Cũng giống như lần trước, đăng ký làm khách thăm, nhưng lại bị chặn ở đại sảnh dưới lầu tòa C.
Bảo vệ vẫn cung kính như cũ, nhưng rất khách sáo nói cho nàng biết, bên này không có tin tức nàng tới chơi, không thể quẹt thẻ cho Vu Chu, bảo Vu Chu đến bên trái đại sảnh, ấn chuông cửa điện tử.
Vu Chu đi tới trước chuông cửa điện tử, ấn tầng 12, không ai trả lời.
Nhưng nàng biết Tô Xướng ở nhà, không biết tại sao có dự cảm, cảm thấy Tô Xướng đang ở nhà.
Vì thế nàng hỏi: "Còn có cách nào khác không? Nếu có khách muốn đến thăm, chủ nhà bình thường làm sao thông báo cho các anh?"
Bảo vệ nói: "Có điện thoại nội bộ."
"Vậy anh gọi điện thoại cho chị ấy được không? Tôi có việc gấp, thật sự rất gấp." Vu Chu nói.
Bảo vệ nhìn vẻ mặt căng thẳng của nàng, vòng ra sau quầy, gọi điện thoại tầng 12, âm thanh "tút tút" Vu Chu cũng nghe thấy, sau đó bảo vệ buông điện thoại xuống: "Không có ai."
"Gọi lại lần nữa." Vu Chu dựa vào quầy, thò đầu nhìn, hận không thể tự mình ra tay.
"Không được, chúng tôi có quy định, không được liên tục quấy rầy chủ hộ, có lẽ không có ở đây."
"Chị ấy có ở đây, chị ấy thật sự có ở đây. Nếu không các anh xem camera, ba ngày nay chị ấy có ra vào hay không, tôi là bạn của chị ấy, chúng tôi đều không tìm thấy chị ấy, lo lắng chị ấy xảy ra chuyện. Hoặc là, anh dẫn tôi đến tầng hầm, tôi xem thử xe chị ấy có ở nhà hay không, là tôi biết chị ấy có ở nhà hay không ngay." Vu Chu tăng tốc nói.
Phiền muốn chết, nhà của người có tiền, có thể để cho nàng giống như dì Tuyết* đi lên đập cửa hay không.
Phó Văn Xướng*, chị ra đây cho em!
* Dì Tuyết, Phó Văn Bội là nhân vật trong phim Tân Dòng Sông Ly Biệt.
Vì thế bảo vệ lại nhìn nàng một cái, sau đó bấm số điện thoại, sau khi vang lên ba bốn tiếng, đã kết nối, giọng bên kia nghe như vừa mới tỉnh dậy: "Alo?"
Điện thoại bàn cách âm rất kém, Vu Chu dán tai qua là có thể nghe rõ ràng.
Nàng nói: "Tô Xướng, mở cửa cho em."
Dựa vào quầy, thân thể nhảy lên, muốn nhảy qua quầy nói chuyện.
Âm thanh bên kia có chút chần chờ: "Chu Chu?"
Cô đã lâu không gọi nàng là Chu Chu, đáng tiếc truyền lại đến bên tai một người đàn ông cao lớn.
Vu Chu cảm thấy có chút xấu hổ, nói: "Đúng, là em, mở cửa."
"Xin giúp cô ấy quẹt thẻ, cảm ơn." Tô Xướng nhẹ nhàng nói.
"Được." Bảo vệ cúp điện thoại.
Sau đó hắng giọng, thần sắc phức tạp nhìn Vu Chu một cái.
Có chuyện gì vậy? Cô cũng không làm chuyện gì kỳ lạ chứ? Vu Chu khó hiểu đi vào thang máy.
Vẫn là vào vườn hoa, lần này Tô Xướng đứng ở cửa, khom lưng đưa dép cho nàng.
Cô mặc đồ ngủ tơ tằm màu xanh biển, tóc dài xoã rất mềm mại, khuôn mặt tinh xảo dù sao cũng nhìn ra được là đã rửa mặt, nhưng sắc mặt rất không tốt, trắng bệch, môi cũng rất tái.
