Sáng hôm sau chúng tôi được thả có 10 phút đi làm vệ sinh cá nhân rồi được ăn bữa cơm tử tế hơn.Nhưng tôi không cảm thấy đói lắm,cũng chẳng muốn ăn lên chia bớt cho chú Vương quân và anh Trương tú ngồi bên cạnh.
-Thằng nhóc này, người gầy như que tăm thế kia,nếu lại còn bỏ bữa thì làm sao chống chọi được đây?
-tiểu Minh,nghe lời chú Vương,phải cố mà ăn chứ?
Tôi vừa lắc đầu vừa múc hết đồ ăn cho 2 người,chỉ uống một chút nước rồi nhìn quanh một vòng,dù trông ai cũng mỏi mệt bơ phờ vì bị thiếu ngủ nhưng ai cũng đang cặm cụi ăn thật nhanh vì chúng chỉ cho 10 phút.
Sau đó thì chúng tôi bị chuyển tới trại lao động cưỡng bức,ở nơi này chúng tôi phải nhặt các thanh thép có cạnh thô với kích thước khác nhau từ một đống cao vài mét và chuyển chúng lên một xe tải to.Mỗi nhóm chỉ có bốn người để xếp đầy một chiếc xe tải với khoảng 4 đến 5 tấn thép.
Bọn chúng không phát bao tay bảo vệ,tôi cứ bàn tay trần mà lao động khiến cho cánh tay và bàn tay chi chít các vết cắt từ những thanh thép. Giưã thời tiết giá lạnh như vậy chúng tôi làm việc từ 7 giờ sáng đến 8 giờ tối,được nghỉ nửa tiếng ăn cơm và đi vệ sinh lúc 1giờ.
Thép vẫn còn nóng chạm vào làn da trần của tôi tạo ra nhiều vết bỏng,mồ hôi lại túa ra càng làm vết thương nặng thêm.
Chúng tôi trở lại trại giam để làm vệ sinh cá nhân,trời lạnh như vậy lại lao động nặng nhọc nên mọi người chỉ dám dùng nước lạnh lau người.Tôi khó khăn cởi đồ,nhìn một vòng thấy mọi người cởi đồ còn chật vật hơn tôi,có nhiều tiếng mắng chửi nguyền rủa vang lên.
-khốn khiếp,bọn cai ngục này coi chúng ta là nô lệ sao?
Tiếng của chú Vương quân căm tức nói tiếp.
-mấy ngày nay chúng ta đều không được ngủ không được ăn tử tế và phải lao động cực nhọc vất vả thế này đây.
Chú Vương quân ngửa lòng bàn tay,đôi mắt đỏ ngầu nhìn những vết thương chi chít tới mức dấu vân tay dường như cũng biến mất rồi.
Anh Trương tú uất hận bổ sung thêm.
-mấy ngày trước tôi mặc quần áo size XL còn trật,giờ rộng thùng thình thế này đây,mái tóc dầy dặn xanh mướt của tôi giờ cũng lốm đốm bạc và mỏng đi…chúng ta còn phải chịu đựng cuộc sống bất công như thế này đến bao giờ?
Tôi lại nhìn quanh một vòng,ở đây toàn là phạm nhân nam trên 30 tuổi,có mình tôi là trẻ nhất,gương mặt ai trông cũng tiều tụy hốc hác cực điểm,có tức giận,căm hận ,bị thương,tuyệt vọng…trên cơ thể bọn họ cũng bắt đầu mơ hồ tỏa ra làn khói hắc ám…
Tôi quay sang nghi hoặc hỏi anh Trương tú.
-ở đây,toàn là phạm nhân học Pháp Luân Công?
Anh Trương gật nhẹ,chỉ vào một nhóm người,khẳng định.
-phải a,anh nghe mấy người đó nói chuyện với nhau bảo vậy,toàn bộ khu này đều là dành nhốt riêng phạm nhân học Pháp Luân Công…
Tôi ngờ vực hỏi tiếp.
-những phạm nhân ở khu khác cũng bị đối xử tệ hại thế này?
Chú Vương quân lắc đầu,buồn rầu nói vào.
-không đâu,chú nghe 2 tên cai ngục nói chuyện với nhau bảo cấp trên đặc biệt chỉ thị cứ thoải mái thẳng tay trừng trị chúng ta.
Anh Trương tú ai oán than.
-rốt cuộc thì chúng ta đã phạm vào tội đại nghịch bất đạo hay sao mà lại bị đối xử không có nhân quyền thế này?
Chúng tôi lại bị nhốt cả đêm trong cũi,trong tư thế ngồi bó gối như thế khiến cho xương khớp càng đau đớn nhức mỏi bội phần và lại được nghe tiếp tục bài phỉ báng Đại Pháp ở mức volum to nhất.
Trong tình trạng hà khắc như thế có người lơ mơ chợp mắt được một lúc,giấc ngủ chập chờn không an ổn khiến con người ta như phát điên nên.Chú Vương Quân chịu đựng không nổi liền gào lên căm giận.
-con mẹ nó bọn cai ngục chết tiệt kia,chúng mày không còn nhân tính sao?sao có thể đối xử với con người như vậy được?là tên quan cấp cao khốn khiếp nào lại ban lệnh tàn ác tới vậy?
Chú Vương Quân vừa nói dứt câu liền được lôi ra khỏi cũi,2 tên cai ngục thay phiên nhau dùng dùi cui đập liên hồi vào thân thể vốn tàn tạ của chú suốt 2 tiếng đồng hồ.Trong suốt 2 tiếng địa ngục đó bọn cai ngục vừa đánh như gõ trống vừa chửi rủa chú thậm tệ,bao ngôn từ khó nghe dung tục nhất đều được mang ra nhục mạ chú.
Những con người bị nhốt trong cũi thì có thể làm ra phản ứng gì?
Sau khi chúng đánh đã tay thì chú Vương cũng rơi vào tình trạng nằm thở thoi thóp trong vũng máu.Trên cơ thể be bét máu đỏ lòm,đặc biệt là phần đầu,không còn nhìn ra hình thù gương mặt…
-các ngươi là cầm thú,các ngươi là cầm thú mà…
Anh Trương tú không ngăn nổi đau thương,vừa khóc vừa gào lớn căm phẫn.Bọn cai ngục lại lôi anh Trương ra,sau đó dùng dùi cui sốc điện cho đến khi ngất lịm.Chúng dán băng dính vào miệng,trói 2 cánh tay ra sau lưng,trói 2 cổ chân lại,rồi ngập người anh cho mặt áp sát vào đầu gối,lại đặt một tấm ván gỗ trên lưng rồi một tên vắt chân ngồi lên.