Có mèo sẽ nhổ ra, có mèo không nhổ ra được, cần ăn chút cỏ mèo hoặc là cao lông, để nó kéo ra.
Tiếng nhổ búi lông quả thật nghe có chút giống ho khan, nhưng hoàn toàn không phải bệnh, hẳn là một loại tình trạng sinh lý của mèo.
Tô Xướng nghe giải thích xong, hiểu, cũng có chút ngượng ngùng, bảo Vu Chu đến một chuyến.
Vu Chu thấy không có việc gì, yên tâm, sờ sờ bò sữa nhỏ. Vừa rồi sợ nó không thoải mái, nàng cũng chưa ra tay.
Bò sữa nhỏ rất thân thiện, khò khè khò khè mà lấy đầu cọ vào lòng bàn tay nàng.
"Nó rất thích em nè." Vu Chu có chút bất ngờ, hình như mèo hoang không có nhiều con thân thiện.
"Dù sao cũng là mèo của chị." Tô Xướng đứng ở phía sau, nhẹ giọng nói.
Vật giống chủ, mèo và người, đều rất thích em.
Vu Chu dừng tay trêu mèo lại, muốn quay đầu nhìn cô, lại nhịn xuống, chỉ nghiêng nửa khuôn mặt, vẫn nhìn bò sữa.
Gãi cằm một hồi, Vu Chu đứng dậy, cầm di động trên bàn liếc mắt nhìn.
"Em phải về, sắp chín giờ rồi."
Tô Xướng ôm cổ dựa vào bàn ăn, không lên tiếng.
"Chị làm gì vậy?" Sao tự dưng lại buồn bã thế.
"Đói bụng."
A, cái này.
"Vậy chị đặt đồ ăn ngoài đi."
Tô Xướng không lên tiếng.
"...... Chị, biết đặt chứ?" Cạn lời, sắp 30 tuổi rồi, giả bộ như Hướng Vãn làm gì?
Tô Xướng thở dài, trở tay chống bên cạnh bàn ăn, nhìn Vu Chu: "Không muốn ăn một mình."
Ánh đèn mờ nhạt của phòng ăn chiếu lên người Tô Xướng, cho cô một tầng viền vàng nhàn nhạt, trông có vẻ vừa hư ảo, vừa cô độc.
Cái loại cô độc không thuộc về thế giới này.
Vu Chu rất bỗng nhiên có hơi không nỡ.
Thực ra Tô Xướng rất không quen yếu thế, nói ra những lời này, có lẽ cô thật sự rất không muốn ăn cơm một mình.
Vu Chu không khống chế được mà nghĩ, một mình cô sống như thế nào, có ăn cơm đàng hoàng hay không, làm việc và nghỉ ngơi vẫn không có quy luật sao, cô nói nửa đêm một hai giờ nghe thấy mèo bò sữa ho khan, vậy cô bị đánh thức hay là không ngủ?
Vu Chu vốn là một người thích lo lắng, một số suy nghĩ vốn bị khóa chặt bằng xích, khi bị kéo ra, lập tức chen chúc chạy ra ngoài, khiến nàng hơi hốt hoảng.
Nàng đột nhiên nhận ra, thật ra quan hệ thân mật là một thứ rất ác liệt, nàng luôn làm cho mọi thứ đòi hỏi đều trở nên đương nhiên. Ví dụ như, nàng có thể đau lòng cho một người xa lạ từ trên trời rơi xuống, cũng có thể lo lắng cho một con mèo hoang trong bụi cỏ, nhưng luôn cố ý vô tình để lại sự sơ ý và bỏ qua cho người mà chúng ta tự cho là thân thiết nhất.
Giống như cẩn thận và sơ ý, ôn hòa và táo bạo là có hạn mức, phải tiết kiệm mặt tốt nhất, tinh tế nhất, cho người lạ xem.
Đây có lẽ là thói hư tật xấu của nhân loại, một khi cảm thấy có thứ nên là của mình, liền coi thường nó, ỷ vào việc cô ấy là người yêu của bạn, ỷ vào việc cô ấy là người thân của bạn, mà cảm thấy rằng cô ấy đương nhiên không cần phải được đối xử quá thân thiện.
Trước đây, nàng có vô tình hay cố ý bỏ qua cảm xúc của Tô Xướng không?
Khi Tô Xướng muốn nói chuyện với nàng lúc gõ chữ, khi tự bảo vệ bản thân mà tránh xa sở thích của Tô Xướng.
Tô Xướng đứng dậy, vốn định đi lấy chìa khóa xe, nói đi thôi, chị tiễn em.
Nhưng tiếng thở dài dừng lại trong lời nói của Vu Chu.
Nàng nói: "Hay là, em cũng ăn một chút?"
Nàng cũng hơi đói.
Tô Xướng ngẩn ra, sau đó ngước mắt nhìn nàng.