"Chị làm sao vậy?" Vu Chu nhanh chóng thay giày xong, nhìn cô tựa vào cửa ra vào.
Tô Xướng xoay người đi vào trong, nho nhỏ thở ra một hơi: "Sao em lại tới đây?"
"Đạo diễn Bành nói chị không đi thu âm, em lo chị có chuyện gì, nên tới xem thử. Em gọi điện thoại cho chị sao chị không nghe?" Vu Chu đi theo phía sau.
"Điện thoại để ở phòng khách, chị vừa mới dậy." Cô ngồi xuống sô pha, giọng nói có chút yếu ớt.
"Chị... chỉ ngủ thôi sao?" Vu Chu nghiêng đầu nhìn cô, "Em thấy sắc mặt chị không ổn lắm."
"Đau dạ dày." Tô Xướng nói ba chữ này nhẹ nhàng, suy yếu đến có một chút ý tứ làm nũng, nhưng không rõ ràng, hai tay chống ở hai bên sô pha, cúi đầu nhìn chằm chằm dép lê của mình.
"Hả?" Vu Chu lại gần, nhìn dạ dày cô," Đau thế nào? Đau chỗ nào? Dạ dày co giật hay căng đau? Đau lắm không? Uống thuốc chưa? Sao không đi bệnh viện?"
Hỏi xong, nàng ngước mắt lên, nhìn Tô Xướng lẳng lặng nhìn mình, không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ hỏi nàng: "Em về rồi à?"
Ánh mắt lung lay, tối tăm không rõ.
"Ừ, đúng vậy," Vu Chu bị ánh mắt này của cô quấy nhiễu đến tâm hoảng ý loạn, rụt người về, tay nắm mép sô pha, chớp chớp mắt, nói, "Đã về từ hôm qua rồi."
"Khánh Thành, chơi vui không?"
"Ừ...... Cũng tạm."
"Không phải đi làm sao?" Tô Xướng bình tĩnh nhìn nàng, giọng có chút khàn, như là tiếng thì thào.
Vu Chu ở trong âm cuối của cô nghe ra một chút run rẩy, cũng không biết có phải đau hay không.
Nàng thở dài: "Chuyện này nói ra thì dài lắm, chỉ là gặp phải một ban tổ chức vô cùng ghê tởm, quấy rầy Hướng Vãn, nên bọn em rút lui, em đổi khách sạn, muốn dẫn em ấy đi giải sầu, liền chơi một ngày."
Tô Xướng ngẩn người, nhìn về phía ánh mắt của nàng thu hồi, sau đó mím môi, nói: "Vậy ban tổ chức bên kia, em nói như thế nào?"
"Em liền nói, họ không tôn trọng bọn em, bọn em không tham gia."
Tô Xướng yếu ớt nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Vậy trước khi em nói lời này, có ghi lại hành vi quấy rối lưu lại chứng cứ không?"
"Không có."
Tô Xướng lắc đầu: "Vậy cậu nên nói với người phụ trách, vừa rồi là có ai đó đã quấy rối Hướng Vãn, em không chắc đó có phải là người của ban tổ chức không, muốn nhờ anh ta giúp điều tra rõ ràng, nếu em nói, Hướng Vãn khóc rất đau lòng, em lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc ghi hình ngày mai."
"Hả?"
"Em nói để lại con đường sống, bình thường lúc này ban tổ chức sẽ xin lỗi em để đảm bảo quá trình ghi hình thuận lợi."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó em lại đề xuất, bởi vì không có cách nào đổi người hợp tác, Hướng Vãn trong lòng rất tổn thương, thật đáng tiếc hết cách tham gia, bọn em muốn rút lui."
"Chuyện này... có gì khác với việc em rút lui sao?"
