Một hoạt động tương tự như lễ hội, CV được mời rất nhiều, nhưng không có nhân vật nổi tiếng nào, trên văn kiện tuyên truyền viết nhân vật nổi tiếng nhất là hai tuyến đầu, nhưng chuyện "dự định mời" này, có nghĩa là, thông thường sẽ xuất hiện ba bốn tuyến hai tuyến ba.
Hoạt động chỉ có một ngày, phân vào buổi chiều, ngày hoạt động chính thức là ngày 18 tháng 12, nhưng bởi vì muốn tiến hành phát trực tiếp trên mạng, Hướng Vãn và Vu Chu cần đến sớm hơn một ngày, để tổng duyệt và sắp xếp vị trí.
Hoạt động được tổ chức ở công viên Tần Sơn ở Khánh Thành, thù lao không nhiều, nhưng bao ăn ở và phí đi lại, ban tổ chức đặt khách sạn ở gần đó cho khách mời, ba sao, phòng đơn, mỗi người một phòng.
Bởi vì Vu Chu muốn đi cùng, nên đã nói chuyện với ban tổ chức, có thể thêm tiền đổi thành phòng tiêu chuẩn hay không, nhưng ban tổ chức rất khó xử, bởi vì phòng dự trữ nói chuyện với khách sạn tất cả đều là phòng đơn, thông thường, CV không cần người đại diện hoặc trợ lý đi cùng.
Vu Chu vội nói không sao, nàng tự tìm được khách sạn kia, tự đặt một phòng đơn.
Sau khi khách sạn giải quyết xong, nàng lại đặt vé tàu cao tốc cho mình và Hướng Vãn đến ngày 16 tháng 12, Hướng Vãn có thể thanh toán, cô nàng tự trả.
Hiệu suất cực cao, rất nhanh đã xong, đang xem hướng dẫn trên trang web Cơ Tửu, xem thử Khánh Thành có món gì ngon, thì nhận được một tin nhắn WeChat.
Tô Xướng gửi tới một tin nhắn.
"Con mèo của chị biết lộn ngược ra sau."
"? Cho em xem đi."
Hai phút sau Tô Hát trả lời: "Không quay được."
"...... Lần sau quay được thì gửi cho em được không?"
Thường thì Tô Xướng sẽ trả lời "Ừ", hoặc không trả lời nữa.
Nhưng lần này cô trả lời: "Không được."
Vu Chu không thèm để ý tới cô, sau khi nuôi mèo hình như càng ngày càng trẻ con.
Vừa định đặt điện thoại xuống, thì trong lòng bàn tay rung lên, Tô Xướng lại gọi điện thoại tới.
Vu Chu bắt máy, Hướng Vãn muốn vặn nhỏ tiếng TV, Vu Chu lắc đầu với cô nàng, tự đi vào phòng ngủ.
"Sao vậy?"
Tô Xướng trầm mặc một hồi, giống như còn chưa nghĩ ra lý do gọi điện thoại.
"Nói đi chứ."
Đối phương cười, hỏi: "Em có muốn tới nhà chị chờ nó lộn nhào không?"
"Chị bị điên à!" Vu Chu mắng cô.
Tô Xướng có lẽ cũng thấy mình bị điên, cũng cười.
Sau khi cười xong cô nói: "Hôm nay không ở lại ăn cơm, là có chuyện gì sao?"
"Không có, em chỉ thấy Hướng Vãn có tâm sự, nên kéo em ấy về hỏi."
"À, vậy em ấy có nói với em không?"
"Nói rồi," Vu Chu ngồi lên cửa sổ, "Nói chị muốn ký hợp đồng với em ấy."
"Ừ, vậy em ấy suy nghĩ thế nào? Em có giúp em ấy tham khảo không?"
"Em thấy em ấy rất muốn đi, chỉ là chưa nghĩ ra rốt cuộc có nên đi hay không."
Tô Xướng "Ừ" một tiếng, nói: "Có thể suy nghĩ lại, không vội."
Cô xác nhận Hướng Vãn rất thích hợp, điều kiện giọng nói tốt, thông minh tính giác ngộ cao, nắm bắt cảm xúc rất chuẩn, càng hiếm có chính là, nhìn một cô gái rất rụt rè, thiên tính giải phóng vô cùng tốt. Lần đầu tiên bị nhìn chằm chằm lồng tiếng vào vai thai phụ rên to, cũng không hề luống cuống.
Nhưng đường chung quy vẫn là tự mình đi, vẫn là muốn cô nàng tự mình nghĩ rõ ràng thì tốt hơn.
Cô không nói gì nữa, cho rằng sắp kết thúc cuộc trò chuyện nhàm chán này, lại nghe Vu Chu bên kia có chút do dự, giống như có hơi thở muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?" Tô Xướng thấp giọng hỏi.
"Không có gì." Vu Chu lẩm bẩm.
Tô Xướng lại nhẹ nhàng cười, tựa như thu hết thần thái của nàng vào đáy mắt: "Có phải muốn hỏi, em ấy thích em, chị muốn ký với em ấy, không thấy xấu hổ sao phải không?"
"Ờ......" Sao lại nói trắng ra như vậy chứ.
"Lúc nói chuyện với chị, em ấy cũng muốn nhắc tới chuyện này, nhưng chị nói không liên quan đến việc ký hợp đồng."
