Tôi đấm ngực ho khan kịch liệt, cảm thấy bản thân đã ngu ngốc uống vào vài hớp máu tanh tưởi.
Nhiệt dung trong bể máu thoáng chốc tăng cao chóng mặt.Chất dịch sóng sánh không ngừng xô đẩy, như chất rượu tuỳ ý lắc nhẹ trong thành ly. Hơi nóng theo đó không ngừng ồ ạt bốc lên, mới đó lạnh toát tận sống lưng mà giờ nóng nực chảy mỡ như trong phòng xông hơi.
Không khí ngột ngạt bức bối như thể chúng cũng bị đốt cháy khét lẹt. Nhìn lớp lớp chất dịch đỏ tới kinh tâm đang không ngừng sủi tăm nổi bọt, cảm tưởng dưới lớp đáy hồ chất chồng toàn là than hòn nóng rực.
Thì ta trên đời này có một thứ bá khí quyền uy như vậy, tuy vô sắc vô thanh, vô hình vô dạng nhưng lại thực sự tồn tại, thực sự hiện hữu ngay ở đây, ngay giây phút này. Khí chất uy áp có thể khiến người ta bất tri bất giác chân tay đông đặc lại, đầu óc trống rỗng trơ mắt đứng chết trân một chỗ. Nhãn quang thâm trầm mà sắc bén như đế vương thú đứng đầu đỉnh thức ăn. Cái liếc lạnh nhạt mà dửng dưng như nhìn đám côn trùng không mang theo tia tình cảm dư thừa, ẩn chứa khí thế hung hiểm như lưỡi đao, lạnh lẽo tựa băng hàn, áp bức trấn người.
Tôi có được xem là kẻ thù của anh ta không?
Hiển nhiên là bất cộng đái thiên.
Chỉ là đến tột cùng như thế nào ký ức toàn bộ lại được xoá sạch? Mà Âu Tử Dạ sau này lại mang tâm trạng gì khi đối mặt với tôi? Anh ta có thể che dấu nội tâm hoàn hảo tới mức, khiến cho bộ dáng của bản thân luôn đeo biểu cảm lãnh khốc vô tình, chôn sâu nén chặt tận đáy lòng bằng lớp lớp hàn băng thật dày, vô phương công phá, vô pháp lý giải?
Một quả cầu lửa xanh ngọc bất thình lình phóng tới, tốc độ cực nhanh, tôi nghiêng thân một cái, nó đã sượt qua, trong tích tắc hơi nóng hầm hậm như trong nồi nước sôi khổng lồ đánh cho người ta liêu xiêu ngã, lóp ngóp bò dậy.
Phía sau vang lên tiếng bạo nổ át đi tiếng ho khan sặc sụa, đất đá rào rào đổ xuống, hơi nóng mù mịt lan toả. Chỉ cảm thấy thân ảnh phía trước như một đoàn hắc vụ sắp xếp thành hình ảnh quái dị. Nhìn vào chỉ thấy áp lực không ngừng tăng lên đè nặng lồng ngực, sừng sững tà mị như quỷ vương.
Màu xanh ngọc xinh đẹp lại loé lên, thân lách một cái, hơi nóng như dòng dung nham đã xoẹt qua. Nhiệt lưu hừng hực bùng nổ lại đẩy tôi văng ra, ngã xuống vũng máu nóng bỏng sôi trào.Tôi nhắm mắt nín thở, không muốn trong miệng lại ngậm một hớp máu vô tình lọt vào nữa, quá kinh dị rồi.
Trong hơi nước lượn lờ dày đặc, ánh lửa ngọc bích không ngừng toả sáng bốn bề, tiếng nổ ầm ầm ác liệt vang vọng khắp chốn. Tôi không dám ngóc đầu lên, chẳng may xấu số hứng tên bay đạn lạc, không mở nổi mắt cũng không giám nhúc nhích mảy may, toàn thân bỏng rát khó chịu.
