"Không không không," Vu Chu vội vàng lắc đầu, "Là tôi quên tắc mic, em lại chưa từng livestream, sao mà em biết được, bình thường chúng ta chỉ nghe qua một hai lần. Haizz, tôi không có ý thức về bật mic với tắt mic."
Nàng rất đau đầu, hơn nữa áy náy chính là nàng, bởi vì Hướng Vãn mặc đồ ngủ màu trắng, ngồi trên sô pha màu xám đậm, giống như một đóa bạch ngọc lan duyên dáng yêu kiều.
Mà đóa bạch ngọc lan này cũng không biết rằng vì hành động nhỏ quên tắt mic của Vu Chu, sẽ phải chịu đựng những lời bàn tán thế nào.
Vu Chu chuẩn bị tâm lý xong mới mở diễn đàn ra, nhanh như vậy đã gần 200 bình luận rồi.
Thật ra cũng may, đa số chỉ là phụ họa, nói họ cũng nghe thấy, chứng minh không phải chủ topic ảo giác.
Mà Hướng Vãn cũng lồng mấy bộ kịch, âm sắc thuộc về loại dễ nhận diện.
Khiến người ta vừa nghe liền không quên được.
Sau đó trả lời, chính là suy đoán tại sao lại xuất hiện giọng của cô nàng, đêm hôm khuya khoắt, còn nói là ăn đào, rất khó không làm cho người ta suy đoán quan hệ của cô nàng và đối phương.
Mà đoàn phim này, từng có "scandal" ồn ào huyên náo với cô nàng, chỉ có Tô Xướng là cô nàng từng đăng ảnh đồ ngủ.
Nhưng trải qua mấy tháng lôi kéo và tranh luận, một số thính giả cũng không quá hứng thú với cái dưa này, phỏng đoán quá thân thiết thì thế nào, hai cô gái, chỉ cần không công khai, có thể vĩnh viễn là bạn thân.
Vu Chu cũng sắp yên tâm, cho đến khi có một người trả lời nói ——
"Hướng Vãn cũng rất biết wwwww."
Một câu vô cùng đơn giản, nhưng lượng tin tức rất lớn.
Giống như đang nói, Hướng Vãn là cố ý lên tiếng, cố ý ở phòng livestream gây sự chú ý, làm cho mình nửa đêm hư hư thực thực xuất hiện ở trong nhà một vị CV nổi tiếng, hỏi cô ấy ăn đào không.
Lại giống như, cái gì cũng không nói.
Wwwww lại biểu hiện ra ngữ khí của cô nàng hẳn là hơi mang theo nụ cười, cảm giác vô cùng ưu việt, giống như một thượng đế "Tôi biết nhưng tôi không nói".
Vu Chu rất nhạy cảm với màu sắc ngữ nghĩa của chữ viết, da đầu nổ tung ngay tại chỗ.
Quả nhiên, câu dẫn dắt này khiến xu thế trả lời phía sau rẽ vào một khúc cua.
Có người nói: "Đều là CV, không biết livestream là đang làm gì sao? Cũng không cần phải hỏi một câu vào lúc này."
Còn có người nói: "Ừ, không nhằm vào tình huống này của cô ấy, nhưng nếu tôi thấy bạn tôi đang làm việc ở liên quan đến micro, chắc chắn sẽ không trực tiếp nói chuyện ngay bên cạnh."
"Hỏi có ăn đào không, một ánh mắt một động tác không phải xong rồi sao?"
"À cái này, cũng không thể nói người ta chính là cố ý......"
"Nhưng bạn cũng không có cách nào chứng minh, cô ấy không cố ý, không phải sao?"
Cuộc thảo luận đã trở nên hơi mất kiểm soát, có người mang những mẩu chuyện truyền miệng ra, nói Hướng Vãn từng nói quần áo của cô nàng là Tô Xướng mua, lại có người nói, nghe nói cô nàng ăn căn tin cũng dùng thẻ của Tô Xướng, một chút cũng không kiêng dè.
Vu Chu ngẩng đầu từ trong khói thuốc súng trên mạng, thấy Hướng Vãn ở một bên im lặng đọc sách, giơ tay theo thói quen vén tóc ra sau tai.
Nàng đột nhiên cảm thấy Hướng Vãn thay đổi rất nhiều, lúc vừa tới, rất tinh ranh cổ quái, thường xuyên làm nàng cứng họng, còn có thể lăn trên giường không chịu dậy, gặp mặt không cảm xúc hu hu hu giả khóc, còn có thể ôm ngực hu hu hu.
Nhưng qua mấy tháng, cô nàng an tĩnh một ít, dường như cũng thích nghi một số quy tắc sinh tồn của xã hội này.
Cô nàng nhất định cảm giác được, quy tắc của xã hội này cũng không tốt như vậy, nhưng cô nàng không thể nào lựa chọn.
