Các cô là diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp, bởi vì tiêu chuẩn xét duyệt, cảnh thân mật bình thường sẽ không quá mức nóng bỏng, cũng chỉ có mấy hơi thở, hoặc là thu lại âm thanh hôn mu bàn tay hoặc huyệt hổ khẩu.
Về góc độ chuyên môn, loại kịch này đối với các cô mà nói, không khác gì những kịch khác, vài cái là có thể thu xong.
Cho nên các cô tự nhiên không có "dọn sân" này.
Nhưng Tô Xướng đột nhiên làm kiêu lên.
Phải nói, từ khi Tô Xướng tham gia hạng mục này tới nay, đã không quá bình thường.
Nhưng cô ấy lười quan tâm, làm sự nghiệp, cô ấy chỉ muốn làm sự nghiệp.
Vu Chu thật sự giả vờ đi vệ sinh một chuyến, sau đó lại đi bộ trong hành lang một hồi, chờ anh Phong liếc qua liếc lại nàng ba lần, nàng quyết định ra cửa đứng một lát.
Nàng không có kinh nghiệm, nàng cũng không biết loại kịch này phải quay bao lâu, khi nào thì đi vào, nàng rất sầu.
Đứng đút tay vào túi lắc lư, chuông thang máy vừa vang lên, lại xuất hiện một người quỷ dị.
Vu Chu trừng mắt nhìn, cảm thấy mình có thể xuất hiện ảo giác.
Người tới thế mà lại là Hướng Vãn, mặc chiếc áo thun trắng chụp ảnh ngày hôm qua, mặc quần jean cao bồi, eo nhỏ chân dài, thanh xuân bức người.
Hướng Vãn hai tay cầm điện thoại, khoảnh khắc nhìn thấy Vu Chu, hai mắt sáng lên, muốn bước lên, nhưng tiểu thư khuê các dù sao cũng kiêu căng nên vẫn chậm rãi bước đến.
Tạo hình gì vậy, Vu Chu không kiên nhẫn, chạy chậm tới: "Sao em lại tới đây?"
"Vu cô nương đói không?" Hướng Vãn hỏi.
Hiểu, cô nàng lại đói đến bụng kêu nữa rồi.
"Không phải tôi có để lại đồ ăn cho em sao? Còn dạy em dùng lò vi sóng, em bỏ vào hâm nóng ba phút là được."
"Em hâm rồi." Hướng Vãn nói.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, nóng." Cô nàng rũ mắt.
Trời ạ, đeo găng tay cách nhiệt hoặc lót khăn giấy lấy đĩa ra, cũng cần dạy sao? Vu Chu đơ người.
"Vậy em tới đây như thế nào?"
"Chị dùng phần mềm gọi xe, em nhìn thấy rồi." Hướng Vãn lấy điện thoại ra, muốn làm mẫu cho nàng.
Vu Chu buồn cười: "Cái này em lại không thầy dạy cũng hiểu?"
Hướng Vãn dịu dàng cười.
"Đợi đã," Vu Chu nhớ tới, "Em trả tiền như thế nào? Tôi đổi điện thoại, trên đó hẳn là không có liên quan đến ví tiền WeChat của tôi."
"Không cần tiền." Hướng Vãn nói.
?
"Đến trước tòa nhà, em ngồi lên xe, đang khó khăn làm sao trả tiền, tài xế lại nói, xuống xe rồi em trả ngân lượng cũng được."
"À, hiểu rồi. Vậy em nói như thế nào?"
"Em nói, vậy sau đó tôi sẽ sai tỳ nữ đưa ngân lượng đến phủ."
Vu Chu suy nghĩ cảnh tượng kia, tóc gáy dựng ngược: "Vậy... vậy anh ta nói thế nào?"
"Anh ta bảo em xuống xe."
"Phụt." Vu Chu che miệng, sợ mình cười quá lớn tiếng.
Hướng Vãn thấy nàng cười, hơi thở cũng khẽ động, khẽ mỉm cười.