Tiếng đất đá rào rào rơi như mưa, trong từng trận sóng máu không ngừng xô đẩy dâng lên hạ xuống, tôi chỉ cảm thấy tốt nhất mình lên yên phận một chỗ ngoan ngoan chờ anh ta xả hết cơn giận.
Lần này tôi chỉ cảm thấy trước mắt trắng loá, bên tai ù ù đau nhức như thể áp suất khí quyển thoáng chốc thay đổi tức thì.
Luồng khí nóng đốt cháy tất cả mọi thứ, hất văng tất cả mọi thứ, phá huỷ tất cả mọi thứ, tựa như mới vừa rồi, mấy trăm kg thuốc nổ đồng loạt bị kích hoạt.
Cơ thể tôi nằm xen kẽ trong đám hỗn loạn, vèo cái bay ra khỏi miệng hố, một lúc sau mới rơi xuống, lăn lông lốc thêm mấy vòng.
Tôi nhíu mày cắn răng nhăn nhó ngồi dậy, đầu ong ong đau nhức như có trăm ngàn con ve sầu đồng loạt kêu gào, phiền tới mức muốn điên loạn tự đập đầu vào đâu đó.
Trước mắt một màu xám xịt che chắn, phân không rõ hình ảnh, cảm tưởng tất cả mọi thứ vốn lên rối tung rối mù lộn xộn bát nháo, nhưng trên mặt đất tựa như mới được tẩy rửa qua, không có bất cứ một dấu vết nhơ bẩn, mọi thứ dường như đều bị bốc hơi sạch sẽ, hiển lộ ra một tầng đất mới.
Mọi chuyện cứ phải thay đổi một cách đường đột như vậy sao? Giấc mộng này lại chuyển sang cảnh gì nữa đây?
Cơ thể vừa nhớp nháp khó chịu dâng lên cảm giác nôn nao, vừa nóng rát ngứa ngáy khốn khổ. Cảm tưởng như được phục vụ miễn phí chương trình lăn qua một đống muối ớt, xót tới cắn môi kìm chế rên rỉ. Gân xanh nổi lên mu bàn tay trắng bệnh nắm lại, móng tay đâm sâu tứa ra dòng máu đỏ cũng không mảy may để ý, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa chỉ cảm thấy cơ thể suy nhược ốm yếu trực ói mửa.
Trên mặt đất nhẹ rung chuyển, trấn động truyền tới nhịp nhàng cùng hơi thở trầm trọng đầy uy quyền đánh tới, như thể mãnh thú đang áp sát con mồi.
“Mặc Minh”.
Tôi kinh hãi giật nảy.
“Mặc Minh”.
Âm thanh rất gần, như thể vang ngay trong óc, nhưng thanh âm réo gọi lại mỏng tanh, tựa như một sợi tơ lung lay trong gió, bắt nguồn từ vùng xa xăm hư ảo nào đó vọng tới.
“Mặc Minh”.
Ai đó đang khẩn thiết gọi tên tôi.
Tôi xoay đầu, khắp nơi tràn ngập hơi nước không ngừng lan toả vấn vít che phủ tầm nhìn. Trong không gian tựa như trống trải hoang vắng, im lặng giam cầm tiếng động. Trong không gian bức bối ngột ngạt, rung trấn từ sâu trong lòng đất nhẹ nhàng truyền lên. Rung trấn từ một hướng nào đó trầm trọng đánh tới, tất cả mọi thứ đều mơ mơ hồ hồ nhưng kinh đảm đến rợn người.
“Mặc Minh”.
Tôi cứng ngắc người nhìn một mớ bòng bong đen đặc từ từ áp sát, mỗi một bước thứ đó lại gần, rung chuyển dưới chân càng mãnh liệt, có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh nứt vỡ, âm thanh “răng rắc” lan tới như tiếng dã thú nhai xương.
