Có điều, nhàm chán chính lão mới là người luôn mở miệng phá tan bầu không khí yêu thích của tôi. Lải nhải đủ thứ trên trời dưới biển nhưng chưa từng đả động tới vấn đề các học viên mất tích, song cuối cùng chốn trời cũng không khỏi nắng, vẫn là bị quân đội nửa đêm vô cớ bắt nhốt.
Tôi và Mạnh Chương cùng nhìn xuống một thi thể trắng toát như tẩm tuyết, tóc vẫn còn, mắt nhắm lại tựa như ngủ say, da thịt nguyên vẹn không thối rữa không biến dạng không tỏa ra bất cứ mùi vị, tựa như một thứ vật chất vô hồn. Tiểu bạch thử chít một tiếng nhảy lên cơ thể đó, chạy loạn một vòng tựa như tham gia một trò chơi vượt trướng ngại vật từ thứ đồ đạc vô tri.
-Vừa có thể mắt nhìn thú cưng tỏ ra âu yếm, tai thì dựng lên chuyên tâm nghe giảng, thật sự bản lĩnh không đơn giản, phàm người bình thường tâm lý khi nhìn mấy cái thi thể xác chết đều không tránh khỏi cảm giác buồn nôn hoặc là run sợ kinh hãi hoặc là rùng mình ớn lạnh, cậu thì...tựa như khách tham quan triển lãm đồ dùng vô hại...tựa như quan tâm hiếu kỳ, lại là dửng dưng vô cảm?
Nghe thế, tôi không phản đối, chỉ khẽ cười nhạt, chất vấn lại.
-nói như thế, kiểu người không tim không phổi như tôi, nhìn đồng loại bị tàn sát bừa bãi mà chẳng nhỏ nổi một giọt nước mắt, hẳn là phế vật cần ném muối đuổi xuống địa ngục? Anh thì sao? Không phải nói gia tộc mình có trách nhiệm bảo vệ Thắng Tà? Nó ở đây từ hơn 2 ngàn năm trước, vậy thì cái nhà tù niên đại nho nhỏ này, hẳn là có mối liên hệ mật thiết lắm? Anh nói Thắng Tà có tác dụng trấn linh cường đại, giờ nó bị lấy đi, đất lành hóa hung, không phải nên có bổn phận dọn dẹp một chút? Sự việc bệnh viện Vũ Tuyền trở thành nơi cung cấp nội tạng và thi thể người hóa nhựa, không khéo gia tộc của anh cũng dính máu ăn phần?
Mái tóc xoăn xoăn ngắn ngang cằm của gã khẽ lay nhẹ, hơi lạnh từ phía cửa sổ thông gió lùa xuống từng đợt dồn dập tựa như ngoài kia bão tố bắt đầu một trận cuồng loạn cao trào mới. Cửa dài hun hút sau lưng, lửa đã bén tới, sục sôi khí thế, như những cánh tay đỏ lòm dưới vực dung nham, tham lam tiến công phía trên, không ngừng vươn sang bên vùng đất giáp gianh, mở rộng phạm vi hủy diệt, mở rộng con đường của máu, lửa và xác người.
Mạnh Chương quay bước, giọng nói vẫn trầm ổn, nhẹ nhẹ điềm tĩnh, phân không rõ hỉ nộ.
-Những nhân công làm việc này hầu hết đều là sinh viên chuyên khoa giải phẫu, vốn đã được làm quen trước tình trạng tử vong, họ nhận công việc mà người bình thường chỉ nhìn thôi đã chịu đựng không nổi. Những tiêu bản ở đây không còn giống người nữa mà tựa như hình nộm plastic, đây là công đoạn bọn họ sẽ tách bỏ những phần mỡ dễ bị thối, rút nước và dầu từ xác chết rồi loại bỏ formalin, xong bơm hóa chất vào mới lột da để hiển lộ cơ và xương. Để làm được một tiêu bản người hoàn chỉnh trung bình tốn 2000 giờ, thế nên giá cho mỗi một mặt hàng xuất xưởng lên tới 1 triệu USD trên thị trường quốc tế, cậu nói xem, mật ngọt như thế, ruồi bọ nào lại chẳng ham hố bâu vào chấm mút?
Phải, chiếc bánh tiền quá lớn, quá thơm ngon ngọt ngào, hấp dẫn chí mạng khiến người ta tự nguyện lạc lối, cam chịu để rơi vào vực thẳm vạn trượng, có điều tội lỗi này, không thể quy kết cho cá nhân một người nào. Chim chết vì mồi, người chết vì của, từ cổ chí kim, luôn luôn vẫn như vậy, sau này cũng chẳng cách nào thay đổi, bởi đó là bản chất.
