Mỗi một cm nó thô lỗ di chuyển, lại cảm nhận một trận buồn nôn đánh úp tới, như móng vuốt sắc bén của chim ưng, hung bạo cắm vào da thịt non mềm bên trong, máu tươi rỉ ra, xót xa buốt nhói, nước mắt lại tuôn trào như suối. Sau đó chất dịch trắng nhởn không rõ thành phần trong ống từ từ chảy vào, tôi lo lắng hoang mang, họ đang bức thực, họ rốt cục cho tôi ăn cái gì? Không, không, sự sợ hãi khiến tôi càng điên cuồng giãy giụa dù biết rằng tứ chi đang bị chói rất chặt.
Tôi ú ớ van nài xin hãy buông tha, sự sợ hãi xâm lấn cực điểm. Tôi muốn sống. Tôi còn đứa nhỏ khát sữa mẹ, muốn gặp lại nó. Con của tôi, con của tôi, nó giờ ở đâu rồi? Khi cái ống được rút ra, tôi thấy những vệt máu được lôi theo. Một trận nôn mửa không kìm hãm từ dạ dày cuộn lên, những thứ vừa được tống vào lại được đào thải ra ngoài. Cái ống dây đình chỉ thối lui, giọng thờ ờ mà tàn bạo của cai ngục vang lên. “Chúng tao có 108 kiểu tra tấn! Mày nghĩ rằng có thể ra khỏi đây mà còn sống sao?” Cô ta dứt lời lại cho cái ống cắm vào sâu hơn, lại đổ chất dịch kinh tởm vào ống để nó trực tiếp tới dạ dày.
Tôi vừa kịch liệt giãy giụa vừa ho sặc sụa, chất dịch trộn cùng máu tanh theo hai bên mép miệng tuôn trào lênh láng xuống cổ, thấm đẫm tấm lót giường. Tôi sẽ chết mất. Tôi cố nói với họ, rằng sẽ ký vào biên bản bất tu luyện Pháp Luân Công, xin hãy thả tôi về, và trả đứa nhỏ lại cho tôi. Bọn cai ngục nghe thế, đều cười rộ lên khoái trá, chúng tháo dây trói, mỗi tên một bên kéo tôi ngồi dậy. Tôi nhìn thấy hạ thân mình bê bết máu khô, ngứa ngáy vô cùng khó chịu, vết máu đỏ thẫm dính đầy trên gấu váy và thảm lót giường, mùi hôi tanh nồng nặc liền liên tưởng tới vũng máu do sinh non. Tôi hỏi họ con tôi đâu, bọn cai ngục chỉ đơn giản nói nó không được phép tồn tại sau đó kéo lê tôi về phòng giam chung.
NÓ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP TỒN TẠI.
Tôi cảm thấy mình triệt để rơi xuống địa ngục rồi. Đứa con vô tội tôi mới nhìn sơ qua có một lần, còn chưa cho con bú được bữa nào. Hơi ấm trên tay lúc tôi bồng nó thoáng chốc xa xăm tựa như mộng ảo. Đứa trẻ đó vĩnh viễn rời xa tôi mãi mãi, mãi mãi sau này cũng không còn được nhìn thấy lại nó, hay là nghe thấy bất cứ thông tin gì. Dù tôi có van xin cỡ nào cũng chỉ đổi lại một câu nói tàn nhẫn.
NÓ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP TỒN TẠI.
Sau đó tôi không còn phải ra ngoài khuân vác gạch nữa, làm việc ngay chính căn phòng mà chúng tôi bị giam cầm, là nơi ngủ, nhà xưởng, nhà kho và cả nơi hành xác. Chúng tôi làm các bó hoa nhựa để xuất khẩu, keo được sử dụng trong quá trình này có độc tố cao. Các sản phẩm được cất giữ ở góc phòng, không khí của nơi này vì thế luôn chứa đầy hơi độc của keo. Nhiều người trong chúng tôi bị dị ứng với keo độc hại. Hậu quả là, da của một số phạm nhân xuất hiện các nốt thâm. Tôi thì bị ho nặng và thậm chí thường xuyên ho ra máu, vì thế cũng thường xuyên không hoàn thành chỉ tiêu sản xuất, đồng nghĩa với thường xuyên chịu hình phạt.
Hình phạt phải khỏa thân treo giữa hai dãy giường, rồi cai ngục dùng kim đâm lên bất cứ chỗ nào trên cơ thể tôi mà họ thích, mặc kệ tiếng cầu xin, tiếng la hét đau đớn, máu đỏ chói mắt nổi bật trên làn da trắng xanh không ngừng chảy dọc xuống thân thể gầy trơ xương, thành dòng lan tràn vô nghĩa, nước mắt tôi vô dụng tuôn rơi, bất lực nhìn sinh mệnh quý giá bị ngược đãi tàn bạo độc ác. Châm kim, không để lại những dấu vết lộ liễu trên cơ thể, nhưng đau đớn thống khổ nó gây ra là cực điểm. Là cực hình phi nhân tính mà bọn cai ngục thích dùng nhất và quá trình ngược đãi thường kéo dài 1 ngày một đêm, đồng thời tôi cũng bị cấm luôn ăn uống và đi vệ sinh.
