Phải đến 15 phút liên tục như thế,bằng cách này chúng đánh thức những con người còn ngấm chút thuốc mê khốn khổ chật vật thức dậy.
Tôi đỡ bố nuôi,cẩn thận dìu ông đi,những người khác cũng giúp đỡ những người đứng gần mình cùng dậy xuống xe,trong tiếng la lối quát tháo của những người mặc đồ nhân viên cai ngục.
-đây là những gì chúng mày đáng được hưởng vì đã theo học Pháp luân công,lũ ngu muội không chịu nghe lời,đám sâu bọ thối tha mục rữa.
Tiếp đón chúng tôi là những chiếc lồng tạm giam ngoài trời bằng dây thép gai rộng 3,5 m, cao 4,5 m, chật chội như vậy lại chứa tới hơn 30 người.Giữa thời tiết sáng tinh mơ mùa đông mười mấy độ lại vừa được hứng chịu trận nước lạnh dội xối xả đến 15 phút,áo quần mỏng tanh dính vào da thịt,chúng tôi run rẩy cố gắng đứng sát vào nhau, cách xa nhất có thể khỏi đám dây thép gai .
Cái chuồng này còn tồi tệ hơn dành cho con vật,ít ra trong sở thú bọn chúng không được nhồi nhét như nhồi nhân bánh và không có đám dây thép gai sắc bén chờ đợi chúng sơ sẩy là cắm vào da thịt.
Tôi phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh,thấy có 2 cái chuồng nữa,cũng chứa đám dân lúc nhúc,chỉ biết đứng cam chịu hưởng gió lạnh.Xem ra mẻ lưới này đã thu về trên 100 người dân…bọn họ định làm gì?thực xem chúng tôi là cá sao?
Chúng tôi đứng ngây ngốc từ sáng lờ mờ hôm đó tới sáng lạnh lẽo hôm sau, một giọt nước cũng chẳng có thì đào đâu ra thức ăn,giống như một đám thịt nguội ngắt được mang ra ngoài trời cho gió lạnh hong khô thêm.
Rồi chúng mở đài cho nghe liền tù tì một bài tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp suốt 72 giờ, bố nuôi tôi chịu không nổi,cơ thể ông ấy mệt lả,người nóng như lửa,dựa cả vào người tôi.Rất nhiều người đứng không vững ngã vào tấm dây thép gai,chúng lạnh lùng đâm vào da thịt vốn đã lạnh tới mức tím tái.
Chú Vương quân đã ngoài 40 bạo gan kháng cự với bọn nhân viên trông coi.
-này anh gì ơi?chúng tôi đã bị nhốt từ sáng sớm đến tối mịt,tại sao vẫn chưa phát cơm?
2 tên nhân viên cười cười thâm thúy nhìn nhau rồi một tên đi vào buồng canh gác,bưng ra 2 khay.Hắn trao cho đồng bọn một khay rồi cùng mở nắp và tiến lại gần “chuồng cọp”,mùi thức ăn nóng hổi lan tỏa khiến tất cả phạm nhân đều thèm thuồng nhìn nhỏ dãi.
2 tên nhân viên cố tình ăn một cách khoa trương rồi ném đồ ăn thừa vào phạm nhân,lớn giọng nói.
-chúng tao chẳng phải đang phát thức ăn,lũ chúng mày còn đứng trơ mắt nhìn cái gì?
Chú Vương quân căm tức nhìn chúng,bất bình nói.
-sao các ngươi có thể đối xử với phạm nhân như vậy được.Đó vốn không phải thức ăn cho người mà.
2 tên nhân viên cười lớn một tràng rồi nói.
-lũ chúng mày đã vào đây rồi thì không còn nhân quyền gì hết,thức ăn cho chó,chính là dành cho chúng mày.
Anh Trương tú hơn 30 tuổi mềm giọng van xin.
-ít ra các ngươi cũng phải cho chúng tôi chút nước chứ?
2 tên nhân viên gật gù,một tên mở nắp chai nước để ở bên hông,tu uống ừng ực,sau đó hắn dốc ngược chai cho nước còn lại bên trong chảy lênh láng ra ngoài.Hắn nhìn chúng tôi,cười to.
-nước sao?tự đái lấy mà uống.
Tên còn lại đột nhiên nói.
-trời lạnh thế này,uống nước nóng một chút tốt hơn.
Dứt lời hắn liền trở vào buồng canh gác,nhanh chóng trở ra với tách cafe thơm lừng trên tay.Hắn tiến lại gần anh Trương tú,khuấy cái thìa cho mùi thơm càng lan tỏa,nhẹ nhàng nhấp một ngụm,số còn lại hắn bất ngờ hất cả vào mặt anh Trương.
-trời ơi,các ngươi sao có thể đối xử với chúng tôi như vậy được,dù là phạm nhân nhưng chúng tôi cũng có phải tử tù đâu?
-tử tù?các ngươi còn không bằng tử tù,đừng có mà ngu ngốc đòi hỏi gì nữa.
Hắn đứng giữa 3 chuồng sắt nhốt phạm nhân,gào lên một cách hống hách,tất cả chúng tôi chỉ còn biết ngơ ngác,bất lực nhìn nhau.
Bố nuôi tôi run rẩy vì lạnh,vì đói,tôi ôm cơ thể nóng hôi hổi của ông,cảm thấy đầu óc ù lì chậm chạp.Tôi muốn mở miệng xin thuốc hạ sốt,xin áo bông ấm cho ông…