Cơ thể của Ưu Đàm đang bị một khối cuốn lấy mấy vòng, từ từ cẩn trọng xiết lại, hai tay của nó cũng bị giam cầm bên trong. Trong khe hở chật chội, gậy Lân Tinh bị thu nhỏ lại thành đoản côn, ánh sáng lấp lánh rực rỡ hắt lên. Cố tạo ra khoảng không hít thở nhưng vẫn không đủ sức cản phá được khối cơ khủng bố để thoát đi. Chỉ thấy gần hai phần ba cơ thể của nó bị nhấn trìm vào màn đêm.
Một trong hai cái đầu đột nhiên mắt mở căng hết mức, tựa như hố chứa dung nham nóng bỏng rẫy, cảm tưởng như chỉ ánh nhìn thôi cũng đủ khiến phàm nhân hoá tro bụi. Trong sát na cái đầu mổ xuống Ưu Đàm.
Âu Tử Dạ cách rất gần phóng tới, cái đầu còn lại như bức tường lao xuống chặn đường. Âu Tử Dạ vung song đao lên chắn, chỉ thấy hoa lửa bung nở, con cự thú bị đẩy lùi lại kêu lên một tiếng oán hận.
Một phần thân không cam lòng đánh tới, anh ta đơn giản chém một phát rồi dùng nó làm bàn đạp, lao về phía cái đầu. Hai tay vung lên chém tới, hoa lửa ngọc bích kéo dài một mảng lớn soi sáng khoảng không, cái đầu đập vào cái đầu còn lại phía sau.
Chỉ thấy Ưu Đàm đang nằm lắc lư trong miệng rắn cảm tưởng tuỳ thời sẽ bị nuốt trọn, nửa người bị chôn bên trong.Tiếng rít gào thống khổ từ cái miệng há lớn không ngừng lắc mình qua lại. Lại thấy gậy Lân Tinh rút ra, Ưu Đàm nhảy xuống, lôi theo một đống máu đổ ồng ọc.
-Đi!
Âu Tử Dạ trầm giọng quát lớn, tay đồng thời vung lên dẹp bớt trướng ngại vật, âm thanh va chạm như đánh vào lớp thiết giáp phòng ngự.
Đúng lúc đó, tôi thấy xung quanh thân thể cự xà nổi lên rất nhiều đốm đỏ, lòng dâng lên dự cảm ác hiểm. Phía dưới nữa, tựa như vùng biển hắc ám nổi giông bão, bàn tay vô thức siết chặt khẩn trương. Từng đợt sóng thần xô đẩy, giận dữ bạo nổ. Sắc vàng của Lân Tinh cùng sắc xanh của nhiệt hoả đều nhanh chóng bị bóng tối nuốt trọn.
Những đốm đỏ tựa như ngọn hải đăng hút lấy ánh mắt của con tàu.Chỉ lờ mờ thấy một đám xúc tu cong cái vòi như đuôi bọ cạp, sừng hoá cứng kéo dài như thương kích, trong tích tắc cùng đồng loạt dồn dập đâm tới.
Bất chợt bàn tay bị siết một cái, tôi quay đầu lại nhìn, thấy Ô Nha ngước đầu vẻ mặt rối rắm.
-Bố Minh, bọn họ sẽ trở lại...
Tay lại bị giật mạnh một cái.
-Chú ấy rất mạnh...bố phải tin tưởng.
Bấy giờ mới nhận ra bản thân bước một chân lên, trong tư thế chuẩn bị chạy tới.
“Anh vừa mới thoát khỏi ảo cảnh, thể lực ngay đến một đứa con nít cũng không bằng...”
“Ầm... ầm...”