Trong gam màu nhợt nhạt tái xám, một hình thù quái dị dài ngoằng, chỉ thấy lớp nhiệt lưu xanh dương hung hiểm quyện cùng sắc tím ma mị huyền hoặc. Thứ khổng lồ ngoài sức tưởng tượng nặng nề lại gần, mỗi bước như ngàn cân đè ép mặt đất, hơi thở của bạo chúa xua tan đám sương mù, hiển lộ vẻ lộng lẫy đầy quyền uy tối cao.
Một con thú cao lớn hơn 3 trượng, mình giống ngựa đầu tựa rồng, sải cánh trải dài miên man choáng ngợp hùng vĩ tựa như ánh chiều dương. Toàn thân da lông bao phủ sắc lửa xanh lam như hàn băng nhưng nóng bỏng tới mức có khả năng thiêu đốt bất kể thứ gì.
Bên cạnh dị thú khí thế cường hãn hung bạo như chúa tể muôn loài, một nam nhân tầm vóc quá bé nhỏ lại thân cận đứng gần.
Không nhìn rõ dung mạo, cơ thể đối phương được bao bọc trong lớp hắc khí ngùn ngụt tuôn trào. Lẳng lặng đứng ở đó tựa như một cái bóng sẵn sàng dung nhập vào màn đêm.
Tôi gian nan đứng lên, thống khổ vô hạn, cảm thấy gân cốt toàn thân rã rời như bằng giấy lủng lẳng dán với nhau. Chỉ muốn nằm vật ra đất, từng thớ cơ biểu tình bãi công. Da thịt như được lăn qua lăn lại trên lò than rực lửa, toàn thân trải đầy thương tích lớn nhỏ. Máu tươi đầm đìa lênh láng, tơi tả bầm dập, cả máu của bản thân lẫn máu bị lây dính.
“Mặc Minh”.
Không biết là giọng được phát ra từ phía đó hay là từ phương nào, không biết là tiếng phát ra ở bên ngoài hay là nãy giờ vẫn khẩn khoản trong não?
“Mặc Minh”.
Đối phương chậm chạp nhẹ bước, lại tựa như một đoàn hắc vụ quỷ dị nhởn nhơ lướt về phía tôi. Hơi thở tràn ngập âm sát hung hiểm, buốt giá như mũi đao bén ngọt. Trong đầu tôi tức thì rung lên chuông cảnh báo, chân vừa nhấc lên khoé mắt liền thấy một vệt đen đen như trường tiên lao tới.
Cơ thể tôi tức khắc được nhấc bổng, bụng bị thít chặt đến ná thở, mở mắt ra đã thấy khối cầu hắc ám phủ vây.
“Mặc Minh, Mặc Minh, há há...”
Tôi gắng gượng mở một bên mắt, nhìn thấy những luồng hắc khí vặn vẹo thành những gương mặt nhăn nhó kỳ dị.
Miệng chúng tựa như bị khâu, âm thanh phát ra vì thế cực kỳ méo mó. Sau đó bọn chúng giãn ra, nhường lối cho tôi bị kéo vào sâu hơn.
Nhãn quang người trước mắt ảm đạm như một hồ nước chết, đen tối và tĩnh lặng. Thân hình khô gầy như một bộ xương, bọc lớp da nhăn nheo nứt nẻ không có tia sự sống, khiến cho người ta cảm nhận được sâu sắc tình trạng bi thảm thê lương. Chúng quyện chặt tận cốt tủy anh ta, là sự tuyệt vọng buông xuôi đến cùng cực, nội tâm phó mặc trời cao, trượt dài xuống vực sâu không đáy.
“Mặc Minh”.
Từ đôi môi nhợt nhạt của đối phương, tên của tôi được đọc lên như thể một câu chú nguyền.