Tô Xướng trước giờ công tư phân minh, nói ký với Hướng Vãn không có lý do gì khác, thật sự chỉ là đánh giá cao cô nàng.
Cô cũng sẽ không vì tình cảm cá nhân mà có sự đối xử khác biệt trong công việc, cô có đạo đức nghề nghiệp tối thiểu và đạo đức đối nhân xử thế cơ bản.
Nhưng... điều này không có nghĩa là, khi trở về thời gian riêng tư, cô sẽ không bởi vì Hướng Vãn và Vu Chu thân mật mà trong lòng dậy sóng.
Hơn nữa dậy sóng còn không phải là nhỏ.
Nhưng cô biết rõ, điều khiến cô khó chịu, để ý, chính là mối quan hệ thân thiết của người khác và Vu Chu, chứ không phải chỉ nhằm vào Vu Chu hay người thứ ba nào.
Ví dụ như cô ở trên sóng livestream, nghe thấy có người dùng ngữ khí vô cùng tùy ý, hỏi Vu Chu ăn trái cây không?
Cô không thèm để ý người hỏi ra những lời này là ai, tựa như không thèm để ý muốn ăn là đào hay dứa, cô chỉ để ý có một người như vậy, có thể vào một buổi tối bình thường, hỏi Vu Chu những lời này.
Cô không hy vọng có một người như vậy, cô hy vọng chỉ là cô, chỉ có thể là cô.
Ham muốn chiếm hữu quấy phá, thường xuyên khiến cô cảm thấy mình hoàn toàn thay đổi.
Nhưng thật đáng tiếc, Vu Chu không nghĩ như vậy.
Vu Chu cảm thấy, có thể là bất kỳ ai, nhưng không thể là Tô Xướng, cũng chỉ không thể là Tô Xướng.
Thật ra trạng thái này rất tra tấn Tô Xướng, cô thường xuyên sinh ra ảo giác nói chêm chọc cười cùng Vu Chu ngày càng thả lỏng, giống như cả hai còn ở bên nhau, nhưng lần sau khi bắt đầu chủ đề, cần phải "tìm" chủ đề, mới có thể đi "tìm" quá trình với Vu Chu, lại rõ ràng nhắc nhở cô, đường ranh giới giữa hai người.
Cô đã từng rất tự tin, dựa vào năng lực chuyên nghiệp của mình, cũng đủ chống đỡ đến khi hợp tác kết thúc, dưới tình huống không ảnh hưởng đến tác phẩm, cùng Vu Chu vô tư nói chuyện lâu dài.
Sau đó cô mới phát hiện, tại sao nhất định phải để cuộc trò chuyện sau khi hợp tác, điều này có nghĩa là cô nghi ngờ việc mình có thể giữ được sự chuyên nghiệp trước Vu Chu trong bất kỳ tình huống nào.
Cô chưa từng nói với bất kỳ ai, thật ra cô có một chút sợ hãi.
Cô sợ Vu Chu lại tàn nhẫn nói cho cô biết một lần nữa, thật sự không thích cô nữa, sau đó cô ngay cả giọng cũng không thu được nữa.
Đối với Tô Xướng mà nói, Vu Chu không cần cô, có thể dao động cô, nhưng mà nếu bởi vì Vu Chu không cần cô, mà thu âm không được, đủ để hủy hoại cô.
Cho nên liền đặt chính mình vào trạng thái lo lắng bất an như vậy, khi thì trong lúc liên lạc với nàng, tiếng lòng căng thẳng buông lỏng, khi thì trong dăm ba bữa nàng hoàn toàn không có tin tức, chậm rãi kéo căng dây cung.
Rơi vào tuần hoàn, lặp đi lặp lại, cô cũng không biết, sợi dây này đến tột cùng khi nào sẽ đứt.
Người ta thường nói: "Nhược điểm lớn nhất của con người là luyến tiếc". Chắc là thật.
Chúng ta luôn là như thế, luyến tiếc vứt đi một bộ quần áo đã không còn mặc nữa, luyến tiếc thay bàn trà tràn đầy vết xước, luyến tiếc một người đã nói tạm biệt, luyến tiếc một đoạn quá khứ bị ấn nút chấm dứt.
Luôn luôn có người biết rõ có một số việc nhất định bất lực, lại vẫn tham luyến nhiều hơn một giây sống mơ mơ màng màng, cũng có người biết rõ có một số thứ đã mất đi, lại còn đang suy nghĩ, tôi có thể hỏi thêm một câu hay không.
Tô Xướng giống như luyến tiếc ngủ không nỡ cúp điện thoại, như biết rõ thức khuya có hại cho sức khỏe nhưng vẫn kéo dài cuộc điện thoại này.
Cuối cùng cả hai không nói gì, lặng lẽ hít thở một phút.
Sau đó Vu Chu nói: "Alo, chị còn ở đó không?"
"Có." Tô Xướng nhẹ nhàng nói.
"Nếu không có việc gì nữa thì em cúp máy đây."
"Được, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
————————————
Thất Tiểu Hoàng Thúc
"Mèo nhà chị biết lộn ngược ra sau" là ngôn ngữ thông dụng để tán tỉnh mấy em gái, cách cũ rồi. PS: Trên mạng rất nhiều mèo đều biết lộn ngược ra sau, bò sữa nhỏ nhất định cũng biết.