Tô Xướng lại nhẹ nhàng hít một hơi, giơ tay đè lại dạ dày, thấp giọng nói: "Có quá trình giao tiếp, có vẻ như em đã tranh thủ qua, ban tổ chức sẽ không quá thẹn quá hóa giận, tiếp theo, em không lưu lại video chứng cứ, nếu muốn trở mặt, lịch sử trò chuyện xin lỗi của ban tổ chức, chính là chứng minh tốt nhất cho Hướng Vãn bị quấy rối."
Wow, đã tiếp thu kiến thức mới.
Vu Chu cẩn thận cân nhắc, hỏi cô: "Sao chị biết?"
Tô Xướng cười dịu dàng: "Bởi vì chuyện như vậy, chị đã gặp qua không chỉ một lần."
Vậy mà...... trước đây cô cũng chưa từng nói với nàng.
"Lúc chị gặp phải, còn chưa quen em. Sau đó, không còn nữa." Tô Xướng dường như biết nàng đang suy nghĩ gì, nhẹ giọng nói một câu.
Sau khi ở bên nhau, thấy nàng không có hứng thú với cái giới này, rất nhiều chuyện trước kia, cũng đều không đề cập tới.
"Ồ." Vu Chu vùi đầu, nhìn bàn trà.
Yên lặng khoảng ba mươi giây, nàng nghiêng đầu hỏi: "Sức khoẻ của chị ổn chứ, có phải gần đây không thể thu âm được không?"
"Không cần, sắp khỏi rồi, ngày mốt là có thể thu âm bình thường." Tô Xướng nói.
"Ừm... Vậy hôm nay chị hăn gì? Có đói không?" Vu Chu thò người, nhìn bên kia nhà ăn.
Hình như có mấy hộp cơm mở ra.
"Gọi đồ ăn ngoài, ăn cháo." Giọng Tô Xướng có chút khàn.
"Được, vậy chị..." Điện thoại duy trì liên lạc đi, em về trước, không quấy rầy chị nữa.
Nhưng Tô Xướng ngắt lời nàng: "Cho nên, cái ôm kia của em, chỉ là an ủi, đúng không?"
"Hả?" Vu Chu không kịp phản ứng.
"Cùng Hướng Vãn ấy."
Vu Chu suy nghĩ hai giây: "Đúng vậy, em ấy từ trên sân khấu xuống, em ôm em ấy, đáng giận thật sự, chị là không thấy những từ đó."
"Chị..." Nàng đột nhiên ngừng lại, suy nghĩ Tô Xướng hỏi ý của những lời này.
Tô Xướng không nói tiếp, chỉ nói: "Lưng chị hơi đau, muốn vào nghỉ ngơi."
"Ồ ồ ồ, vậy chị nghỉ ngơi đi, em không làm phiền chị nữa, em..."
"Em có thể làm phiền chị một chút không?"
"Hả?"
Tô Xướng đè dạ dày xuống, hô hấp hỗn loạn một giây, sau đó nói: "Không có gì."
"Ừ..." Vu Chu thấy cô rất khó chịu, đứng lên, "Hay là em đỡ chị vào nhé."
Nàng cũng không biết đau dạ dày sao lại đến mức phải đỡ, nhưng nhìn người ta khó chịu như vậy, nàng không làm chút gì, thì rất không đành lòng.
Tô Xướng ngước mắt nhìn nàng, sau đó đưa tay cho nàng.
Lạnh lạnh, rất mềm, lại khớp xương rõ ràng, Vu Chu nắm chặt, kéo cô lên.
Đỡ cô đi vào phòng ngủ tận cùng bên trong, phong cách gió lạnh và tông màu màu đen, liếc mắt một cái chính là giường lớn bọc chăn màu xám, bên trong có mùi nến thơm Tô Xướng quen dùng.
Mùi này khiến nàng hoảng hốt, như thể quay trở lại những buổi chiều tối cùng với Tô Xướng chìm trong giấc ngủ, cùng nhau tỉnh dậy.
Hai người đi tới đầu giường, Tô Xướng ngồi xuống, cầm lấy điều khiển, tắt đèn trần.
Rèm cửa sổ kéo rất chặt, đột nhiên chìm vào bóng tối, Vu Chu chân tay luống cuống.