Hàng loạt tiếng động khủng bố đinh tai nhức óc khiến những lời Bạch Ngân định nói thêm bị cắt đứt. Hoa lửa xanh lam như đại dương theo kẽ hở bạo phát hất văng một đám đen đen dính vào vách tường rồi đập trở lại. Tiếng rít gào ong ong vang vọng khuất tán trong không gian, rung trấn theo nền nhà chuyền tới khiến người ta nín thở đứng không vững. Trong mấy chục giây không gian bừng sáng, có thể mường tựa khối cơ thể đồ sộ kia đang quằn quại chịu đựng cơn đau tàn khốc. Tựa như lam hoả nhảy múa trên củi than, phát ra âm thanh đốt cháy cuồng nhiệt không gì cản đỡ.
Ô Nha dứt khoát kéo tôi vào bên trong, nhưng tâm vẫn lo lắng không yên ngoái đầu nhìn lại.
“Phập” một tiếng, chỉ thấy cách tôi không xa cắm xuống một mẩu gì đó như phi tiêu, vặn xoắn như sừng kỳ lân, phần đuôi còn bốc khói nghi ngút. Tiếp theo lộp bộp rơi xuống một đám thịt vụn đen xì bốc mùi nướng cháy khét lẹt muốn nôn mửa.
Từ trong đám hỗn độn ngổn ngang, Âu Tử Dạ bước ra toàn thân bao bọc một lớp hoả lam bồng bềnh tựa sương khói, uốn lượn vờn quanh như sóng xô, như tấm khăn voan mỏng manh mềm mại, vô hại cùng xinh đẹp đến cực điểm khiến người ta liên tưởng tới thượng thần hạ phàm.
Trong tíc tắc khí chất quanh thân biến ảo, như có giông tố cuồng phong thổi cho lam hoả hung tợn bạo nổ, trở thành tấm áo choàng của chiến thần thân kinh qua trăm trận tử sinh, nhuốm máu tanh nồng đượm cùng sát nhiệp ngập trời khó dung.
Tia nhìn lãnh đạm sắc bén, biểu cảm thinh lặng vô ngôn...
Bóng đen âm hiểm bay tới, cánh tay tuỳ tiện vung lên, hoa lửa xinh đẹp loá sáng, tia máu kinh tâm tuôn trào. Hình ảnh quyết tuyệt tàn nhẫn, biểu cảm dứt khoát lạnh lùng, tâm vô thức rùng mình mà khắc sâu kinh hãi.
Máu tươi cùng lửa nóng sớm tôi luyện bản lĩnh sắc bén của anh tan, như bảo đao xuất vỏ, từ lâu đấu tranh giành giật trong trùng trùng kinh hiểm, hình thành ra sát khí sục sôi cường hãn, từ trong cốt tuỷ sinh sôi, từ trong hơi thở phát tán, mạnh mẽ oanh liệt, bất khuất kiêu hùng.
Đám đen đen phía sau có một thoáng kinh sợ bất động, tựa như lần đầu đối mặt với cường nhân hung hãn tới vậy, đánh cho choáng váng ngây người, sau đó đau quá hồi thần trở lên căm giận hoá cuồng. Âm thanh rít gào phẫn nộ cùng tiếng va đập muốn phá nát không gian, tiếng gió cọ xát vun vút với không khí, cảm tưởng như một trận đại hồng thuỷ cuồn cuộn đuổi theo.
Âu Tử Dạ còn cách tôi khoảng 20 bước chạy, đột nhiên dừng bước xoay lại, Ưu Đàm chạy ngay sát phía sau vọt lên trước.
Song đao đang bao trùm một nguồn lam hoả dìu dịu nhu hoà như bóng trăng in đáy nước, lay động bất chợt hừng hực sục sôi. Thế lửa bùng lên hung dữ như hơi thở cự long chọc giận, song đao múa một đường tuyệt mỹ, thế lửa lao đi như lôi điện phóng xuống, cày nát mặt đất, phá tan vạn vật.
Dị xà hứng chịu đòn tấn công cường bạo, lao đao chật vật lui về sâu trong bóng tối.
Âu Tử Dạ xoay thân chạy tiến tới căn phòng, tôi đứng ở ngay lối ra vào, tay đặt sẵn lên một cơ quan hoa văn thanh đồng hình tròn nắp đặt trên tường.
