Đây là lần đầu tiên nhìn hắn sử dụng song đao, trước giờ chỉ thấy dùng một cây, lần này phá lệ, hai tay hai đao luân phiên công thủ. Tốc độ ra đòn xác thực cực chuẩn cực nhanh đao trái chém ngang đao phải quyét tới. Bạch nhân kia chỉ biết đỡ đòn, thế nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều nghênh đón lại vừa khéo kịp lúc, không nhanh không chậm như thể gã đoán trước được thế đòn, hoặc giả tốc độ so với Âu Tử Dạ còn hơn một bực?
Âu Tử Dạ là đích thị nghiêm túc dùng lực hết sức, chỉ muốn sớm dứt điểm cái con ruồi trắng vo ve. Nhưng cái tên toàn thân trắng toát lại cực kỳ muốn dây dưa thì phải, như là rất muốn đùa giỡn Âu Tử Dạ?
- Hắc gia Hắc đại ca, đánh với anh đương nhiên tôi rất lấy làm hân hạnh, có điều trò chơi tôi đã dày công sắp xếp, không thể để lãng phí. Thật ra trò này rất đơn giản, tôi nhốt 4 tên tử tội trong này, chỉ cần mấy người mang chúng tới chỗ bia đá giữa sân trong, liền thắng.
-bọn tao đéo có thời gian dây dưa với tên giả thần giả quỷ như mày.
Minh Đăng ở bên ngoài miệng gào lên ,lóng ngóng tay chân không biết làm sao trị được tên kiêu căng kia.
Bạch y nhân mắt sắc bén như dao gọt, liếc một cái, kim trảo quét xuống sàn nhà, hất lên một viên đạn. Đạn như phóng ra từ lỗ súng chuẩn xác bay tới mặt Minh Đăng.
Lúc gã còn đang sinh khí mắng một câu vì cảm thấy bản thân bất tài vô dụng thì Thiên Hương lại theo phản xạ vung chân đá vào khớp khủy Minh Đăng, miệng mắng.
- chú trật tự chút được không?
Minh Đăng quỵ xuống, viên đạn sượt đỉnh đầu, một vài sợi tóc lả tả bay xuống vai.
Thiên Hương trợn mắt há mồm, lời định mắng mỏ tiếp nghẹn trọng họng, tắc lại rồi ngắng gượng nuốt xuống. Minh Đăng liếc mắt nhìn viên đạn đập vào vách tường để lại một lỗ hổng nhỏ, rơi xuống đất lăn lăn lại gần chân, sợ đến ngây người.
-bổn thiếu gia đang nói chuyện, không đến phiên mày miệng chó xen vào.
Gã còn chưa cao ngạo dứt câu, Âu Tử Dạ đã áp sát, vung đao chém một nhát ngang thân, một đao khác lại bổ dọc từ trên đỉnh đầu xuống khiến bạch nhân khẩn trương nghênh đỡ, khóe miệng khẽ mím chặt dùng lực lớn ngăn cản, hiển nhiên bớt vẻ tự phụ.
-hai người đi trước.
Âu Tử Dạ trầm tĩnh nói, nhất thời Thiên Hương ngẩn ra một chút, chưa kịp hiểu ý, Phong Linh ở gần đó lại động, lạch cạch đi mở ổ khóa .
Tôi dời mắt nhìn sang, Phong Linh dùng hai que sắt thanh mảnh nhét vào lỗ khóa, vài giây sau, âm thanh “tách” liền thấy được khóa đã mở.
Thiên Hương nhìn thấy thế liền hiểu chuyện, quay ra gật nhẹ với Âu Tử Dạ rồi kéo Minh Đăng chạy lên lầu .
-Báo ca, bọn tôi chờ anh .
Âu Tử Dạ chỉ chuyên tâm chú mục giải quyết địch nhân, hai cánh tay giang rộng, song đao thế như gọng kìm thô bạo áp sát ngay nơi cổ họng. Thế đòn hiểm ác, tốc độ nhanh hơn một cái chớp mắt, vậy mà cái cắt được chỉ là ít tóc mái .Khi gã uốn cong người lại, kim trảo chống xuống đất làm điểm tựa, hai mũi chân vung lên lần lượt đá hất văng nơi lưỡi đao giao nhau sau đó nhảy bật về sau.