Tôi hỏi họ vì sao không thấy người nhà tới thăm, chồng của tôi anh ấy hẳn rất lo lắng, lũ cai ngục nói vì tôi tháng nào cũng chịu xử phạt nên quyền lợi được thân nhân tới thăm cũng theo đó bị cắt bỏ. Tôi nghe thế không kìm được lòng mà khóc nấc nở. Những người còn lại, bọn họ cắm đầu làm việc cách đó không xa, họ không muốn được giống tôi, không ai muốn thế cả, vì thế giả mắt mù tai điếc, nuốt uất hận vào lòng mà làm cho xong việc.
Mỗi lần chịu phạt xong bọn họ lại đưa tôi tới phòng tẩy não, ép buộc viết mấy trang giấy phỉ báng môn học Pháp Luân Công. Có một lần tôi kín đáo lén xé được ba trang giấy và lấy được một cây bút viết. Từ đó mỗi khi đến giờ được đi ngủ, tôi đều lén lút cẩn trọng viết xuống một ít. Trong phòng giam có lắp camera theo dõi ở ngay cửa ra vào vì thế chúng tôi chỉ có thể im lặng hành xử, không thể nói chuyện, chúng tôi không biết gì về nhau nhiều, trên mỗi áo phạm nhân chỉ gắn những con số vô hồn cho tên gọi.
Tôi không biết bao giờ mình sẽ được giải thoát khỏi chốn địa ngục trần gian này, cũng có thể sức khỏe không cho phép tôi được chờ đợi tới ngày đó. Dạo gần đây rất hay mơ về đứa nhỏ, đứa bé tôi vẫn chưa kịp đặt tên. Trong mơ thấy nó oe oe khóc bò về phía tôi, nhưng dù bò thế nào cũng không thể tiến về phía tôi được, mà tứ chi tôi đều bị cột chặt, khắp cơ thể nhoen nhoét máu chảy xuôi xuống tạo thành vũng lớn lênh láng dưới chân do vết kim đâm. Đau đớn thống khổ khiến tôi giật mình tỉnh giấc, nước mắt đầm đìa cùng mồ hôi lạnh ướt đẫm áo.
Những dòng tôi viết phía trên chỉ là sự thật một phần rất nhỏ trong bể khổ chốn địa ngục trần gian. Vì thế tôi mong mỏi lá thư có thể đến tay một ai đó phía ngoài bức tường dây thép gai. Hãy mang sự thật này bố cáo cho cộng đồng thế giới biết, nhà tù của Đảng Cộng Sản Trung Quốc là nơi coi mạng người như gia súc lao động không lương, sẵn sàng cướp đi nhân phẩm và mạnh tay hủy diệt lòng tự trọng con người. Tôi, Trương Thanh Vân, ước muốn những nơi như thế này trên khắp đất nước Trung Quốc, sẽ không còn tồn tại nữa.
Thiên Hương kể đến đó, thở dài một cái không nói gì thêm, như thể có một tảng đá trăm kg đang đè nặng lồng ngực cô. Phong Linh vỗ vỗ vai cô như an ủi động viên, sau đó anh quay ra, ôn hòa nói tiếp.
- chúng tôi tìm đến nhà cô Trương Thanh Vân ở Ngũ Lão Truân, được chồng cô cho hay, mẹ chồng của cô học Pháp Luân Công, cũng bị bắt đi, ngay tại trong nhà, sau sự kiện cô bị tống giam nửa tháng. Mẹ chồng cô tuổi cao sức yếu, đã ngoài 70 nào chịu đựng nổi cực hình trong chốn ngục tù. Anh chồng phải nộp phạt 1 vạn 500 ngàn (khoảng 50 triệu vnđ) mới chuộc được bà mẹ giam trong ngục 1 tuần ra, đã bị dọa cho một thân run sợ ốm liệt giường thêm nửa tháng. Sau đó đều đặn tháng nào anh cũng tới thăm hỏi tình hình vợ nhưng đều bị quản ngục từ chối. Cuối cùng, nửa năm sau, gia đình nhận được giấy báo tử từ nhà giam, vợ anh ốm nặng mà chết, đã được hỏa thiêu. Hoàn toàn không hề nhắc tới việc đứa con, sau khi chúng tôi đưa cho anh tờ copy bản bút ký của cô Trương, anh đọc chúng xong rồi đưa cho bà mẹ...hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc mãi...
Phong Linh dứt lời, hai tay lục túi quần túi áo, không biết là tìm cái gì. Minh Đăng vỗ vỗ lưng ông anh rồi dùng ngón cái chỏ chỏ ngược hướng giường mình.