Thế, bản chất tôi lại là cái thể loại gì?...Tôi không có gì để nói hết mà gã cũng không mong đợi gì từ tôi. Mạnh Chương nói xong thì dẫn đường bước vào khu vực dài rộng tiếp theo.
Vẫn sắp đặt theo lối mòn ban đầu, hai dãy thùng inox, chính giữa là đường đi lại. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là hàng loạt tử thi như những con lợn luộc trắng phau phau, nổi lềnh phềnh trong hỗn hợp chất lỏng có màu xám nhợt. Tôi buột miệng vấn.
-đây chẳng lẽ là...công đoạn sơ chế?
-không sai, Gunther Von Hagens là người phát minh ra kỹ thuật nhựa hóa các xác chết từ những năm 1977, sau khi thi thể bị lấy đi nội tạng, xác người được bơm hoạt chất formalin 20% rồi ngâm vào bể dung dịch có tác dụng diệt khuẩn và bảo quản các bộ phận cơ thể này trong vòng 4 tháng...để cuối cùng biến thành một thứ chất dẻo không mùi vị, vô sắc vô hồn.
Có bồn nhỏ chứa 2 thi thể, có bồn lớn chứa 4 thi thể, y như đám thú vật hạ đẳng chỉ đáng làm thức ăn được vặt lông trắng trẻo sạch sẽ rồi cho vào nồi đun nấu. Tiểu bạch thử lại chít chít nhảy lên thành bồn, chạy trên đó hiếu động mà điêu nghệ như một diễn viên xiếc.
-Người Trung Quốc chúng ta đặc biệt cấm kỵ “động chạm” đến thi thể sau khi qua đời, người chết cần một sự an nghỉ tuyệt đối, khái niệm “toàn thây” chính là mong kiếp sau đầu thai vẫn được ban cho hình hài nguyện vẹn. Thế mà ở đây xác phải chịu hàng loạt những công đoạn như ngâm hóa chất, lột da, cắt, xẻ, rồi gò thành đủ loại tư thế kể cả những tư thế tục tĩu mang tính sỉ nhục… để cuối cùng trưng bày cho hàng nghìn hàng triệu người kéo đến xem. Nó hoàn toàn trái ngược với niềm tin trong văn hóa truyền thống cũng như sự tôn trọng cần có dành cho những người đã qua đời.
-cậu nói đúng, nhưng đấy chỉ là quan niệm thông thường được phơi bày, còn tảng băng lớn chìm sâu phía dưới, tôi nghĩ, sau này rồi cậu cũng có cơ hội từ từ trải nghiệm... Chỉ cần có thể kiếm được tiền để thoát nghèo khổ, con người ta sẵn sàng quật mộ tổ tiên kẻ khác, đó là chuyện không hề xa lạ, cậu ít nhiều cũng biết, thời Dân Quốc, chính là giai đoạn trộm mộ quật khởi rực rỡ, có thực mới vực được đạo, bụng rỗng thì đạo đức cũng vất vào sọt rác.
Được rồi, tôi lại không còn gì để bình luận, nhìn nhìn bốn thi thể ngâm mình trong chất nước sóng sánh xanh xám nhợt nhạt, tựa như đám người khép hờ cặp mắt, nghỉ ngơi thư giãn trong bồn tắm nước nóng.
- chúng ta đi một đoạn khá xa, lại không thấy bất cứ sự xáo trộn nào do thi quỷ gây ra hoặc vết tích đánh nhau ở chỗ này, vì sao thế?
-thi quỷ? Ám chỉ bọn xác sống của tên Giám Minh đó?
Thì ra gã bạch hổ đó tên Giám Minh, tôi nheo nheo cặp mắt, như cố gắng nhìn kỹ càng hơn thi thể trước mặt, thân hình phút chốc theo đó căng cứng. Người đó tuy khá gầy so với lúc còn sinh khí nhưng về cơ bản vẫn nhận ra rất rõ ràng. Mắt đang đánh giá tình trạng, miệng thì hỏi.
-xác sống? Thì khác gì thi quỷ?