Ngay cả trạng thái học tập, cũng giống như đang bắt lấy gỗ trôi cầu sinh.
Vu Chu rất khó chịu, cái loại khó chịu nghiến răng nghiến lợi này, đăng nhập vào tài khoản trước đó chuẩn bị cho mình đi battle, liền muốn đi đại chiến ba trăm hiệp.
Nhưng ngữ khí của nàng rất gắt, sau khi gia nhập thế cục, có vẻ cực kỳ giống một fan não tàn, sau đó...
Hướng Vãn bị mắng còn thảm hơn.
Cái gọi là "hành vi của fan idol trả tiền", cũng là quy tắc của xã hội mạng.
Nói cho Hướng Vãn nghe, cô nàng có thể cũng không hiểu, còn có thể hỏi một câu, vì sao phải trả tiền cho hành vi của người xa lạ.
Vu Chu rất thất vọng, lại bắt đầu cảm thấy quy hoạch con đường CV cho Hướng Vãn là một sai lầm, nàng chán nản ngồi trên sô pha, đột nhiên nhớ tới Tô Xướng.
Lúc đầu, bản thân chỉ nghĩ đến việc làm một cái là xong, khi không có hiểu biết cơ bản về kiến thức lồng tiếng, đã thúc giục Hướng Vãn đi làm CV, thậm chí còn kích động quy hoạch hình tượng trên mạng cho cô nàng, giờ đây trông thật qua loa và buồn cười.
Tại sao không hỏi ý kiến chuyên gia? À, là bởi vì không tiện, khi đó các cô như người lạ.
Như vậy, lại là vì sao, mấy năm người nàng thân thiết nhất với Tô Xướng, đối với công việc và môi trường nghề nghiệp của Tô Xướng, hoàn toàn không biết gì cả?
Cô đã trải qua chuyện gì, có phải đã từng đối mặt với khói thuốc súng trên mạng hay không?
Ngay từ đầu cô đã được mọi người yêu thích, hay đã từng bị hiểu lầm hết đường chối cãi, phóng đại?
Nàng luôn oán giận Tô Xướng không ăn khói lửa nhân gian, không thể hiểu được nàng băn khoăn đặt phòng họp lớn hay phòng họp nhỏ, nhưng chính nàng, cũng chưa từng nghĩ tới phải đi tìm hiểu Tô Xướng.
Trong tình yêu, chúng ta giống như là tay cầm hai cái kính lúp, một cái vô cùng phóng đại đối phương, một cái vô cùng phóng đại chính mình, phóng đại ưu điểm và khuyết điểm của đối phương, ưu điểm làm cho bạn thần hồn điên đảo, khuyết điểm làm cho bạn ảm đạm tinh thần. Phóng đại tự tôn và kiêu ngạo của mình, phóng đại tiếng vọng vui sướng và bi thương trong lòng mình.
Đôi khi chúng ta không thể nhìn thấy chính mình, và đôi khi, chúng ta không thể nhìn thấy nhau.
Vu Chu thở dài một hơi, nhìn nửa quả đào trên bàn trà, cũng không có tâm trạng ăn.
Nhưng nàng nhất định phải tìm chút chuyện để làm, nếu không nàng sợ mình sẽ bị một số âm thanh quấy nhiễu.
Nhưng nàng không có việc gì để làm, Hướng Vãn quá ngoan, ngay cả rác cũng không để lại cho nàng một túi.
Nàng hỏi Hướng Vãn: "Em đói không?"
Nói đói đi, tôi đi úp mì cho em.
Vu Chu thật sự khó chịu chịu không nổi.
Nhưng Hướng Vãn cười nói: "Không đói, em còn thừa quả đào cho chị đây."
Vu Chu muốn khóc.
Nàng vội vàng cúi đầu, nhướng lông mày lên, giống như dùng gậy gộc chống mí mắt, chống đỡ một lát, cảm giác khá hơn một chút, lại tiện tay tiếp tục nhìn.
Bên trong vẫn gió tanh mưa máu như cũ, bị những lời kích thích, rất nhiều câu trả lời đều vượt quá giới hạn, có người nói Hướng Vãn mấy tháng nay, từng đợt từng đợt thao tác, dựa vào Tô Xướng và Bành Hướng Chi lấy được mấy vai, trong lòng cô nàng biết rõ ràng.
Mà người vừa rồi cãi nhau với Vu Chu còn không chịu buông tha trả lời nàng, hơn nữa còn nói một đề tài rất nhạy cảm:
"Danh sách học viên lớp huấn luyện Hướng Vãn tham gia kia, chỉ có một mình cô ta là không viết tuổi, rốt cuộc cô ta bao nhiêu tuổi, có điều gì không thể công khai, ngay cả tuổi cũng không dám viết."