Ngược lại cười đến Vu Chu có chút ngượng ngùng, nàng cầm lấy điện thoại của Hướng Vãn, vừa mở ra phần mềm, vừa nói với cô nàng: "Chúng ta có thể thanh toán online, chính là ngồi xe trước, trả tiền sau, không phải có ý không cần tiền —— 80?!!!"
Nàng thay đổi thái độ 180 độ, tròng mắt cũng muốn trừng ra tới: "Sao em gọi xe sang vậy?!"
"Hả?" Hướng Vãn nghiêng đầu, khó hiểu.
Vu Chu hiểu được, những cái móc xiên kia Hướng Vãn xem không hiểu, chỉ bấm nút gọi xe, ấn theo hệ thống đề cử, khẳng định ưu tiên phái cho cô nàng loại đắt nhất.
Nàng khóc không ra nước mắt, trả điện thoại lại cho Hướng Vãn: "Tôi cũng không muốn đưa tiền."
Hướng Vãn thấy nàng rất đau lòng, nhưng cũng không rõ nàng tại sao lại đau lòng, chỉ có thể đồng cảm mà nhìn nàng.
Vu Chu bất lực xua tay, giống như bị lột một lớp da, cũng không muốn dây dưa nhiều, nàng nhìn thời gian chắc cũng được rồi, dẫn Hướng Vãn đi về phía A8.
Đầu tiên là lịch sự gõ cửa, Bành Hướng Chi mở một khe nhỏ: "Thu xong rồi, đang định gửi WeChat cho cô."
"Ừm," Vu Chu nhỏ giọng nói, "Vãn Vãn tới, có thể vào không?"
"À có thể có thể có thể ~" Giọng điệu Tư Cầm Cao Oa.
Vu Chu vui vẻ, dẫn Hướng Vãn đi vào, nàng không biết tại sao mình phải khom lưng, giống như trên sân khấu đang hát hí khúc.
Diễn nhiều chính là nàng.
Tô Xướng và Chu Linh thấy Hướng Vãn tới, cũng ở trong phòng gật đầu chào hỏi, lại tiếp tục thu âm không ngừng.
Mấy cảnh kế tiếp lại lần lượt có mấy vị vai phụ tới, rải rác mà diễn, đến cảnh thứ tư, cảnh thứ ba, Bành Hướng Chi lật kịch bản "ê" một chút.
Vu Chu nhìn qua, thấy Bành Hướng Chi hỏi một chút: "Chị dâu Tiền này, tôi nói là để Triệu Sắc cùng nhau thu âm, đúng không?"
"Đúng vậy." Điểm Điểm nhớ lại.
"Ai dô, tiêu rồi, vừa rồi Triệu Sắc thu xong, tôi bảo cô ấy về rồi."
"A, cái này."
"Chờ một chút, tôi tìm xem ai đang ở studio." Bành Hướng Chi lướt WeChat, bắt đầu nhắn tin.
Nhưng liên tiếp mấy người, không có trả lời thì là không có thời gian, chậc, quá cấp bách, Bành Hướng Chi nghĩ vậy lần sau lại hẹn người thu âm, không ngờ bên cạnh Vu Chu đẩy nhẹ vào hông của Hướng Vãn.
Cơ hội đó!
Hướng Vãn nhẹ nhàng "Ui da" một tiếng, nhìn Vu Chu.
"Nhanh, tự tiến cử đi." Vu Chu dùng khẩu hình nói với cô nàng, "Mao Toại tự tiến cử (1), hiểu không? Mao Toại."
Hướng Vãn hiểu, tiến lên một bước hỏi Bành Hướng Chi: "Đạo diễn Bành, em có thể thử không?"
"Em?"
"Ừ, em tự tiến cử."
"Ờ......"
"Em ấy không được sao?" Vu Chu tiến lên, nghĩ nếu không được thì nhanh chóng kéo cô nàng về.
"Tôi hướng dẫn em ấy, em ấy nhất định được." Bành Hướng Chi rất tự tin, "Nhưng có lẽ vừa rồi cô không nghe rõ, đoạn thu âm thiếu là chị dâu Tiền."