Gã đưa tay vuốt khẽ lên ngực, thở nhẹ ra một hơi thả lỏng.
-tôi cũng muốn hảo hảo ở lại phụng bồi, thế nhưng thật xin lỗi, đám cóc nhái sẽ thay tôi chiếu cố Báo gia, lần sau nhé.
Gã nói nhanh như máy sau đó lao vụt lên lầu, Âu Tử Dạ tức khắc bám theo sát .
Tôi lo lắng nhìn theo, vẫn biết hắn thực lực hơn người, nhưng hiện giờ thương thế chẳng biết đã phục hồi tới đâu, mà cái tên bạch y nhân kia còn không chắc có phải là người hay không.
-Tiểu Minh, đừng chần chừ nữa.
Phong Linh không kiên nhẫn gắt nhẹ, tôi quay lại gật một cái bước vào. Bên trong lại phân làm hai hướng trái phải, không gian ngập ngụa mùi xú uế, những tiếng động “lích tích” nho nhỏ vang lên dồn dập như thể bị kinh động khiến tôi giật mình kinh nghi.
Phong Linh thận trọng bước về một hướng, vai kề súng, mắt nhắm điểm ruồi, trên thân súng tôi thấy có các thanh răng để lắp ống ngắm quang học, ống ngắm ban đêm và cả đèn laser. Cái này là về sau được học bắn súng hiểu hơn một chút liền biết, đây là súng trường AK-12 dòng thiết kế mới nhất của AK 47 do Nga sản xuất giá trị lên tới 1000 USD. Với mức chi xa xỉ như thế lẽ dĩ nhiên những tổ chức cá nhân thuộc bang phái xa hội đen thì cỡ nhân vật xạ thủ cấp cao mới được cung cấp. Phong Linh Minh Đăng chính là hai tên vừa bắn tỉa cực tốt lại khoái cận chiến cũng chính là sát thủ đắc lực chủ chốt dưới trướng chỉ huy của riêng mình Bách Lý Thiên Hương .
Những dãy phòng bệnh nối thông nhau bằng những cánh cửa mở toang, Phong Linh giao đèn pin cho tôi đi phía sau soi loạn, chỗ nào ánh sáng rọi tới thì tỏ tường, ngoài ranh giới đó lại tối đen một cách không tưởng, như thể ngón tay giơ nên ngay trước mặt cũng không sao rõ ràng mấy ngón.
-Tiểu Minh, không cần lo lắng, Báo ca nhất định không sao, chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của bản thân là được, đừng khiến anh ta phân tâm.
Tôi không ư hử gì hết. Khi không đang tĩnh mịch như tờ gã mở miệng nói một câu không đầu không đuôi. Đèn pin chiếu loạn lung tung, cũng chẳng phải là soi đường cho gã, ánh sánh lướt qua một thứ không xác định rồi nhanh chóng vòng trở lại tìm kiếm. Nhưng thứ đó không còn ở đó, hoặc giả mắt quáng gà.
-Tiểu Minh...thực xin lỗi, chúng tôi tới cứu chậm...
Giọng của Phong Linh lại nhẹ nhàng bất chợt vang lên, tôi nhất thời vẫn chưa kịp thích ứng. Sao lại phải xin lỗi vì việc đó, tôi và bọn họ chỉ là xa lạ qua đường, đến sớm là tốt đến cứu muộn thì đành chịu. Sao có thể oán trách được?
Đột nhiên ánh sáng đèn pin một lần nữa lại bắt gặp thứ như cái bóng vụt qua cực nhanh, tôi lập tức lia đèn theo, cái đuổi được giống như một chiếc đuôi thạch sùng, lẩn nhanh hơn trạch. Tim tôi tức tốc khẩn trương đập nhanh, bên tay nắm chắc chiếc dùi cui điện sẵn sàng phang ngay bất cứ thứ gì uy hiếp.
-chúng tôi đều nhìn thấy vì bảo vệ Báo ca mà cậu dùng thân lao tới che chở, chịu trận đòn dùi cui điện còn thụ thương hai phát đạn...đổi lại là người thường, hẳn đã không sống nổi...một màn đó chúng ta đều minh bạch ,đều sẽ không quên.
