"Cái hạt giống này không tệ." "Hừ, Hàn gia lại có tử tôn nghiệt súc thế này, muốn chết!" "Ài, thật đáng thương, cả đời cơ khổ, may mắn có lão tổ ta nhìn thấy, ta tới độ ngươi." "Người này cũng không tệ, rất biết ẩn nhẫn." Hàn Vân Cẩn lầm bầm lầu bầu, rơi vào trong mắt Hàn Tuyệt có vẻ khá buồn cười. Thật lâu sau. Hàn Vân Cẩn còn đắm chìm trong đó, Hàn Tuyệt thấy có lẽ y còn muốn nhìn trộm trong một khoảng thời gian rất lâu nữa nên ho nhẹ một tiếng....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.