-anh hai, trong bệnh viện không nên hút thuốc. Nhìn xem, hai thằng nhóc kia căng da bụng trùng cơ mắt, ngủ say sưa có chút ghen tị.
Trên giường bệnh của Minh Đăng, hai tên đang tuổi ăn tuổi lớn kia, mỗi đứa đắp một chăn đơn, ngủ khì, tuy chen lấn trong cái giường có sức chứa dành cho một người nhưng vì là mùa đông giá rét, thành ra nhìn thật ấm áp.
-Hương Hương, Tiểu Minh, anh em chúng tôi ra ngoài loanh quanh hóng gió đêm một chút, giam mình trong phòng bệnh 6 ngày rồi, nhân tiện đi mua bộ đồ dành cho lúc xuất viện.
-chờ chút đã.
Thiên Hương đứng lên, thu dọn hộp cháo dùm tôi cho vào túi, trên tay còn cầm hai túi nữa, khi đi ngang qua giường hai đứa trẻ, cầm lấy cái túi đã được buộc cẩn thận, là rác thải ra sau khi ăn uống xong, đều nhét cả vào tay Minh Đăng.
-tiện thể đi vất rác. Còn nữa, đừng vì 6 ngày không được hút thuốc mà chơi ngu hút bù, rồi, lượn đi, à mà khoan, mua cho Tiểu Mặc bộ đồ nữa.
-Hương Hương, mệnh lệnh của cô là nghĩa vụ đối với tôi ,có điều, chi phí mua đồ cho Tiểu Mặc ca kia, cô chi trả đó nha.
Dứt lời Minh Đăng ôm vai bá cổ dìu dắt Phong Linh bước đi, lúc cửa mở một luồng gió lạnh xộc tới, phía ngoài là hành lang im lìm, trời đã tối đen hơn mực. Cửa đóng lại, hơi lạnh còn âm ỉ vây quanh, căn phòng sáng trưng, dưới ánh đèn LED mọi thứ đều trắng toát và sáng sủa có chút lóa mắt.
-thật ngại quá, làm phiền cô hoài, tiền viện phí, sau này có sẽ hoàn lại.
-chỉ là chút tiền lẻ, tôi cũng không bủn xỉn tới mức đối với kẻ thất cơ lỡ vận như cậu lại không giang tay giúp đỡ được.
Tôi vô thức vươn tay gãi gãi mớ tóc rối bù xù. Tiền lẻ thôi sao?
-vậy, sau khi sự thật được công bố, chuyện tiếp theo thế nào?
Thiên Hương tiến tới cái giường của Phong Linh, lấy chăn, chăn của cô ấy nhóc Thiếu Thiên đang đắp, rồi quay trở lại giường cũ, chỉnh lại gối, tháo giầy, trèo lên, đắp chăn.
Chắc cô ấy sẽ không ngủ lại đâu nhỉ? Cái giường bệnh này lúc trước là của Âu Tử Dạ đây mà, nhưng anh ta đi rồi, dĩ nhiên trở thành của chung.
Giọng Thiên Hương đều đặn phát ra, tựa như đọc một cuốn truyện cổ tích trước khi đi ngủ.
Tin tức chấn động đó đương nhiên không thể để mình báo Nhân Quyền ở hải ngoại độc quyền đăng tin, mà tôi phải chia sẻ cho các trang báo khác trên toàn tỉnh Liêu Ninh. Chưa đầy hai tuần sau khi tin tức được lan truyền, cơ quan thông tấn chính thức của nhà nước, Tân Hoa Xã, đã đăng một phản hồi từ chính quyền địa phương, lấy tiêu đề là “sự thật không chính xác một cách nghiêm trọng”.
Bí thư tỉnh ủy của tỉnh Liêu Ninh Bạc Hy nói rằng việc điều tra kỹ lưỡng của họ ở Mã Tam Gia không đem lại bằng chứng nào về việc tra tấn hay ngược đãi đối với những tù nhân được phỏng vấn trong khi họ bị giam giữ. Phó tỉnh trưởng Vương Lập cũng phủ nhận những lời buộc tội về điều kiện sống và lao động kinh khủng ở trong trại, đổ tội cho những nhà báo là tham gia vào “những chiến dịch bôi nhọ” do phong trào Pháp Luân Công ở hải ngoại phát động.
Tôi cùng các nhà báo khác được phép đi theo đám quan chức tới thanh tra. Tuy nhiên, tôi rất nghi ngờ trại tạm giam đã được thông báo trước khi cuộc điều tra diễn ra, nên lũ cai ngục đã che dấu mọi vật dụng cưỡng bức trong những căn phòng sử dụng cho việc nghiêm hình. Họ còn thay đổi khẩu phần ăn tốt hơn, giả vờ hỏi thăm tình hình sức khỏe của những phạm nhân nằm trên giường bệnh. Dù chúng tôi có phỏng vấn ai, cũng không lấy được thông tin hữu dụng, đoán rằng đã bị đe dọa rồi.