"Bụp" một tiếng vang nhỏ, tay của Tô Xướng rút về từ bàn đầu giường, đèn bàn sáng lên.
Vầng sáng ám vàng nhàn nhạt, chỉ đủ chiếu đến hô hấp tương đối của cả hai.
Tô Xướng dưới đèn đầu giường là Tô Xướng hạ phàm, thất tình lục dục đều đã trở lại, mềm mại, ôn lương, rồi lại có một chút tính xâm lược.
Tay phải của cô vẫn nắm Vu Chu, hơi nâng lên, nhéo nhéo lòng bàn tay, lại nhéo nhéo ngón tay.
Vu Chu tim đập như sấm.
Nhưng Tô Xướng không làm gì cả, buông tay nàng ra, nói: "Chị ngủ một lát, em ngồi bên cạnh một lát, được không?"
"Tại, tại sao chứ?"
"Không muốn lại nhìn thấy em đi nữa." Tô Xướng nghẹn ở cổ họng.
"Em..."
Trái tim Vu Chu đột nhiên như bị bóp chặt, nàng rất ít khi nhìn thấy Tô Xướng yếu ớt như vậy, thậm chí còn có một chút bất lực.
Giống như tìm thứ gì đã lâu cũng không tìm thấy, chỉ có thể yên tĩnh ngồi ở một bên, tự nói với mình, trong chốc lát nó liền xuất hiện.
"Chị ngủ đi, em ngồi bên cạnh chơi điện thoại." Nàng nói.
Tô Xướng quả nhiên nằm xuống, nằm nghiêng đối mặt với nàng, nhắm mắt lại.
Tô Xướng ngủ luôn rất yên tĩnh, ngủ với không ngủ khác biệt cũng không lớn, Vu Chu lướt điện thoại, vừa xem qua 20 phút, đoán chắc cô đã ngủ, nên định đứng dậy đi vệ sinh.
Vừa cử động, cổ tay đã bị nắm chặt, Tô Xướng mở mắt nhìn nàng.
"Em chỉ đi..."
Lời còn chưa dứt, bởi vì tay nàng bị kéo, Tô Xướng kéo nàng vào trong lòng, hôn nàng.
Đôi môi mềm mại, rất mỏng, mang theo mùi vị quen thuộc, rất giống lúc các cô lần đầu hôn môi.
Nhưng lại không giống, lần đầu tiên Tô Xướng rất dịu dàng, lúc này đây cô có chút vội vàng.
Chờ quá lâu, thật sự quá lâu, lâu đến mức cô chờ không nổi nữa.
Cô đưa Vu Chu lên giường, hai tay ôm cổ nàng, bắt đầu hôn môi từ khóe miệng nàng, dùng phương thức khiêu khích trước kia nhanh chóng dấy lên dục vọng của Vu Chu.
Trái tim Vu Chu như bị hỏng, lúc thì đập, lúc thì dừng, lúc thì thùng thùng ầm ĩ với nàng, lúc thì im lặng đến một chút âm thanh cũng không có. Nàng thở gấp, theo bản năng nghiêng đầu, bắt đầu đáp lại Tô Xướng.
Đã bao giờ bạn có một thời gian khi mọi cơ quan của bạn đang chiến đấu? Bộ não nói với bạn đừng, môi nói với bạn đừng, ánh mắt phản chiếu rõ ràng nói với bạn đừng, hơi thở quen thuộc ở chóp mũi nói với bạn đừng, lý trí nói với bạn đừng, nhưng phần không lý trí, toàn bộ nói với bạn muốn.
Đánh cho Vu Chu mất mũ bỏ giáp, quân lính tan rã.
Tô Xướng nhẹ nhàng thả nàng từ trên người xuống, lại lấn người hôn nàng, ngón tay lưu luyến ở sống lưng và bả vai nàng.
Các cô quá quen thuộc thân thể của nhau, cô quá biết mỗi điểm mẫn cảm của Vu Chu, châm lửa đều là dễ dàng, quen đường cũ câu ra dục vọng sâu trong cốt tủy.