Chớp chớp mắt, hỏi Vu Chu: "Ăn ở nhà hay ăn bên ngoài?"
"Chị muốn ra ngoài sao? Có muốn thay quần áo không?" Vu Chu hỏi ngược lại.
"Không muốn."
Được rồi, vậy mà chị còn hỏi em.
"Vậy, gọi đồ ăn ngoài?" Vu Chu lấy điện thoại ra, "Em thấy trong nhà chị không có bật lửa." Nhà bếp kiểu mở và đảo bếp, bên trên không có gia vị gì cả, nhìn qua sạch sẽ gọn gàng.
"Có bật," Tô Xướng nhìn theo ánh mắt nàng, giải thích, "Bên trong có một nhà bếp kiểu Trung Quốc."
Hay thật, có cả hai nhà bếp, mấy miệng ăn chứ.
Vu Chu cầm điện thoại xác nhận: "Ờ... ý chị chỉ đường là muốn em nấu cho chị?"
"Vậy thì không có." Chỉ là giới thiệu chút thôi.
Vu Chu cảm thấy có chút buồn cười, tự mình mở phần mềm giao hàng: "Ăn gì đây?"
Tô Xướng lại gần, đứng ở bên cạnh nàng nhìn, trên người có mùi sữa tắm và mùi nước giặt quần áo, khiến cô cảm thấy không khó gần gũi như ở ngoài.
Cô đưa tay trượt vài cái, muốn thêm vào giỏ hàng, đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại bỏ bớt hai cái.
"Hửm? Hai món này không phải chị rất thích ăn sao?" Vu Chu nghi hoặc.
Tô Xướng không lên tiếng.
"Thêm nữa đi, hai người chúng ta, ăn ba món, không đủ đâu?" Một mình Tô Xướng đã muốn ăn bốn năm món rồi.
Tô Xướng lúc này mới mím môi, nói: "Không phải em không thích chị ăn quá nhiều sao?"
Hả? Bắt đầu từ đâu mà nói vậy.
Vu Chu cẩn thận xác nhận: "Em từng nói như vậy hả?"
"Ừ."
"Em làm gì có?"
"Có."
"... Em nghĩ lại xem," Vu Chu nói, "Khi đó thật ra em cảm thấy, chị ăn xong không để trong tủ lạnh, hỏng thì rất đáng tiếc, từng hỏi chị hai ba món ăn có đủ hay không, hình như vậy."
"Ừ."
"Chị có ý gì?"
"Em chưa từng nói là chị ăn nhiều."
"Ơ..." Vu Chu muốn đánh cô.
Nhưng ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt Tô Xướng nở nụ cười sung sướng, lại tựa vào bên cạnh bàn ăn nhìn nàng.
Nàng đột nhiên có cảm giác Tô Xướng quanh co lòng vòng muốn nói chuyện với nàng.
Thật ra Tô Xướng có đôi khi rất trẻ con.
Lại ngồi xổm trêu mèo một lát, Tô Xướng cho Vu Chu xem thức ăn cho mèo và cát mèo của cô một chút, Vu Chu nói với cô tuy rằng cát mèo bentonit xấu xí, nhưng kết cục và khử mùi rất tốt, cát mèo ngô và cát mèo gỗ tùng tuy rằng nhìn đẹp, nhưng tính kết cục bình thường, bảo cô chọn đồ không thể chỉ nhìn vào cái đẹp.
Nói một tràng, cũng không biết cô có nhớ hay không.
Hàn huyên một hồi, đồ ăn đã giao tới cửa, hai người ngồi ở phòng ăn, mở đồ ăn ra, ăn ngon lành.
Tô Xướng mặc dù nói đói nhưng ăn không nhiều lắm, ly thủy tinh rót một ly nước nóng đặt ở bên cạnh tay, uống nước còn chăm hơn ăn cơm.
Thỉnh thoảng cô uống một ngụm nước, dừng lại một chút, nhìn Vu Chu.
Đã lâu lắm rồi không ăn cơm bình tĩnh như vậy, đặc biệt là chỉ có hai người bọn họ.
Ăn được một nửa, Vu Chu nhận được tin nhắn của Hướng Vãn.
Đại ý là đã thấy tin nhắn của nàng, hiện tại thức dậy chuẩn bị ăn chút gì đó.
Vu Chu trả lời cái biểu cảm OK, sau đó đặt điện thoại xuống.
"Hướng Vãn?" Tô Xướng uống một ngụm nước, hỏi nàng.
"Ừ."
"Cơ thể em ấy không thoải mái sao?"
"Tới rất đau, em có chút lo lắng em ấy mất máu quá nhiều, nhưng em ấy mấy tháng nay không có, hình như nhiều cũng bình thường, một hai ngày chắc là sẽ không thiếu máu đâu nhỉ?" Nàng không chắc chắn nên hỏi ý kiến Tô Xướng.