Cặp mắt đỏ rực không cam lòng loé sáng, một bóng đen phóng tới, sừng hoá nơi đuôi tựa như tia chớp nhá xuống sau lưng Âu Tử Dạ. Cánh tay tôi vung lên không chút suy nghĩ, lôi cầu xanh dương to cỡ trái bóng rổ chớp mắt lao đi như vũ bão, đồng thời cùng lam hoả đánh tới. Chỉ nghe “ầm” một tiếng nổ lớn kinh thiên, cả khúc đuôi bị chia năm xẻ bảy, rơi xuống từng tảng vương máu đỏ tươi. Một thứ gì đó như tia chớp xoẹt qua bên má khiến tôi đơ người trấn kinh vì tốc độ quá nhanh.
Âu Tử Dạ vừa lọt qua là tay tôi vặn chuyển, cánh cửa đá nhanh chóng đóng lại. Qua khe cửa tối đen, những đốm đỏ âm hiểm không cam tâm loé sáng lấp lánh.
Tôi nhanh nhẹn lùi lại, nghe “rầm, rầm” mấy tiếng phẫn nộ căm tức phía ngoài cánh cửa dội vào. Cánh cửa trở thành một phần của bức tường, đồng nhất gần như khó phát hiện ra.
Tôi ngây người ra một lúc nghe tiếng va chạm tưởng như bất kỳ lúc nào cũng có thể rạn nứt sụp đổ. Âm thanh rung động cỡ một đàn voi chen chúc thi nhau húc đổ. Kỳ lạ là, xung lực lan đi khắp bề mặt vách tường, tôi nhíu mày, tinh ý có thể thấy được rung trấn như sóng nước, truyền lực tán đi.
Tôi hồi thần lại mới buột miệng làu bàu.
-Cái thứ điên loạn gì đâu.
Đưa mắt quan sát, căn phòng khá rộng, khoảng 40m vuông nhưng lại trống trải không có bất cứ thứ gì, ngoại trừ cánh cửa mới ban nãy ào ào chạy vào thì chính là kín mít như bị nhốt trong một khối hộp.
Không có cửa ra khác?
Thứ ban nãy suýt ám toán được tôi thì ra là mẩu vụn mũi sừng nhọn hoắt hơn mũi lê, giờ đây nằm lăn lông lốc một chỗ an phận thủ thường.
Chính giữa có một cột đỡ khá to, trên có gắn ba ngọn nến trường minh ấm áp ôn hoà, tôi nheo mắt quan sát, tựa như tuỳ nghi không theo hàng lối. Ba ngọn nến tựa như ba vầng thái dương, lặng yên soi sáng khung cảnh tăm tối u tịch bên ngoài, lặng yên chứng kiến tình cảnh của ba tầng tranh miêu tả bên trong.
Cột chống được một thân cây cao tới tận trần, tán lá um tùm xum xuê gần như chiếm hết toàn bộ không gian bức tranh.Tầng tranh sát mặt đất nhìn sơ qua thì tưởng là một lễ hội cầu an tạ ơn tưng bừng.Miêu tả một đám thanh nam tú nữ mặt mũi hớn hở đội vòng hoa sặc sỡ, tay cầm lẵng cầm giỏ, rắc hoa rơi đầy đất. Phía sau thêm một đội ngũ cúi đầu trầm mặc như đưa tang khiêng theo một con cá lớn, máu theo bụng vết thương chảy lênh láng mặt đất.
Tầng hai lại miêu tả bảy người bốn nam ba nữ bị trói quỳ, vẻ mặt mê man khoé môi tựa cười mà giống khóc, ánh mắt ngây ngô lạc hồn. trên mặt đất dây thụ như xà thi nhau bò ra trườn tới, phía xa, đám người rước cá xoay lưng hối hả bỏ về như chạy.
Tôi tiến bước gần hơn, ngước đầu nhìn cột đá to cỡ một vòng ôm không hết.
