Đúng lúc đó, vị Dương Diệp yếu nhược lên tiếng chen ngang, giọng nói ôn nhã êm tai, rất thích hợp trở thành phát thanh viên trên đài tâm sự đêm khuya. Tôi nhàn nhạt đáp.
-Dương thiếu gia, có rất nhiều khả năng không ngờ tới gây lên chuyện lớn, chúng ta đang bế tắc trong việc tìm ra phương thức chữa bệnh, cho nên cần phải thử tất cả mọi biện pháp nghi ngờ đến.
Lão Dương thị trưởng lại vươn tay vuốt vuốt cái mặt núc ních mỡ lâu năm, tựa như đang ở thế tiến thoái lưỡng nan. Lão quản gia nên tiếng giải vây.
-Nhưng đây là những món đồ Dương tiểu thư thích, trước ta vẫn nên thử xem nó có phải thật sự tà môn hay không đã. Nếu không có vấn đề thì mong Cung tiên xin cho lưu lại, còn nếu có vấn đề, tới lúc đó mang trở về cũng chưa muộn.
Tiểu thư thích sao không trưng bày trong phòng cô bé lại để ở nơi làm việc của lão bố? Nhưng mà cái sở thích chuộng màu trắng quả có chút kỳ cục mà biến thái? Cư nhiên toàn phòng tuyền trắngcô bé lại mặc váy đỏ. Cũng không biết lúc ở trong phòng cô bé tham quan ngắm nghía đồ gã nhìn ra được cái gì bất bình thường rồi?
Cung Trường Lĩnh vẫn bộ dáng thảnh thơi đủng đỉnh, tựa như giám đốc bên thanh tra vệ sinh an toàn thực phẩm đang thị sát một cơ sở sản xuất không tên tuổi. Nhàn nhã nói.
-Thuần Vu quản gia dường như học vị uyên thâm, xin nghe chỉ giáo.
Mọi người dường như cũng đồng tình, im lặng không ý kiến. Lão quản gia vừa cao gầy vừa khô quắt như khúc cây gặp hạn di động đó đây.
-Biện pháp này tên là 'Thái Âm Càn Khôn Trắc' của Miêu tộc. Chính là vào đêm trăng tròn, dùng thứ gì đó dương khí cực thịnh cùng thứ gì đó âm khí dồi dào. Sau đó đặt hai thứ này tuần tự trước mặt gương, tiếp theo đem vật cần kiểm tra đặt giữa hai thứ này. Phía trước đặt một chậu nước, nhỏ vào máu người, nhìn máu hoà về hướng nào có thể biết thứ này tới cùng có tà dị hay không.
-Thứ gì thuần dương thuần âm?
Cung Trường Lĩnh lơ mơ hỏi. Tôi liền nhanh nhảu góp lời.
-Chính là thứ ấm áp nhất và rét lạnh nhất?Hay là mềm nhất và cứng nhất?
Tư Đồ lắc lắc.
- Nam nhân chúng ta là thuần dương, nữ nhân là thuần âm nha!
-Thái Cực nằm gọn trong một vòng tròn, gồm hai nửa đối xứng ôm trọn lấy nhau, tượng trưng cho Âm (màu đen) và Dương (màu đỏ). Trong mỗi phần đối xứng lại có một chấm tròn màu đối lập nằm trong đó. Ý chỉ mỗi một tổng thể (hình tròn) luôn tồn tại hai mặt đối lập Âm và Dương, hai mặt đó tương hỗ, bù đắp với nhau để trở thành một thể hoàn thiện chỉnh tề. Không một tổng thể, cá nhân nào lại tách biệt hoàn toàn hai mặt đó. Trong Âm có Dương, trong Dương có Âm, Âm thăng, Dương giáng, Âm thịnh, Dương suy. Khi Dương thịnh sẽ có mầm mống của Âm xuất hiện, trong hoạ lại có phúc, phúc họa khó lường. Nam chưa hẳn thuần dương nữ chưa chắc thuần âm. Tức là nói vạn vật trên đời không gì là tuyệt đối ,mỗi một sự vật sự việc luôn tồn tại đồng thời hai khía cạnh đối nghịch song song cùng tồn tại trong một chỉnh thể.
Lão quản gia tuôn một tràng giảng bài cắt nghĩa khiến Cung Trường Lĩnh ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt mờ mịt như sinh viên trong tiết Triết học.
-Tóm lại, ý quản gia tài học uyên bác đây ám chỉ thứ gì?
-Là ám chỉ la bàn?
Dương thiếu gia trả lời thay. Thuần Vu quản gia gật gù hài lòng, mặt chẳng có sắc thái, tiếp tục diễn vai giáo sư lịch sử học.