Ánh mắt của anh ta biến đối, tôi có thể cảm thấy âm lãnh tuyệt tình của Âu Tử Dạ, tựa như lữ khách chỉ có chút kiến thức nửa vời lại tự cho bản thân tài giỏi, một mình bơ vơ lạc lõng hứng chịu sự phẫn nộ của cơn bão tuyết bùng nổ, phá hoại huỷ diệt tất thảy.
Đồng thời sự tàn nhẫn thị huyết của Âu Tử Dạ lại tựa như dung nham từ núi lửa đang ác liệt phun trào, đi đến đâu thiêu đốt đến đó, một đường càn quét không cách gì chống đỡ, chỉ toàn điên cuồng huỷ hoại.
Bàn tay anh ta vươn ra, nắm lấy cổ họng, nhẹ nhàng siết lại. Chân tôi chơi vơi giữa lưng chừng, giãy giụa như một con chuột khốn khổ...
...................
-Mặc Minh....Mặc Minh...
Đau rát bên má khiến tôi hấp háy mở mắt. Trước mắt mông lung, có thứ gì đó buốt giá trườn khỏi cổ họng, không khí thoáng chốc tràn vào cuống phổi, hít thở lạnh buốt óc khiến tôi sặc ho.
Cơ thể bị rất nhiều thứ gì đó giam hãm, chúng nới lỏng, nhanh chóng trườn thoát khỏi người tôi. Cơ thể được giải phóng, không có một tia khí lực, sụp đổ.
Thân thể mềm nhũn được thứ gì đó đỡ lấy.
Xa xa vang vọng nhiều giọng nói vội vã, có chút quen tai nhưng trong giây lát nghĩ không ra cũng chẳng nghe rõ, tiếng bước chân hối hả gấp gáp tựa như nóng vội tìm kiếm.
Tai vẫn chưa ổn định, mắt cũng lờ mờ, rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ. Mí mắt gắng gượng không nổi, trĩu nặng trực khép.
-Mặc Minh...Mặc Minh...
Mặt lại bị vỗ tát.
-Tỉnh, tỉnh...
Tôi ngọ nguậy đầu. Cảm thấy người trước mắt rõ ràng thật gần lại ngần ngại vươn tay, chẳng qua tựa như mộng mị nối tiếp, giãy giụa tựa hồ lún sâu nên chỉ có thể ngây ngô trơ mắt.
Có câu, trăm năm sinh tử tuần hoàn, vài năm không niệm trong lòng tự quên. Giữa chúng tôi cũng tựa như bị sinh tử chia cắt, nhưng ngàn năm đi qua lại dường như chưa từng lãng quên.
-Âu Tử Dạ?
Trời cao đất rộng cũng có lúc nhỏ bé tới vậy sao, đến mức để hai người gặp gỡ nhau giữa biển người mênh mông. Thế nhưng nhân tình lãnh noãn, thế thái đàm lương (nhân tình ấm lạnh, lòng người thất thường). Số phận lại rất thích đùa cợt phàm nhân, mặc bạn ân hận tự trách, bàn tay vô hình đã đặt lên cần gạt, khẽ đẩy, bánh xe vốn dừng sớm tiếp tục chuyển động, guồng quay không thể đứt đoạn, khúc cuối còn chưa ló mặt sao có thể cứ như vậy khép màn.
-Anh không phải muốn tôi chết sao?
Âu Tử Dạ dừng cử động, không thừa nhận cũng không phản bác, không nhìn tôi một lúc, sau đó mới chậm rề rề dìu tôi nhấc bước.
Anh ta là xương thịt đúc thành hay lại là ảo tưởng hư mộng gột lên?
Nhìn đối phương bất động thanh sắc bình thản như không, trong lòng rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết phải bắt đầu như thế nào, xoắn quẩy nghĩ mãi càng nghĩ càng không ra, cuối cùng đành chỉ hỏi một câu tối bình thường, bất quá không hơn gì một câu khách khí hỏi thăm.