Tầng trên cùng lại thấy đám người bị dây thụ kéo treo lủng lẳng trên cao, chỉ còn lại duy nhất một thiếu nữ nhìn ngang đứng quay lưng lại, dáng vẻ kiêu ngạo bất tuân, nét mặt tươi cười lãnh đạm. Nhìn kỹ lưỡng, sẽ thấy ẩn dưới màu sắc khung cảnh là một phông nền nhộn nhạo bát nháo, dường như có vô vàn bộ dáng núp núp hiện hiện. Chúng rải rác quỳ rạp khắp mặt đất, bay lượn lờ khắp không trung, leo trèo đầy trên ngọn cây ngóc cổ hóng xuống, tụ tập xung quanh, như quy phục nữ nhân.
Màu sắc trải qua từng ấy năm năm tháng tháng đã phai nhạt đi một chút, nhưng dường như không hề ảnh hưởng nhiều đến vẻ đẹp hoa mỹ của bức tranh. Nhìn chung bức vẽ sử dụng một lượng lớn màu xanh nhưng được hoà sắc phong phú đa dạng, dùng màu không gian của đất của trời bổ túc, tương phản với trang phục rực rỡ. Nhấn nhá ấn tượng nhất có lẽ là biểu cảm nét mặt, nghệ nhân chỉ dùng một chút gẩy tay hất mực nơi khoé mắt đuôi mày, nơi khoé môi góc mặt, lại có thể hiện ra được nhiều sắc thái tâm tình. Đặc biệt, bầu không khí kỳ dị cổ quái do bức tranh truyền tải dưới thời gian vô tình bào mòn, càng khiến người nhìn ám ảnh khắc sâu.
Thế này, chẳng lẽ ngồi không thiền định đợi thời gian chậm chạp trôi qua, rồi theo cửa cũ mà thoát?
Chúng tôi ngồi xếp vòng tròn, sắc mặt của bọn họ ngoại trừ Âu Tử Dạ, chẳng ai khá khẩm. Dù Bạch Ngân lúc trước được tôi nhận xét là ma nữ diễm lệ nhất thì bây giờ cũng mang biểu tình nhợt nhạt như chết trôi.Ô Nha nằm cuộn tròn trong lòng tôi, gương mặt con trẻ tái mét mỏi mệt khiến người lớn đau lòng.
-Con dị thú phía ngoài đến tột cùng là thứ gì?
Chờ đợi một lúc vẫn không thấy có ai mở miệng, đành bất đắc dĩ chỉ định.
-Âu Tử Dạ?
Anh ta mở mắt nhìn mấy giây rồi lười biếng nhả lời.
-Trong Tục Tử Bất Ngữ có ghi chép về một truyền thuyết của Cửu Vĩ Xà, là một loại rắn bẩm sinh đã có sẵn đặc tính yêu thú nên dễ dàng tu luyện thành tinh. Sở hữu một cơ thể cuồn cuộn như xà nhà cột đình, với chín cái đuôi kéo lê phía sau, cùng bản tính cực kỳ hiếu sát, không giết được con mồi quyết không bỏ, làm chúng trở thành quái thú khiến người người nghe danh sợ hãi vỡ mật.
Hai mắt rực lửa như dung nham, bộ da cứng rắn như thép nguội, như tấm áo giáp kiên cố vững chắc ngăn cản đao thương, khiến cho việc diệt trừ nó trở lên khó khăn... Thứ ban nãy lại là Vạn Xà Chi Vương ngàn năm mới xuất hiện vạn con mới thành hình-Thất Thủ Cửu Vĩ Xà. Nó sở hữu hai cơ thể dính liền một chỗ, không những thế từ eo trở xuống lại mọc thêm 5 cái đầu. Chín cái đuôi kia còn hình thành sừng hoá như kỳ lân, cong ngược lên như vũ khí bọ cạp, công kích con mồi không chết không từ...Công thủ đều thập toàn như vậy, vốn không có mấy đối thủ xứng tầm...
Tôi trợn mắt há hốc mồm mà nghe. Là tên điên nào tâm nham hiểm gọi ra, hay vốn dĩ nó đã tồn tại sẵn như là thần bảo hộ nơi này?