-Ti Nam là la bàn được sử dụng từ thời Chiến Quốc trong việc xem phong thủy bởi nó chính là hai sắc thái phân âm dương rõ ràng nhất. Kim nam châm là từ sắt đánh thành, sắt là hệ kim trong ngũ hành, ấn theo ngũ hành sinh khắc mà nói, kim sinh thuỷ, mà phương bắc hệ thuỷ, cho nên bắc thuỷ là con của kim. Sắt sản sinh từ đá nam châm, đá nam châm là nhận dương khí dưỡng dục sinh ra, hoả thuộc dương khí, nằm vào hướng nam, bởi vậy phía nam tương đương với mẹ của kim nam châm. Người Nam Tống từng nói qua, chỉ hướng nam chính là nơi sinh khí.
Cung Trường Lĩnh cuối cùng cũng chịu không thấu, nhíu nhíu cặp mày lưỡi kiếm sắc bén, một tay vươn nơi huyệt thái dương ấn ấn mấy cái, biểu tình chịu đựng.
-Nam châm có hai cực, N và S, N vĩnh viễn chỉ cực bắc cũng là cực âm, mà S thì vĩnh viễn chỉ cực nam đồng thời cũng là cực dương! Đặt la bàn hướng phía gương, thế là chúng ta sẽ có được vật tối âm tối dương gì đó rồi?
Lão Thuần Vu hài lòng xác nhận.
-Không sai. Sau đó nhỏ máu vào nước, máu nếu bị dẫn hướng cực nam, nói rõ vật này dương khí phi thường dồi dào, ngược lại thành thứ đồ hung ác gây tổn hại cho gia chủ. Giờ, xin hỏi vị tiểu ca này, thứ gì cần lấy ra xem xét đây?
Lão quả gia hỏi tôi, ý tứ như thăm dò. Tôi không chút nao núng, vung tay chỉ. Bức tranh đó, lúc trước tôi nhìn cũng không thấy có cái gì đặc biệt gây lên hứng thú. Bây giờ thì lại tràn ngập tò mò hiếu kỳ về ẩn tình nó truyền tải, cũng như màn âm khí ngùn ngụt lan tỏa hư ảo mờ mịt tựa sương tựa khói, khiến người ta nhíu mày canh chừng phòng ngừa.
-Chính là bức tranh thêu.
Tư Đồ vừa nghe tôi chỉ điểm liền nhanh nhẹn hào hứng tháo nó xuống, dỡ nó ra. Cung Trường Lĩnh một bên hỏi bọn họ xem nhà có la bàn. Dương Diệp nói đi lấy. Lão quản gia cũng bỏ đi, nói đi lấy một chậu nước nhỏ và tấm gương.
Tôi tới bên Tư Đồ, thì thào, còn Cung Trường Lĩnh ra phía cửa sổ bên bàn làm việc, mở cửa.
-Lần trước anh gọi Dương tiểu thư là “Dutch Wives”?
Tư Đồ nhếch khóe miệng cười, có phần biến thái dâm đãng, khiến tôi chột dạ muốn hối hận. Phải chăng vừa ngu ngốc hỏi đề tài nhạy cảm?
-“Dutch Wives”, tên một loại búp bê tình dục của Nhật.
Tôi kinh bỉ nhìn, phán ngay và luôn.
-Dâm ô biến thái.
Gã vẫn ngoác miệng cười tỏ vẻ vui sướng.
-Đành chịu thôi, vừa nhìn thấy cô bé mỹ mạo như tranh vẽ không hiểu sao trong óc lại nhảy ra từ đó. Nói cho chú em mở rộng tầm mắt. Đàn ông nhìn thấy gái đẹp mà nảy sinh ham muốn mới là chân chính nam nhi.
-Lý lẽ của kẻ luôn để tinh trùng ăn cho hỏng não.
Tư Đồ không vì lời chê bai có phần xúc phạm của tôi mà để bụng. Gã vẫn cười cợt, thầm thì to nhỏ.
-Là vì chú em chưa trải sự đời nhiều đấy thôi. Có phải là Tiểu Mặc Tử chưa có mối tình nào vắt vai đúng không? Còn zin?
Tôi nhìn trần nhà, câm nín. Tư Đồ một bên vỗ vỗ vai tôi, một bên che miệng ngoác rộng cười ha hả, sau đó lại nhỏ giọng, thì thà thì thầm.
-Đại gia đây vỗ ngực cam đoan 100% chuẩn đấng trượng phu. Lão bà mất sớm để lại tiểu bảo bối non dại, cậu nói xem tôi đây không ra ngoài lăng nhăng tìm gái mua vui, chỉ biết chăm con, có phải nên tuyên dương là người đàn ông mẫu mực của năm? Nhưng mà cảnh gà trống nuôi con kiềm chế một hai năm miễn cưỡng trôi qua, nhu cầu giải quyết sinh lý không thể xem nhẹ. Tôi liền đặt hàng mua một em tình nhân “Dutch Wives”, có giá 4.000 bảng Anh (khoảng 140 triệu VNĐ). Tiền nào của ấy, mua về dùng thử mới thấy ngất ngây thỏa mãn.