Chị dâu Tiền...... Đang chờ sinh, phụ nữ có thai? Vu Chu sửng sốt.
"Ừm hửm." Bành Hướng Chi dùng ánh mắt khiến nàng suy nghĩ.
"Em biết." Hướng Vãn nói. Một tháng này cô nàng xem không ít phim truyền hình.
Vì thế Bành Hướng Chi bảo Tô Xướng và Chu Linh đi ra, đổi Hướng Vãn vào, trước hết để cho cô nàng thử một đoạn âm.
"Em đeo tai nghe vào, hít thở sâu trước, a, từ từ không vội." Bành Hướng Chi hướng dẫn từng bước, "Nhắm mắt lại, tưởng tượng bây giờ em đang sinh con, chuẩn bị xong thì nói cho tôi biết. Trước đó tôi nói với em một chút tiết tấu ha, đầu tiên là hít sâu vào, đau bụng sinh, chính là loại đau đớn em phải co rút, âm thanh cuối cùng lại phát ra một chút, ở giữa xen vào vài tiếng rên rỉ, liền thở không ra hơi. Đến lúc bắt đầu dùng sức, có kỹ xảo đặc biệt, là táo bón."
"Tìm cảm giác liều mạng cố gắng sau khi bị táo bón, dù sao đều phải ra hết cho tôi." Bành Hướng Chi nghiêm túc nói.
Vu Chu trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu thư khuê các dưới ánh mắt chăm chú của mọi người nói táo bón, dù sao cũng có chút khó khăn, hai má Hướng Vãn có chút đỏ, nhưng cô nàng vẫn trịnh trọng gật đầu.
Vu Chu đột nhiên cảm thấy có chút thảm, giống như đuổi kịp pháp trường.
Sau khi Hướng Vãn chuẩn bị xong, hướng về tấm kính làm một hình "O", nghĩ một chút, rồi duỗi ba ngón tay ra sau.
Mẹ ơi, dễ thương quá, Vu Chu nhìn cô nàng mà vui vẻ.
Hướng Vãn cũng nhìn nàng, sau đó đeo tai nghe, nhắm mắt lại.
Hơi thở dồn dập, tiếng rên rỉ, co rút có tiết tấu, cuối cùng là tiếng thét thê lương.
Gân xanh đều nổi lên, nghe thôi Vu Chu cũng thấy đau. Còn có một chút đau lòng như vậy.
Chờ cô nàng thu xong, Bành Hướng Chi mới kêu dừng. Vu Chu có chút căng thẳng, lại nghe Tô Xướng nhẹ nhàng nói: "Mic rè rồi."
Cô nhíu mày, chỉ vào hình sóng trên màn hình, bảo Điểm Điểm kéo tới nửa đoạn sau.
Bành Hướng Chi gật đầu: "Ừ, cảm xúc rất tốt, đáng tiếc bị rè."
Tô Xướng cúi xuống micro, nhìn Hướng Vãn thì thầm: "Cố gắng đừng la lên, kìm nén lực. Thông thường trong quá trình sinh sản thực tế, bà đỡ hoặc bác sĩ sẽ bảo em đừng la lên, tất cả sức lực đều được sử dụng để rặn."
Cô nói trúng tim đen chỉ ra vấn đề của Hướng Vãn: Đừng học theo phim truyền hình, quan sát cuộc sống nhiều hơn.
Vu Chu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Xướng, bỗng nhiên cảm thấy mặc dù ở bên nhau lâu như vậy, nàng thực sự không hiểu Tô Xướng như mình vẫn nghĩ.
Cô không ghét Hướng Vãn như mình nghĩ, ngược lại vô cùng chuyên nghiệp cho ý kiến.
Làm cho lúc trước Vu Chu có điều băn khoăn, không cho Hướng Vãn đến, có vẻ ít nhiều có chút hẹp hòi.
Tô Xướng nói xong, đứng thẳng dậy, Bành Hướng Chi nói: "Nghe rõ rồi ha, chúng ta làm lại một lần nữa, Vãn Vãn."
————————————
Chú thích
(1) Mao Toại tự tiến cử: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử.
Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.