Lòng bàn tay Vu Chu đổ mồ hôi, là không dám viết, viết rồi sẽ biết cô nàng 18 tuổi đã bỏ học.
Nàng vẫn chột dạ, chột dạ với lai lịch của Hướng Vãn.
Sau này có cư dân mạng cảm thấy đã đi quá xa, đi ra hòa giải, lại có người nhắc nhở, cùng lắm chỉ là ra một câu nói, không đến mức phải làm quá lên như vậy, tình thế dần dần lắng xuống.
Vu Chu chú ý tới, có một số fan Tô Xướng lần trước không chấp nhận là "chị dâu" đang nói chuyện giúp Hướng Vãn, mà Hướng Vãn cũng đã có những người thật lòng bảo vệ cô nàng ngoài ID của Vu Chu.
Nàng ghi lại những ID này. Hướng Vãn không xem những thứ này, nhưng ý tốt này Vu Chu muốn giúp cô nàng nhớ kỹ, tựa như giúp cô nàng chặn những thứ xấu.
Sắp xếp lại tâm trạng, nàng bấm vào, chuẩn bị lướt những bài khác để đổi đầu óc.
Nhưng đầu óc này đổi lại khiến nàng trợn tròn mắt, bởi vì nàng thật sự ý thức được, cái gì gọi là "Buồn vui của nhân loại cũng không tương thông".
Bên ngoài có fan CP của Tô Xướng và Hướng Vãn khắp nơi mừng rỡ, xây một tòa nhà nói hôm nào sẽ mời mọi người ăn tiệc.
Vu Chu nhấn vào, nhìn dáng vẻ vui sướng của bọn họ, còn photoshop rất nhiều hình thú vị, Vu Chu nhìn nhìn lại bật cười.
Nàng thật bất đắc dĩ, thật khó giải, vừa tức vừa cười, giống như yêu quái.
Thế giới trên mạng, kỳ lạ, xuất sắc ngoạn mục, ngay cả nàng người hiện đại đang mở mắt nhìn sự phát triển trên mạng, cũng không hiểu rõ lắm.
Ở trong bài đăng kia, nhắc tới siêu thoại CP của Tô Xướng và Hướng Vãn, gọi là "Xướng Vãn".
Vu Chu thoát khỏi diễn đàn, mở Weibo, nhập "Xướng Vãn" tìm kiếm một chút.
Ôi trời, vậy mà đã có mấy ngàn fan rồi. Phản ứng đầu tiên của Vu Chu là, là người sống sao? Mua phải không......
Nhưng hiển nhiên không phải, siêu thoại rất náo nhiệt, giống như một gia đình nhỏ của hai cô.
Avatar là hai tấm ảnh của Tô Xướng và Hướng Vãn, fan CP photoshop hai cô lại với nhau, trông thật sự hợp với cảnh đẹp ý vui.
Vu Chu lướt xuống, các fan thân thiết gọi hai cô là Xướng Xướng và Vãn Vãn, giống như tiểu bảo bối đáng yêu trong lòng.
Bọn họ đang thảo luận, làm thế nào đối tốt với hai người các cô, làm thế nào bảo vệ tình bạn của các cô, làm thế nào lúc ăn đường không mang đến phiền nhiễu cho các cô.
Vu Chu không hiểu, nhưng nói thật nhìn có chút cảm động. Con người nàng chính là đa sầu đa cảm, trong mắt nàng, thiện ý là không có hình thức và quy tắc, chỉ cần là thiện ý, hơn nữa không có khách quan tạo thành hậu quả ác ý, liền xứng đáng được quý trọng.
Nhưng...... có khả năng nàng vẫn cần thích ứng một chút.
Ví dụ, nàng thấy một bài viết fanfic.
Căn cứ vào tâm lý hiếu thắng khó hiểu "Tôi ngược lại muốn xem văn phong so với bổn khâm sai như thế nào", mở ra fanfic kia, rất kỳ lạ, là ngược lại.
Nàng lật ngược điện thoại.
...... Thiếu chút nữa mù rồi.
Trong nháy mắt mặt nàng đỏ tới mang tai, không biết làm sao chấp nhận Tô Xướng và Hướng Vãn ngồi trước mặt nàng còn có thể xảy ra chuyện này trong tưởng tượng của người khác.
Vu Chu rất muốn cầm loa lớn hô: Này! Các người không phải vừa nói là tình bạn sao!
Ngoài miệng nói không cần, thân thể rất thành thật đó!
Vu Chu khinh bỉ để điện thoại xuống, không dám nhìn Hướng Vãn nữa, đỏ mặt chui vào phòng vệ sinh.
—— Đại thần tắm vòi sen, gột rửa tôi, cọ rửa tôi, cứu tôi, đầu óc tôi không sạch sẽ.
Vu Chu cảm thấy cả đời này mình cũng rất khó đối mặt với hai cô.