Chờ Hướng Vãn thay xong đồ ngủ, Vu Chu lại lấy cho cô nàng một cái bịt mắt hơi nước: "Đeo cái này đi ngủ, mắt sẽ thoải mái hơn, nếu không sáng mai dậy sẽ sưng lên đấy."
Nàng vẫn muốn quan tâm cô nàng, nhưng nàng không biết Hướng Vãn có muốn hay không.
Hướng Vãn nằm trên giường, nhận lấy, sau đó vỗ vỗ bên giường, nói: "Chị ngồi đi."
"Được." Vu Chu ngồi xuống.
"Em vừa rồi, trái tim thủy tinh." Hướng Vãn nói.
Cô nàng dùng từ lúc trước cô nàng không hiểu, nhưng bây giờ đã hiểu, cô nàng "sụp đổ" rồi.
"Đây không phải trái tim thủy tinh, Vãn Vãn." Vu Chu dịu dàng nói với cô nàng.
Hướng Vãn lại suy nghĩ, nói: "Em vừa mới rửa mặt và thay quần áo, nghĩ lại quá khứ giữa em và chị, em nghĩ, có lẽ, vào một khoảnh khắc nào đó, chị cũng từng rung động với em, đúng không?"
Vu Chu muốn nói chuyện.
"Chỉ là phần rung động này, so với tình yêu của chị, quá bé nhỏ không đáng kể, nó còn chưa chui ra khỏi đất, đã bị mưa rền gió dữ đánh trở về. Có lẽ, bản thân chị cũng chưa từng nhận ra."
"Nếu chị cho rằng không có, cũng để cho em cho rằng có. Em định đoạt." Dáng vẻ của cô nàng, giống như là muốn cho mình mối tình đầu tuyệt vọng, một chút nhớ nhung. Giống như khi chôn một con mèo con yêu quý, cũng đặt cuộn len yêu thích của nó vào.
Ngữ khí có chút vô lại, Vu Chu cười cười, nàng biết Hướng Vãn nói như vậy, là muốn Vu Chu bớt áy náy, giống như cũng giảm bớt một chút tiếc nuối giữa cả hai. Từ trước đến nay cô nàng đều là cô gái có EQ cao lại biết chừng mực như vậy.
Nàng biết Hướng Vãn lựa chọn làm bạn với mình.
Đôi mắt lại có hơi nóng.
"Sau này em thật sự sẽ gặp được người tốt hơn sao?" Hướng Vãn hỏi nàng như vậy.
Vu Chu bĩu môi, dịch chăn cho cô nàng: "Theo lý mà nói, tôi nên an ủi em. Nhưng trên thực tế thật sự không tốt, gặp phải chuyện như vậy, không chừng giống như rau hẹ trong ruộng, một vụ không bằng một vụ."
"Xì", Hướng Vãn cười: "Vậy chị là rau hẹ không tệ?"
"Cũng tạm." Vu Chu rầm rì, sau đó nói, "Ngủ đi."
Hướng Vãn mỉm cười: "Ngủ ngon, Rau Hẹ."
"Ngủ ngon," Vu Chu suy nghĩ một chút, còn nói, "Năm mới vui vẻ."
"Chúc mừng năm mới."
Trở lại phòng, đã sắp 1 giờ, Vu Chu đè cái cổ đau nhức, còn có cái lưng già bị vặn vẹo vẫn có chút khó chịu, ngày mai nàng phải để bà Triệu xem thử, xem thử có dầu hồng hoa gì đó hay không.
Nói đến lưng, lại nghĩ tới Tô Xướng, không biết cô lái xe trở về, thắt lưng có phải sắp gãy hay không, nhưng nàng cũng không vội vã nhìn điện thoại, mà ngồi ở trên giường, nhìn pháo hoa còn chưa yên tĩnh một lát.
Bởi vì nàng biết, nếu Tô Xướng đến, nhất định sẽ gửi tin nhắn cho mình, nhưng nàng có một chút không muốn xem, bởi vì mình xem, nhất định sẽ trả lời, có thể sẽ nhịn không được muốn nói với cô một số lời.
Nhưng nàng có một chút sợ hãi, nàng cũng không biết đang sợ cái gì.
Bình tĩnh một chút, nàng mới cầm lấy điện thoại.
Quả nhiên có một tin nhắn WeChat, đã gửi lúc 11 giờ, Tô Xướng gửi tới hai chữ: "Đến rồi."
Nàng nghĩ nghĩ, chắc Tô Xướng đã ngủ rồi, nhưng lại lo lắng cô còn đang chờ mình trả lời, cho nên gửi mấy chữ qua: "Vậy là tốt rồi."
Tô Xướng quả nhiên chưa ngủ, gửi giọng nói cho nàng: "Còn tưởng em ngủ rồi."
"Không có." Nàng cũng dùng giọng nói trả lời.
Tin nhắn Tô Xướng lại tới: "Muốn gọi điện thoại cho em, có tiện không?"
"Không tiện lắm." Vu Chu nói.
Tô Xướng bên kia không trả lời.
Cô nhạy bén cảm giác được cảm xúc của Vu Chu xảy ra vấn đề, nhưng nàng không muốn tự nói cho mình biết, cô lại có chút hoảng, từ sau khi chia tay, cô đoán Vu Chu quá nhiều lần, mỗi lần đều đoán không được tốt lắm, cô thật sự không giỏi chuyện đoán mò này, cho nên khi Vu Chu bắt đầu lảng tránh và giấu giếm, cô lại có một chút không chắc.
