Cây cối mọc dày đặc hoàn toàn chẳng thấy đường đi dưới chân,cứ thế dẫm đạp lên cỏ dại,lên thảm lá mục ẩm ướt .Sương mù trong này như có xu hướng lao xuống mặt đất,phủ lờ đờ mọi thứ từ đầu gối trở lại.
Không gian như càng ảm đạm,cộng thêm tiếng chuông thanh đồng vẫn vang vọng đinh đang như thể kề ngay bên tai ,cảm giác bất an vì sương giá như đậm đặc hơn che mù cảnh vật.
Cuối cùng khôi sắc cũng xâm chiếm lấy mọi thứ làm cho khu rừng càng lộ vẻ ma mị,trong này âm âm u u như được bao bọc bởi lớp vỏ tĩnh mịch kỳ dị khiến da gà da vịt của tôi cứ thi nhau mà mọc lên.
Không có tiếng lá cây lạo xạo,tiếng chim chuyền cành, tiếng thú gọi nhau,tiếng bước chân của mấy người xung quanh tôi và thậm chí đến cả tiếng thở của chính bản thân ,dường như đều biến mất.
Duy chỉ có tiếng chuông đồng được treo ở các bia mộ là vẫn len lỏi vào tận trong này,lúc xa xôi,khi ngay cạnh,lúc rời rạc đứt quãng,khi dồn dập gấp gáp,như thể chạy trốn lại tựa như tìm kiếm.Làm người nghe tâm thần bất ổn,buồn bực vô cớ,tôi đột nhiên như muốn bỏ chạy song chân lại không chịu nghe lời,bước đi như kẻ mộng du.
Thân thể tựa như bị thế lực nào đó điều khiển,dù trong đầu gào thét dữ dội là thế cũng không xoay chuyển được hành động,tựa như đây không phải cơ thể tôi nhưng lại mang ý thức tôi.Cảm nhận được mọi thứ diễn ra xung quanh nhưng lại bất lực trong mọi quyết định đưa ra.
Thỉnh thoảng tôi vẫn liếc trái liếc phải,nhận ra không có đám bóng đen quái ngở bám đuôi.Rốt cuộc bọn nó là cái giống gì? đang giám sát thứ gì sao ?chúng từ đâu xuất hiện lại ám lấy ngôi làng?là bảo vệ hay phá hoại?cái thứ đó,tôi cảm nhận rất rõ,những luồng âm khí cực kỳ tà ác hun đúc thành chúng,hoặc giả chúng bị xâm chiếm,bị thôn phệ mất rồi.
Không gian im ắng vắng lặng tới mức dường như quanh đây hoàn toàn chẳng có chút hơi thở của sự sống nào tồn tại,bao gồm cả bản thân tôi đang hiện hữu lúc này.Một khu rừng chết lặng đóng băng mọi âm thanh ,như thể đang đặt chân vào một thế giới được điêu khắc từ sương mờ khói ảo,hay một bức tranh vẽ lên từ thứ màu xanh xám bị hóa mốc.
Ý nghĩ kinh khủng đó lóe lên khiến tôi chỉ còn biết run run nhắm mắt đưa chân cứ thể vô thức bước đi.
Cuối cùng chúng tôi dừng lại trước một gốc cây đại thụ,ấn tượng đầu tiên chính là màu đen.Một cái cây rất to,tôi đoán phải đến chục người ôm,chí ít cũng tới 500 tuổi đi.Toàn thân chỉ thấy một màu đen kịt bao phủ,cành thấp nhất cũng cách mặt đất cỡ 10 m,tán che phủ một vùng đường kính rộng cỡ 20m .
Ngước đầu lên trên,thấy từng tầng cành xo le,đan xen dày đặc,hoàn toàn che phủ bầu trời,dưới mặt đất,rễ cây to như những con trăn nhấp nhô uốn lượn.Đến gần hơn thì thấy càng rõ thân cây ấy rất xù xì,gồ gề như được tập hợp từ những sợi dọc ngắn dài.
