẹ nhàng chạm vào, hỏi nàng: "Đêm nay không đi, được không?"
Hả? Vu Chu cảnh giác ngẩng đầu.
Đầu tiên là nhìn thoáng qua ngón tay của cô, lại nhìn thoáng qua ánh mắt của cô.
Tô Xướng có chút xấu hổ, hắng giọng, dịu dàng nói: "Chỗ chị còn có phòng khác."
"Vậy, vậy tại sao em không đi chứ?" Vu Chu chớp chớp mắt, không hiểu.
Vừa rồi nàng còn tưởng rằng...... khụ.
"Chị..." Tô Xướng nghĩ, chậm rãi nói, "Dạ dày chị còn hơi khó chịu, sáng mai muốn ăn cháo em nấu."
Thật ra chính là không nỡ, lúc người ta bị bệnh, là không nỡ nhất.
Cô muốn nói, cô không muốn ngồi ở chỗ này, nghe thấy tiếng Vu Chu đóng cửa đi, cô muốn tiễn nàng, nhưng hiện tại thân thể cô rất khó chịu, không thể lái xe đưa nàng về.
Cho nên muốn nàng ở lại, cho nên muốn được voi đòi tiên.
Vu Chu nghe cô nói xong, sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc hỏi cô: "Cho nên, đến bây giờ, chị vẫn coi em là bảo mẫu của chị?"
Tô Xướng sửng sốt, nhìn nàng: "Chị không có."
Lời này có chút không có sức, Vu Chu và cô nhìn nhau, phát hiện vành mắt cô dần dần đỏ lên.
Rất ẩn nhẫn, rất kiềm chế đỏ, nhưng vẫn làm cho Vu Chu giật mình, mẹ ơi, đây vẫn là Tô Xướng sao.
Tô Xướng nhẹ nhàng hít mũi, vẻ mặt tỉnh táo lại, thở ra một hơi, lại thấp giọng lặp lại: "Chị không có. Em ở lại, chị nấu cháo cũng được."
"Vậy nếu chị có thể nấu cháo, còn muốn em ở đây làm gì?" Vu Chu có chút cạn lời.
"Chị mời em ăn cháo." Tô Xướng trầm ngâm một lát, nói.
Vu Chu tức cười: "Em thiếu miếng cháo này của chị à?"
"Bản thân em đã gọi là Chúc Chúc*, cháo của em chết nhiều rồi."
*Chúc (粥): có nghĩa là cháo.
Chúc Chúc (粥粥): có nghĩa là rụt rè, cũng đồng âm với Chu Chu (舟舟)
Hơi thở buông lỏng, nàng nghe thấy Tô Xướng cười.
Nàng ngước mắt nhìn Tô Xướng, ánh mắt sung sướng khiến khuôn mặt tái nhợt của cô sinh động hẳn lên.
Vu Chu có chút thất thần, cảm thấy không thể ở lại nữa.
"Chị ngủ của chị đi, em phải đi đây."
Tô Xướng muốn nói lại thôi, cô biết Vu Chu là một người không chịu nổi thỉnh cầu của người khác, hiện tại mình bị bệnh, nếu như mình kéo tay Vu Chu, kéo thêm ba cái, Vu Chu sẽ ở lại, ở phòng bên cạnh, nhưng cô sẽ rất phân vân, rất khó chịu.
Sáng hôm sau sau khi tỉnh táo, nàng có thể sẽ rời xa mình.
Đêm nay đã đủ rồi, không thể ép nàng đi nữa.
Vì vậy cô nói: "Được, em gọi xe trước đi, xe đến rồi xuống sau, về đến nhà nhắn WeChat cho chị."
"Ừ, vậy em gọi xe, chị nằm xuống ngủ đi, đừng ngồi chờ nữa."
"Ừ."
"Ngủ ngon." Vu Chu nói trước.
"Ngủ ngon."
Lần này là Vu Chu nói chúc ngủ ngon trước.
————————————
Thất Tiểu Hoàng Thúc
"Bị hiểu lầm là số mệnh của người biểu đạt" là câu nói của Mã Đông trong "Kỳ lạ nói".