-thi quỷ là người chết nhưng linh hồn lại bị giam hãm trong thân xác, không cho luân hồi, bọn họ vẫn có thể trạng và hoạt động tư duy bình thường y như lúc còn sống, người ngoài nghề không thể phân biệt nổi. Còn xác sống tức là xác chết trở thành con rối, linh hồn bị người khác thao túng điều khiển, không biết suy nghĩ, chỉ có bản năng giết chóc, hễ cảm thấy nhiệt lượng sự sống là lao vào tấn công, dù có bị chém bị bắn bao nhiêu cũng không cảm thấy đau đớn, dù cụt tay cụt chân mất đầu vẫn tiếp tục cuồng dã hướng tới thứ tỏa ra dương khí cho đến khi cơ thể bị chia nhỏ từng mảnh hoặc người khiển linh bị chết. Thế cho nên những thi thể bị mất độ ấm này không phải là đối tượng chúng được lệnh tàn sát.
Những lời Mạnh Chương diễn giải tôi đều nghe không sót, nhưng mắt vẫn phải tập trung vào khuôn mặt người thân quen. Mỗi lần sang nhà tôi chơi cờ vây với lão bố nuôi đều ra về với dáng vẻ đau lòng mất mát. Đây là di thể chú Vương Quân.
Mấy lần đầu chú Vương nghé thăm, thấy dáng vẻ ngồi bất động 4 tiếng không thèm đổi tư thế, cuối cùng không kìm lòng, thầm thì hỏi nhỏ bố nuôi. “thằng con anh bị bệnh thiểu năng hay tự kỷ sao? Tôi thấy nó cứ ngước đầu, không biết là đếm lá rơi hay đếm mây trôi?”
Lão bố nghe thế từ tốn hạ quân cờ xuống rồi từ tốn cất giọng, âm thanh quân cờ va chạm thanh thúy khẽ vang bên tai. “chú Vương, nên tập trung vào ván cờ, đám quân này bị bao chết rồi, tôi xin phép thu nhận. Về phần thằng con ngốc nhà tôi, nó bị thiểu năng cũng được tự kỷ cũng được, đối với tôi mà nói nó vẫn tốt đẹp hơn bất cứ thằng nhóc nào đồng lứa, về sau, nếu chú còn muốn tới nhà tôi chơi cờ, cần uốn lưỡi trước khi mở miệng, nhất là những việc liên quan tới con tôi.”
-Cậu Mặc, sao lại đứng ngây ra đó, mau đi, chẳng lẽ...gặp người quen ở đây?
Bông Tuyết nhảy lên người tôi, leo lên vai ngồi, chít chít hai tiếng như hỏi thăm. Tôi quay lại nhìn thi thể trong bồn, bên cạnh chú Vương Quân là thi thể anh Trương Tú, vô cùng gầy gò như một kẻ chết vì đói khát, gương mặt hốc hác vì thế mà dài ra trông vô cùng khổ sở. Sau khi đã xác minh được thân phận, không chút chần chừ, tôi lội vào bồn, gồng mình kéo hai thi thể đó ra ngoài.
Tôi nhớ mang máng cách đây 7 năm, anh Trương tới nhà tìm bố tôi để đưa thiệp mời đi mừng đám cưới anh lấy vợ, nhưng bố tôi không có nhà, anh ở ngoài cổng, hô to gọi nhỏ một lúc tôi mới lò dò đi ra.
“nhóc nhà cậu, gặp anh 10 lần rồi tại sao vẫn trưng bộ dạng ngơ ngác? Chẳng lẽ phải giới thiệu lại từ đầu? Này, không thể mở cổng cho anh vào nhà nói chuyện được sao? Thôi được rồi, khi nào bố em về thì bảo có anh Trương làm ở quán ăn chay gởi thiệp đi đám cưới...Này, anh thấy mày lớn lên bộ dáng không tệ đừng có suốt ngày chỉ biết ru rú trong nhà, làm phù rể cho anh đi?... Giờ anh về đây...Tiểu Minh, không thể chào anh một câu sao?”.
Tôi gật nhẹ, máy móc mở miệng. “chào anh Trương”.
Và...Một người nữa...
Người ban cho tôi một mái ấm gia đình đúng nghĩa... cho tôi tình yêu thương không điều kiện...
Tôi ôm lấy cơ thể lạnh giá của ông một lúc, chiếc bồn tuy lớn nhưng chen chúc bốn thi thể thành ra rất chật chội, ban nãy kéo hai cái xác kia, hai cái xác ở bên trong mới có cơ hội được lộ diện. Xác của bố tôi còn bị một người phía ngoài che khuất...Nếu không phải đột nhiên, đột nhiên linh tính mách bảo...thì đã bỏ qua người quan trọng nhất đời.
Đúng lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa mở hé phía trước thấp thoáng khói lửa.