Vô vàn những đoạn to nhỏ nối tiếp nhau,bám lan ra khắp mọi nơi thân cành,càng nhìn càng thấy giống như một bầy rắn ngủ đông.
Tôi tự giật mình thất kinh,cực kỳ giống hình minh họa nơi tấm cửa gỗ lớn của tòa miếu phía trên.Hay nói đúng hơn,cánh cửa gỗ đó đã mượn hình ảnh cây đại thụ này mà khắc họa thành.
Mặt đất đến đoạn này cũng là điểm kết thúc,mọi người đi về bên cạnh cách gốc cây một khúc rồi thận trọng bước xuống tầng đất nối tiếp thấp hơn.Một con dốc ngắn gập ghềnh nối 2 khoảng đất cách nhau chí ít cũng hơn 2 m.
Bước xuống rồi mới thấy phía sau của gốc cây,đám rễ của nó như những con trăn Nam Mỹ bò vươn ra như một cái nấm mồ vun cao.
Có rễ to như một thân người,cái nhỏ cũng cỡ bắp đùi người ta,rễ bên trong lại cố nhoi ra bên ngoài,cái bên ngoài lại chèn ép cái bên cạnh.Nhìn đám rễ uốn éo như một ổ trăn trong mùa ngủ đông.
Rồi từ sâu bên trong tổ rễ trăn , có ánh sáng chập chờn từ phía dưới tiến lên như ma trơi.
Ngọn lửa đong đưa,đong đưa thấy xuất hiện thêm cái phía sau,rồi lại phía sau nữa,tôi hít một hơi khí lạnh thầm trấn an bản thân.Lửa này cảm giác như xuất phát từ dưới chân tôi hất lên,không phải là từ xa tiến lại,mà là từ dưới sâu tiến tới.
Đây hẳn là cái hang có xu hướng ăn dốc xuống lòng đất.
Quay ra thấy mọi người vẫn biểu tình bình thường tôi lại càng cảm thấy kỳ quái.Sao vậy?bộ đây không phải lần đầu diện kiến chuyện này?cho nên sự tình đó là bình thường?hay vốn dĩ đây chính là chuyện rất bình thường?
Nghĩ thế tôi mới yên lòng mà căng mắt nhìn kỹ lại.
Đến gần cửa là một người đàn ông trung tuổi tay cầm một khúc củi cháy,bọn họ lần lượt lách thân thoát khỏi đám rễ ra ngoài.Trên lưng mỗi người đều đeo một cái gùi tre,trong đựng những khối đá to.
-Lý đại nhân,đã 10 ngày trôi quá,bọn tiểu nhân lại lấy ra được rất nhiều khối ngọc cực kỳ chất lượng,ngài xem,tuy thô nhưng đường vân tím đậm dưới ngọn lửa vẫn hắt lên ánh xanh biếc.
Hắn vừa nói thừa tháo chiếc gùi đeo phía sau xuống,nâng lên một tảng đá nặng cỡ một cân đưa lại gần lão Lý Can.
Lý tri phủ liếc mắt xuống khẽ gật nhẹ.
-không tồi,so với đám ngọc còn lại đúng đã là trân quý,nhưng đã mấy tháng trôi qua kể từ lần đầu ngươi dâng ta viên đá trân bảo đó…vẫn chẳng thể kiếm lại được khối thứ 2 sao?
Hắn ấp úng một chút rồi cẩn trọng đáp.
-bẩm Lý đại nhân,lần đầu nhìn thấy khối đá đó,tiểu nhân đã biết nó là vật ngàn khối chọn một nên mới bất chấp quy định lệ làng mà lén trộm nó mang đi dâng cho ngài,nhưng kể từ sau khi bắt tay vào khai thác với quy mô lớn,chưa từng gặp lại một khối nào như thế…hơn nữa…
Lý tri phủ nhướn mày.
Gã run rẩy nói tiếp.