-Đã lâu rồi không gặp? Như thế nào anh ở trong này?
Tiếng réo gọi ở sau lưng vang lên khiến chúng tôi dừng bước xoay đầu.
Một đám người lao tới, thoáng chốc đã vây kín mít, Âu Tử Dạ buông tay lùi bước.
Trong đầu vang lên âm thanh lo lắng quan tâm của Ưu Đàm, trước bụng bị Ô Nha ôm cứng lấy sụt sịt khóc, gương mặt mỏi mệt nhưng vẫn xinh đẹp động nhân của Bạch Ngân. Chỉ là Bạch Ngân vốn trước giờ không thể cách xa quá 100m, linh hồn cô sẽ tự động thu trở về rối gỗ đeo bên túi xách. Nhưng cô cũng từng nói, hiện giờ có thể cách xa hơn, nguyên nhân bởi năng lực của Bạch Ngân tinh tiến.
Phía sau nữa, không thấy Hắc Hồn đâu cả, vậy cũng đỡ phiền, bây giờ mà nhìn thấy không biết chừng tôi kìm lòng không được muốn lao lên thiên đao vạn quả để xả giận. Đúng là nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà bấy lâu nay mà không hay biết.
Bạch Ngân dìu tôi.
“Dương Dương, thật tốt quá cứu được anh thoát khỏi Sâm La thụ...”
Tôi có điểm kinh ngạc không tin, bàn bay vỗ về xoa đầu trấn an Ô Nha. Thoát khỏi Sâm La Thụ rồi?
-Ngoan, đừng khóc, bố không sao.
-Bố Minh, nơi này thật đáng sợ, chúng ta mau mau rời khỏi.
-Ừ!
Tôi lơ đãng quét tầm mắt, chỉ thấy khắp nơi âm u không rõ cảnh vật, tựa như trong một khối kiến trúc toàn từ đá xanh đẽo gọt ra, không có gió nhưng phi thường buốt lạnh.Căn bản không có lấy một vật chiếu sáng thích hợp, thành ra cái gì cũng lờ mà lờ mờ. Chỉ biết chúng tôi đang ở trong hành lang của một khuôn viên. Khuôn viên tựa hồ phi thường rộng lớn, bên trong trồng một gốc cây đại thụ ngoan hiền bất động.
Dáng vẻ kỳ dị, tựa như có đến chục cái cây mọc dán sát sàn sạt vào nhau, cùng uốn lượn vặn xoắn vươn lên cao, bộ dáng có phần mềm mại nhưng vì mơ hồ cảm thấy nó thô to cơ bắp quá, nên đồng thời cũng cảm giác phi thường cứng ngắc như xác chết hoá thạch. Đám lá cành rủ xuống uyển chuyển hàm xúc, không khí như muốn đóng băng, một tia gió lưu thông cũng trốn mất dạng, trong bầu không gian tranh tối tranh sáng, dáng vẻ toát lên càng tựa liễu rủ thướt tha, trầm lặng vô ngôn cùng quỷ dị ý tứ.
-Đó chính là Sâm La Thụ, muốn thoát khỏi đây có một cách rất dễ dàng và nhanh chóng.
Tiếng của Âu Tử Dạ nhẹ vang, âm thanh không rõ hỉ nộ.
Cả đám đều kinh dị xoay đầu nhìn anh ta.
-Sâm La Thụ cố kỵ nhất chính là nguyên tố chi tâm thần hoả.
Anh ta không thèm nhìn bất cứ ai, rẽ vào một hành lang khác rồi mới bổ sung thêm.
-Nhưng là ta không muốn...
Không gian im lặng đặc quánh đến nghẹn thở bao trùm mọi người.Trong luồng không khí tắt nghẹn khó phát tiết như vậy, từ một góc nào đó trong toà kiến trúc, âm thanh chuyển động trầm trọng nặng nề của thiết giáp tinh tế chuyền tới. Một thứ gì đó trơn tru mượt mà đang lần mò đánh hơi, tiếng động phát ra tựa như kim loại, không hẳn hay là nhựa? Tôi nghiêng tai, không thể xác định được.