Gã vươn tay hai bàn tay lên không trung, 10 ngón mũm mĩm vung vẩy tựa như có vật gì vô hình trước mắt khiến gã động tâm muốn cuồng dã nhào nặn. Miệng há hốc, nước miếng trong đó ứa ra thèm thuồng, nuốt xuống, đè nén áp chế dục vọng.
-Đám mặt hàng xa xỉ đó có làn da trơn mịn mềm mại, tựa như da người thật, sờ vào rồi chỉ muốn vuốt ve xoa bóp mãi không ngừng. Lại bảo đảm an toàn sạch sẽ, không kêu ca phàn nàn mỗi khi bị tôi vất ở nhà, luôn mỉm cười lả lơi câu dẫn mỗi khi tôi đòi hỏi. Thật là món hàng cực phẩm khiến người ta yêu thích không muốn rời xa. Sau này cậu nếu muốn trải nghiệm tình thú mà sợ có lỗi với người yêu, cứ nói với tôi một tiếng, tôi môi giới cho. Chúng ta vừa có thể giải quyết nhu cầu bức bối của tuổi trẻ huyết khí phương cương, vừa không cần day dứt áy náy vì không phản bội người yêu. Nhất cử lưỡng tiện, cậu nói có phải không?
Gã tuôn một tràng dài trơn tru, vươn tay lau khóe miệng, cực kì khí thế khoe khoang tự mãn. Đúng lúc đó đám người trở lại. Chúng tôi vây quanh bàn làm việc, để các vận dụng cần thiết lên, bên cạnh cửa sổ mở toang. Tối nay trăng chưa hẳn tròn đầy sắc cạnh, ánh sáng lại hồng như nhiễm máu, đỏ ửng quỷ dị giống như đang tuyên cáo khả năng sẽ phát sinh điềm xấu.
Gió đêm vi vu đi lại, lạo xạo qua những hàng liễu bao quanh khu vườn như tấm thảm máu, nở rộ một loài hoa như thuộc về U Minh giới. Lão quản gia nhìn một vòng, hỏi.
-Giờ ai nhỏ máu nào?
Bây giờ thì tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Chẳng phải vì sợ đau gì hết, chắc chỉ cần chút máu, là vết thương nhỏ thôi mà, chẳng qua có dính líu tới tí vấn đề u ám lên khiến lòng người đắn đo.
-Máu của đồng nam thì càng hiệu nghiệm.
Cả đám không hẹn mà cùng chĩa vào Dương Diệp, cậu ta thấy vậy, gương mặt vốn trắng trẻo chợt tái nhợt, biểu tình cứng lại có phần mất tự nhiên. Ho khan một chút rồi cười cười lấp liếm, giọng vẫn cực kỳ ôn hòa nhĩ nhã.
-Thật ra, tôi nhìn thấy máu thì sẽ chóng mặt buồn nôn. Sức khỏe của tôi từ trước đến nay vốn không được tốt lắm. Từ lúc Kiều Kiều mắc bệnh quái lạ, nhìn thấy máu trong người cũng liền không khỏe theo.
Nói đến đó cậu ta dừng một chút chuyển mắt nhìn tôi kéo theo đám người cũng đồng loạt hướng tới.
-Tôi thấy vị tiểu ca kia cũng rất trẻ tuổi, gương mặt thanh tú trong sạch, tựa như dân thôn quê hiền hậu chất phác, chắc là chưa nếm trải ái tình đâu nhỉ?
Tôi hơi nhíu mày bất mãn, quả thật trông cậu ta không đủ chỉ tiêu để hiến máu nhân đạo, nhưng mà cũng không loại từ khả năng đã nếm “trái cấm”“ăn cơm trước kẻng” mất rồi. Tôi nhếch khóe môi cười lạnh, cầm lấy con dao nhỏ đặt trên bàn. Xoẹt một cái, chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê tê, sau đó chính là một tí nhoi nhói và ngưa ngứa. Đầu ngón tay xuất hiện một giọt máu to bằng hạt đậu, ấn một chút, dùng khí lực vẩy, giọt máu tươi rơi vào trong nước.
Trong khi tất cả mở to mắt nhìn động tĩnh của mặt nước thì tôi đưa ngón tay lên miệng, liếm liếm mấy cái, vết thương nhỏ qua vài giây ngắn ngủi tự động lành lại.
Giọt máu chìm vào trong nước, sau đó như có sinh mệnh bắt đầu biến hóa thành một đường thẳng. Dương thị trưởng không nhịn được phát ra một tiếng kinh thán. Mọi người nhìn hướng đi của đường máu, phát hiện nó tuy mỏng mảnh lại dần thon dài về hướng cực S, hình thành một xạ tuyến đỏ tươi. Không có nửa điểm chếch, cực kỳ bắt mắt.
Cả đám ngẩng đầu, mờ mịt nhìn nhau. Dương thiếu gia nhẹ nhàng lên tiếng, phá vỡ trầm mặc.
-Cực nam, đại biểu vật phẩm bình thường. Lão quản gia, có thể dọn dẹp được rồi.