"Nếu như bình thường không thiếu máu, chắc là vấn đề không lớn, nhưng nếu kéo dài quá lâu thì không được, phải đi bệnh viện."
"Ừ."
"Em và em ấy," Tô Xướng nghĩ ngợi và ngước mắt lên hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Hả?" Vu Chu có chút mơ hồ.
"Tình huống của em ấy như vậy, theo tính cách của em, hẳn là đã sớm trở về chăm sóc em ấy, vừa rồi cũng không dặn dò em ấy nhiều." Tô Xướng nói.
Nhìn thấy nàng chỉ trả lời một cái biểu cảm.
Hơn nữa, ở lại ăn cơm, hẳn là cũng có một chút nguyên nhân không muốn về nhà nhỉ?
Vu Chu không thể không thầm than sự hiểu biết của bạn gái cũ, quả thực có thể so với một nửa người mẹ.
Nàng gắp một đũa khoai tây sợi, không nói gì.
"Cãi nhau?" Tô Xướng lại uống một ngụm nước.
Lúc cô đứng đắn, giọng nói mềm mại lại có lực áp bách, làm cho người ta bất giác muốn đáp lời cô.
Còn sợ trả lời sai.
Vu Chu lắc đầu: "Không có, sao em lại cãi nhau với em ấy chứ."
Tô Xướng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm miếng cơm, nhẹ nhàng nói: "Vậy là đã thổ lộ rồi."
Động tác nhai khoai tây sợi dừng lại.
Ừ, xem ra là đúng rồi.
Trong lòng Vu Chu lại muốn cười, có phải con người đối với cái gọi là "tình địch" đều có cảm giác nhạy bén trời sinh không, nếu loại này nhạy cảm lúc trước dùng để đối phó bạn gái của mình, nàng và Tô Xướng, chưa chắc đã đi đến bước này.
Đáng tiếc, chúng ta thường dành sự thờ ơ cho người bên gối.
Trời ạ, Vu Chu cảm thấy nếu chia tay thêm vài lần nữa, mình có thể làm một nhà triết học.
Tô Xướng buông đũa, hai tay cầm ly thủy tinh, nhẹ nhàng giao nhau, lại buông ra, mười ngón tay đối nhau.
Khi nàng làm động tác này, thường có một chút bất an, nhưng không ai có thể nhìn ra.
Cô hơi nghiêng đầu, hỏi Vu Chu: "Vậy em nghĩ thế nào?"
Một câu nói rất ngắn, nhưng kéo đến ngực cô rất đau.
"Em có thể nghĩ như thế nào, em ấy nhỏ như vậy." Vu Chu thấp giọng nói.
Chỉ vì tuổi tác? Trong lòng Tô Xướng lại đau một chút.
"Nếu thích, thật ra tuổi tác không phải vấn đề lớn." Tô Xướng nhẹ nhàng hít một hơi, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói ra.
Sau đó mười ngón tay trên ly lại quấn lấy nhau.
Vu Chu nhìn chằm chằm ngón tay cô: "Nhưng em ấy mới 18."
Ở trong lòng nàng, hoàn toàn chính là một đứa trẻ, làm sao nàng có thể có ý nghĩ đó.
"18, cũng trưởng thành rồi." Cổ họng Tô Xướng có chút nghẹn, lại giơ tay uống một ngụm nước.
Qua lại ba câu, Vu Chu không phủ nhận chuyện thích Hướng Vãn.
"Không phải vấn đề trưởng thành hay không, là em đã quen chăm sóc em ấy như em gái, chưa từng nghĩ tới phương diện đó." Vu Chu cuối cùng mới nói như vậy.
Tô Xướng khẽ động mày, giương mắt nhìn nàng.
Giống như hồ nước ở đâu đó lại lung lay, mèo bò sữa đuổi theo búi lông lăn lộn.
"Hơn nữa em cảm thấy, em ấy cũng không nghĩ rõ ràng đâu, hiện em ấy coi thân thiết là thích. Em đã nói với em ấy, dọn ra ngoài xem trước đã." Vu Chu có chút bất đắc dĩ, cầm đũa chọc cơm.
Thật ra bất luận Vu Chu có thích Hướng Vãn hay không, ở trước mặt mình, bởi vì khúc mắc tình cảm với một người phụ nữ khác mà hao tổn tinh thần, chuyện này bản thân đã đủ để cho Tô Xướng khó chịu.
Ngay cả lập trường đưa ra ý kiến cũng chỉ là bạn bè.
Có lẽ còn kém hơn bạn bè một chút.
Nhưng không cần Vu Chu nói, cô cũng biết, Hướng Vãn thích Vu Chu, là chuyện sớm muộn.
Không ai có thể giống như Tô Xướng biết Vu Chu đáng yêu bao nhiêu, đặc biệt là sớm chiều ở chung.
Nếu không cũng không có khả năng, hơn nửa năm, đứng tại chỗ vẫn là Tô Xướng.