Đưa mắt nhìn, lại thấy biểu tình bơ phờ kinh dị của cả đám.Vậy là bọn họ rõ ràng tình huống hơn tôi.
Bạch Ngân mở miệng.
“Dương Dương, nơi này không tiện nán lại, trước tìm địa phương tương đối an toàn một chút rồi nói sau.”
Tôi nhìn Âu Tử Dạ rồi gật nhẹ.
-Vừa di chuyển vừa nói đi. Bạch Ngân, chúng ta thiếu một người. Lão bà kia đâu?
“Sau khi chúng tôi được anh ta cứu thoát.”
Bạch Ngân mới nói đến đó đã dừng lại.Chúng tôi đều là kinh nghi ngoài ý muốn phát hiện anh ta cư nhiên xuất hiện trong này.
“Dương Dương, sau khi chúng ta bước qua tấm màng kết giới, thì cũng chính là lúc rơi vào huyễn cảnh.”
Bạch Ngân lại dừng, tựa hồ nhớ tới điều gì, lông mày thanh tú đều gắt gao kìm kẹp thật chặt, gương mặt tuyệt sắc vì thế phủ một lớp hàn sương ngưng trọng âm lãnh.
Đưa mắt nhìn Ô Nha sắc mặt vẫn còn tái mét, biểu tình là tràn ngập bi thương cùng kinh hãi.
Ưu Đàm đi sau cùng, gương mặt trầm lạnh cao độ cảnh giác cùng ánh mắt sắc bén kiên định, tuy nhiên cũng không che dấu được một thân mỏi mệt chật vật.
“Lúc tôi tỉnh lại chính là thấy Ô Nha ngủ mê mệt bên cạnh, còn tận mắt thấy anh ta giải thoát cho Ưu Đàm. Nhưng là lão thái bà cùng anh lại không thấy đâu cả. Chúng tôi khí lực dường như đều bị bòn rút gần hết, chỉ có thể ngồi bất động một chỗ chờ hồi sức. Anh ta để chúng tôi lại, một mình tự đi tiếp. Tôi hi vọng anh ta tìm thấy anh lẫn lão thái bà ở khu vực khác...Trước khi bỏ đi anh ta dặn dò chúng tôi...tuyệt đối không được suy nghĩ lung tung, đặc biệt những tình huống xấu hay những chuyện không tưởng...”
-Có ý gì?
“Chính là bảo trì tâm lý, cân bằng và ổn định, ngàn vạn lần không được để trí tưởng tượng bay bổng quá cao xa.”
Tôi nhìn Âu Tử Dạ.
-Chúng ta vẫn chưa thoát khỏi khống chế của Sâm La thụ đúng không?
Âu Tử Dạ gật nhẹ, nói thêm.
-Nếu chỉ có một mình tôi, rất đơn giản thoát được. Càng đông người, tỉ lệ nguy hiểm càng cao...
Tôi tư lự, cái này cũng dễ hiểu, mỗi người một tính cách, hơn nữa cũng rất khó tin tưởng lẫn nhau, có lẽ kẻ yếu nhược tinh thần không vững vàng, nghi thần sợ quỷ càng dễ dẫn dụ ra những thứ khủng bố.
Âu Tử Dạ bổ sung.
-Khả năng hiện thực hoá của Sâm La thụ cũng không dễ dàng đáp ứng. Không phải cứ tuỳ tiện nghĩ vu vơ ra cái gì là cái đó hiện lên...Những kẻ yếu bóng vía quả thật có thể, nhưng còn cần hơn cả phải là một loại tín niệm tuyệt đối sâu sắc, một loại chấp nhất mê muội tựa như gông cùm xiềng xích với ước nguyện...