-hơn nữa số lượng người khai thác đột nhiên tử vong ngày một tăng cao…khiến cho lòng người rất hoang mang …
Lý tri phủ lạnh nhạt buông một câu.
-không phải ngay từ đầu đã nói là do trúng khí độc sao?
-ban đầu thì đúng là nghĩ như thế…mà cũng đúng là như vậy…chỉ là…có chút tà môn.
-đúng là khí độc thì được rồi…ngươi còn có thể sống đến ngày hôm nay mà hưởng phú quý thì chẳng có gì tà môn cả.
Gã nghe nói thế tâm như trấn động mạnh,bờ vai rộng khẽ run run một trận,nhưng lão tri phủ chẳng thèm liếc tới nửa con mắt,cất cao giọng với đám tay chân phía sau.
-nhanh chuyển đá rồi khởi hành.
Thế là đám người lục đục rời đi,tôi đưa mắt nhìn lại đại mộc thụ hồi lâu,tay vô thức vươn lên như thể rất muốn chạm tới.Tôi rất ngạc nhiên trước hành động này,vốn tưởng rằng mình bài xích nó,kỳ thật lại không phải,trong thâm tâm như có cỗ xúc động không kìm nén được muốn trào dâng.
Khóe môi khe khẽ nhúc nhích,muốn cười với nó tươi tắn một chút lại nhận ra lòng như đeo đá tảng,ánh mắt thâm sâu u buồn như nhìn một cố nhân.Phải, bản thân tôi đối với những cây gỗ lâu năm luôn nảy sinh thứ tình cảm hư hư thực thực này,giống như nhìn thấy nó,liền mọi muộn phiền đều được tiêu thất.
Tôi nhớ tới cây ngân hạnh trồng trong sân nhà mình ,mỗi lần nhìn nó đều nhìn đến quên trời đất,cứ ngước đầu lên như thế mặc cho là đêm ngày luân phiên xoay chuyển.Bố nuôi nói nó có từ thời ông nội của ông còn nhỏ xíu đã to cao như vậy rồi,dễ chừng có hơn 3 trăm tuổi.
Từ khi đặt chân vào nhà,tôi dùng ánh mắt thờ ơ,lạnh nhạt mà tồn tại,nhưng kỳ quái lại bị một gốc cây thu hút .Tôi nhìn nhìn nó,trong đầu vẫn một mảng trắng xóa,không có bất cứ sự khác biệt nào so với việc dịch chuyển ánh nhìn đi hướng khác.Tuy là thế song tôi trước sau vẫn chằm chằm ngắm nó.
Tôi chẳng biết vì sao mình lại bị cái cây cổ thụ lôi cuốn,đó chính là dục vọng đầu tiên nảy sinh và duy trì cho tới tận lúc này.Trước kia không trả lời được,hiện tại bây giờ vẫn tìm không ra đáp án rõ ràng,nhưng một khi ý niệm bắt đầu hình thành thì sẽ chẳng cách gì cắt bỏ ,tương lai cũng không muốn thay đổi thói quen đó.
Từ lúc trí não bập bẹ học cách nghi nhớ,thì một khi đã nhìn thấy rồi,tức khắc sẽ không quên,dù rằng vẫn như trước không có mấy trí khôn,nhưng lúc đó tôi cũng chưa cần tới công dụng của nó.
Bởi vì ông ấy quá bảo bọc tôi,cho nên chưa từng dùng tới nó cũng chẳng biết dùng như thế nào, dùng để làm gì.
Giờ nghĩ lại,kí ức đó giống như một giấc mơ hoang đường,mà gốc cây ngân hạnh ấy chính là nhân chứng cùng bố nuôi ngày ngày nhìn tôi dần dần thành người.
Có lẽ,mơ hồ trong mớ hồi ức nhập nhòe rời rạc còn cảm nhận được,vì thấy nó đứng sừng sững hùng vĩ như thế trong góc sân bé nhỏ,mà một kẻ lang lang như tôi mới đột ngột dừng bước