Huống chi nó vốn đã rục rịch.
Hơi thở của Vu Chu bắt đầu không theo kịp, Tô Xướng kiên nhẫn hướng dẫn nàng, sau đó đưa tay vào vạt áo của nàng, phủ lên sự mềm mại trước ngực.
Tư thế hôn là có học vấn, nếu như vuốt ve khi hôn chỉ dừng lại ở lưng, vậy nó có thể là một nụ hôn đơn thuần, nếu như tay không cam lòng đi tới trước ngực, điều này có nghĩa là...... đối phương muốn làm tình.
Ánh mắt Vu Chu rất ẩm ướt, thậm chí làm ướt lông mi của nàng, nàng thong thả mở ra, tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tô Xướng.
Đó là một hành động từ chối.
Nàng hơi thở hổn hển, còn mang theo hơi thở của Tô Xướng, dùng giọng nói rất nhẹ hỏi cô: "Chị muốn sao?"
Tô Xướng không trả lời, cằm vừa nâng lên lại muốn hôn nàng.
Không nói cũng hiểu.
Vu Chu nóng nảy, nàng vẫn chống đỡ cô, đầu óc không nghĩ được nhiều, chắp vá những suy nghĩ vụn vặt, nói: "Nếu muốn, có thể, nhưng mà, chúng ta vẫn còn hợp tác, em lo lắng, sẽ ảnh hưởng."
Tô Xướng nhíu mày, hơi khép ánh mắt lại, khó có thể tin nhìn nàng.
Sau đó, cô mím môi, mím đến rất chặt, cổ họng nuốt rồi lại nuốt, hơi thở phập phồng với sự kiềm chế ở xương quai xanh.
Cô buông Vu Chu ra, nằm trở lại giường, mu bàn tay che mắt, cổ họng vẫn đang nuốt từng ngụm một.
Vu Chu nhìn cô, có chút bất an.
Nàng vốn muốn nói là, cả hai còn chưa nói rõ, nàng hy vọng dưới tình huống không ảnh hưởng đến hợp tác, chờ thu âm kết thúc, lại nói chuyện của cả hai.
Thật ra trong khoảng thời gian này, nàng cũng có một số lời muốn nói với Tô Xướng, bao gồm cả phần trước kia không hiểu rõ, hơn nữa nàng cũng cảm thấy hiện tại cảm giác Tô Xướng không xa không gần rất tốt, nếu như Tô Xướng thật sự muốn cứu vãn tình cảm giữa hai người, vậy nàng cũng sẵn lòng trò chuyện một chút. Nhưng nếu hiện tại không rõ ràng phát sinh quan hệ, vậy hai người sẽ rất khó để mở lòng nói chuyện với nhau.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng phát giác lộn xộn làm người ta hiểu lầm, giống như đang nói, có thể bắn pháo, nhưng đừng xấu hổ khi gặp mặt.
A cái này...
Nàng vừa định mở miệng thì Tô Xướng nói: "Có thể rót cho chị ly nước không? Chị hơi đau."
"À, được." Vu Chu từ trên giường bò dậy, ra phòng khách rót nước.
Một ly nước đầy, Vu Chu ngẩn người nhìn vách tường.
Qua một hồi lâu, mới từ phòng khách trở về. Tô Xướng đã ngồi dậy, tựa vào đầu giường, vẫn rất yếu ớt, trên mặt không có gì dị thường, ngay cả tóc cũng không loạn, rất giống bệnh Tây Thi lúc trước nàng nhìn thấy ở bệnh viện.
Nàng đưa nước ấm qua, Tô Xướng đưa tay, dưới ánh đèn bàn, nàng nhìn thấy trên mu bàn tay Tô Xướng, có vệt nước mơ hồ.
Trong lòng Vu Chu lộp bộp, ngẩng đầu nhìn cô, Tô Xướng thần sắc như thường, cúi đầu uống một ngụm nước, nói: "Cám ơn, khá hơn nhiều rồi."