Cảm xúc lo được lo mất, thay đổi vị trí, đổi lại cô nhận thức một lần.
Vu Chu suy nghĩ một chút, Tô Xướng mệt mỏi như vậy, còn không có nghỉ ngơi, chắc là đang chờ mình, nhưng mình hiện tại thái độ này, giống như có một chút làm cho cô không biết làm sao.
Cho nên nàng gọi cho Tô Xướng.
"Alo?" Đầu kia bắt máy rất nhanh, giọng có chút khàn.
"Sao còn chưa ngủ thế?"
Vu Chu cố gắng dùng giọng thì thầm, nhưng Tô Xướng rất nhạy cảm với âm thanh, vừa nghe đã biết nàng đã khóc.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Tô Xướng hỏi.
"Không có gì." Vu Chu rầu rĩ nói, bỗng nhiên lại hỏi cô, "Tô Xướng, chị có nhớ lúc chị 18 tuổi đã từng thích người nào không? Là nam hay là nữ? Đơn phương cũng được."
Trước kia nàng chỉ biết Tô Xướng chưa từng yêu đương, nhưng căn bản không có truy hỏi lịch sử đơn phương của cô, sợ mình nghe xong lại ghen. Bởi vì nếu như ngay cả Tô Xướng cũng yêu mà không được, nhất định là người rất tốt rất tốt.
Đầu kia im lặng một lúc, nói với nàng: "Chị chưa từng thích người khác."
"Hả?" Vu Chu nhẹ nhàng chọn một câu hỏi.
Tô Xướng cười, rất nhẹ nói: "Chị chưa từng thích người khác. Người đầu tiên chị thích, là con gái, gặp ở bệnh viện, cầm một cái chậu, nhựa, màu xanh lá cây. Còn có một túi giấy vệ sinh, bọc màu xanh da trời."
Cô rất dịu dàng kể lại quá khứ của cô và Vu Chu, nhưng nước mắt Vu Chu đột nhiên rơi xuống, hôm nay nàng thật sự rất thích khóc.
Nàng nói: "Chị may mắn thật đấy."
Người đầu tiên chị thích, rất yêu chị.
Hầu hết mọi người đều không có may mắn này.
"Đúng vậy," Tô Xướng nói, "Nhưng sau đó, bọn chị không có đi tiếp, cũng không biết còn có cơ hội đi tiếp hay không. Nhưng chị đang cố gắng."
"Tại sao chị phải cố gắng chứ, cũng đâu phải chị muốn kết thúc đoạn tình cảm này." Tại sao chị, biến mình trở nên thành hèn mọn như vậy?
Vu Chu có chút chịu không nổi.
"Bởi vì chị cũng có sai, bởi vì cô gái đó khiến chị hiểu được, ở bên nhau và tình yêu là hai việc khác nhau. Chúng ta yêu một người, chỉ cần điều động trái tim, nó không phải quan hệ đòi hỏi, cũng chưa chắc có thể liên quan đến cho đi. Nhưng nếu muốn duy trì một đoạn tình cảm, là đòi hỏi, là cho đi, cũng là trao đổi, giống như là một sự hợp tác, giống như là một vụ mua bán."
"Sự trao đổi tương đương sẽ mang lại sự hợp tác lành mạnh và lâu dài, và bất kỳ sự hợp tác nào cũng cần sự khôn ngoan và tính toán thời thế."
"Lúc trước chị không ý thức được chuyện này, chị có lòng xử lý rất nhiều hợp tác trong công việc, cố gắng bình đẳng vui vẻ mà hai bên cùng có lợi, nhưng chị không đối xử tốt với người chị nên trân trọng nhất."
"Chị nghĩ rằng, nó đã đến, nó đã ở đó, chị nghĩ rằng, bọn chị đã ở bên nhau, tất cả đều hạnh phúc. Chị đã không suy nghĩ kỹ lưỡng, làm thế nào để cả hai bọn chị, trong thời hạn hợp tác cả đời này, cảm thấy cùng có lợi."
"Đối tác của chị đang tự giết mình, đang tiêu hao bản thân, đang chịu đựng sự hợp tác này, đang hy sinh để duy trì mối quan hệ, nhưng chị không nhận ra rằng những điều khoản này rõ ràng là không công bằng."
Cho nên Tô Xướng hiện tại theo đuổi, cố gắng, cơ hội hợp tác lần thứ hai.
Chuyện này không liên quan đến việc cô có bị đá hay không, chỉ là bởi vì cô muốn cố gắng.
Tô Xướng một chút cũng không ngốc, chỉ là trước kia không có đầu mối. Mà những thứ này, sau khi Vu Chu thẳng thắn chia sẻ với cô, cô đã suy nghĩ cẩn thận.
"Tô Xướng..." Vu Chu có chút nghẹn lời.
Nàng không ngờ tới Tô Xướng lại nghĩ rõ ràng như vậy, Vu Chu cảm thấy người may mắn chính là nàng, người bên cạnh mình đều đang trưởng thành, dần dần lấy tình cảm quan ngày càng thành thục để đối đãi với nàng.
Cho dù đó là tình bạn hay tình yêu.
Các cô đều đang nói cho nàng biết, bạn bè của nàng, người yêu của nàng, đều cực kỳ quý trọng nàng.
Đừng tự trách mình nữa, nàng tự nhủ.