Không gian trầm mặc, tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy âm thanh tôi hít thở, phía ngoài bức tường hoàn toàn rơi vào im lặng, nơi đó hoàn hảo tới mức một vết nứt nhỏ cũng chẳng màng xuất hiện.
Tôi nghiêng đầu khó hiểu, miệng lầm bầm.
-Chúng tôi vốn bị bọn Công Du Giám Binh truy đuổi gắt gao, sau khi tìm ra phương pháp mở đường đi vào Sâm La Thụ, bọn kia có nhân dịp cũng cùng vào? Có khi nào, con dị thú điên cuồng đó do một tên trong chúng mời ra?
Âu Tử Dạ nhàn nhạt nói.
-Thứ đó...không dễ dàng gì triệu hồi được....
Tôi mớm lời.
-Trừ phi....
-Một kẻ được huấn luyện kỹ càng trước đó...
Anh ta ngước đầu, ánh mắt nhìn bức tranh trên cùng, rì rầm trong miệng.
-Kẻ duy nhất thành công vượt qua trong số vô vàn nạn nhân hiến tế cho Sâm La thụ?
Sau đó anh ta bất động, ánh mắt dán chặt bức tranh, không chuyển dời. Tôi dướn người tới, thầm thì.
-Có phải anh nghĩ ra được cái gì?
Âu Tử Dạ không ư hử gì một lúc mới lắc nhẹ từ chối cho ý kiến.
-Thật ra, còn có tên Mạnh Chương và tên Chấp Minh nữa...
Âu Tử Dạ đưa mắt nhìn.
-Tôi cảm thấy bọn họ vốn có thể hợp lực vây bắt được chúng tôi ngay lúc đầu...nhưng dường như lại cố tình không muốn làm vậy..Đặc biệt là, việc gặp lão thái bà, trước sau vẫn có khúc mắc, việc bà ta không có ở đây càng củng cố thêm nghi vấn...
-Ừ!
Anh ta thế mà lại đồng tình, tôi nói thêm.
-Là cố tình bị dụ vào...mục đích đến cùng là gì mà cần chúng tôi tham gia? Hay tình cờ chúng tôi nhảy vào phá đám nên giờ mới quyết tâm tận diệt?
Anh ta chỉ yên lặng lắng nghe.
-Anh có nghĩ...tình hình của nơi này, chúng cũng nắm rõ? Chúng tôi nhờ có anh mà tạm thời thoát khỏi mê chướng của Sâm La Thụ...Vậy bọn họ dựa vào cái gì?
Âu Tử Dạ lười suy nghĩ, chờ tôi nói tiếp.
-Là bởi vì trong bọn chúng cũng có người giống như anh, có thể coi địa phương của Sâm La Thụ như nhà?
Trong tích tắc tôi nhìn thấy ánh mắt đối phương tăm tối như lỗ đen loé lên tia sáng dụ hoặc nhưng tràn đầy chết chóc, tựa như ánh chớp trong cơn giông tố.
-Mặc kệ là ai, nếu bọn họ có thể làm vậy với chúng ta...thì tại sao anh không đáp lễ hậu lại cho phải phép?
Âu Tử Dạ đột nhiên nhắm mắt lại, nơi anh ta ngồi khéo sao lại đối diện với cây cột, ngước đầu một chút ánh mắt lại chiếu tướng tới bức tranh trên cùng, thờ ơ nhả lời.
-Tôi không thể....Tôi chỉ có thể bảo vệ bản thân cũng như các cậu an toàn rời đi...Về phần tham chiến công kích, chỉ có kẻ gần như đã hoàn toàn cam tâm tình nguyện đồng hoá cùng Sâm La Thụ, chấp niệm mê muội muốn trở thành một phần nơi đây, mới sở hữu được khả năng kiểm soát thực thể hoá nguy hiểm tới vậy...
Vừa dứt lời, đột nhiên tôi cảm thấy rùng mình ớn lạnh tận cốt tuỷ, đưa mắt nhìn quanh, bỗng nhiên thấy căn phòng dường như...nhỏ đi một chút?