Gã dừng lại nhìn tôi.
À ừm, là việc này sao?
Đột nhiên một trận hôi hám nhàn nhạt lao vào cánh mũi khiến tôi nhăn mặt nín thở. Vang vọng đâu đây vô số âm thanh kỳ quái khó hiểu lan tràn, như thể chúng đang ngấm ngầm bám theo, dõi mọi nhất cứ nhất động. Đèn pin lại chiếu đến một mảng đen đen không rõ hình dạng chạy vụt qua, lại vụt qua, vụt qua, nối tiếp ,tôi tức khắc dùng ánh sáng đuổi theo, kết quả vẫn không bắt được đầu mối nào rõ ràng.
Kỳ quái, đó là thứ gì? Tốc độ rất nhanh nhưng không có tiếng động phát ra, lại dường như là sự va chạm rất nhỏ, mơ hồ rất nhỏ.Tôi cảm thấy toàn thân đang thi nhau đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng lá gan chuột nhắt nhưng cớ sao cứ dính vô mấy thứ quái lạ?
Liếc mắt nhìn Phong Linh, gã như chẳng nhận ra sự tình có chút hiểm nguy rình rập, tiếp tục câu chuyện tự khơi mào.
-chúng tôi quen với Báo ca cũng gần 10 năm...chưa từng nhìn thấy anh ấy chật vật như lần này, càng chưa từng nhìn thấy ai vì anh ấy mà liều mạng như vậy...
Trước giờ chưa có ai vì anh ta mà bán mạng... vậy cũng dễ hiểu, tính cách khó chiều như thế ai điên mà muốn thân cận. Tôi lơ đễnh nói.
- đổi lại cậu ở trong hoàn cảnh ấy, cũng sẽ hành động giống tôi thôi...phải không?
Tôi thận trọng ngó quanh quanh, cảm giác ngày càng rõ rệt, chắc chắn có gì đó đang ẩn nấp đâu đây, vẫn luôn dõi theo chờ đợi thời cơ nhảy bổ tới. Một trận hàn ý vô thức xâm nhập khiến tôi toàn thân run rẩy lợi hại, nhất thời dừng lại cố gắng hít thở thứ không khí hôi tanh chết tiệt.
-đấy là dĩ nhiên...thế nhưng Tiểu Minh, chúng tôi dù sao cũng quen thân Báo ca gần 10 năm...coi anh ấy như huynh trưởng, vừa kính trọng vừa ngưỡng mộ...còn cậu thì sao? Cậu quen Báo ca được bao lâu, Tiểu Minh?
Cái này...hình như chưa đầy 24 giờ...sao thế nhỉ?
Đầu đột nhiên trở chứng ẩn ẩn đau nhức, dường như mọi thứ lại bắt đầu trở lên quay cuồng, không ổn, cứ thế này nếu có gì tập kích thì xoay xở đối phó ra sao?
Tôi lại hít sâu mấy luồng không khí tanh tưởi, cố nói vững vàng ổn định.
- lúc ấy chỉ đơn thuần nghĩ không muốn thấy cảnh anh ta chịu đau đớn, tâm vừa động thân thể cũng theo đó phản ứng...thật ra cũng không có gì to tát...
-không có gì to tát?...Đổi lại là tôi ở trong hoàn cảnh đó cậu cũng sẽ...?
Gã còn chưa nói dứt câu bất chợt nổ súng liên thanh, vội vã chiếu đèn sang, chưa kịp nhìn thấy gì thì đột ngột ,một trận gió lạnh tuốt từ phía sau lưng lao tới khiến tôi một trận choáng váng xây xẩm, còn chưa định thần lại, chỉ cảm thấy người bị cái gì túm lấy nhẹ quăng một cái lưng đập mạnh vào vật cứng rắn.
Kính loảng xoảng vỡ vụn rơi xuống người, chẳng lấy thêm đâu sức lực mà đứng lên, thân thể lại bị túm lấy, chân lơ lửng giữa không trung vùng vẫy, bên tai tiếng súng nã như khủng bố thần kinh, tiếng Phong Linh căng thẳng giận giữ gầm lên.