Mục lục
Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đối phó Ngọc Thanh Tông?"

Hoàng Cực Hạo nhíu mày, lạnh lùng nói: "Dạng tông môn vắng vẻ mờ nhạt này, không đáng để ta khiêu chiến!"

Lời nói của gã tràn đầy khinh thường đối với Ngọc Thanh Tông.

Một tên thoa y nhân gấp giọng nói: "Gần đây Ngọc Thanh Tông xuất hiện một vị Trảm Thần trưởng lão, một kiếm chém chết cường giả Hóa Thần, thực lực sâu không lường được!"

Nghe vậy, Hoàng Cực Hạo không khỏi nhíu mày.

"Ta đã giao thủ với chưởng giáo và Thái Thượng Trưởng Lão của Ngọc Thanh Tông, thực lực tầm thường, cũng chưa từng nghe nói qua Trảm Thần trưởng lão, các ngươi chớ có gạt ta!"

Hoàng Cực Hạo trầm giọng nói, khí thế đáng sợ không hề giảm bớt, khủng bố như cũ.

"Tuyệt không dám lừa gạt!"

"Thật sự, ngươi có thể ra ngoài hỏi thăm một chút!"

"Thanh Minh ma giáo vì vướng phải người này mà bị diệt!"

Ba tên thoa y nhân còn lại cùng gấp giọng nói ra.

Bốn người bọn họ liên thủ cũng không phải đối thủ của Hoàng Cực Hạo, sợ Hoàng Cực Hạo ra tay với bọn họ.

Hoàng Cực Hạo ánh mắt lập lòe, nói: "Các ngươi nói vị trí Thoa Y Thánh Giáo cho ta biết trước, rồi ta sẽ đi khiêu chiến Ngọc Thanh Tông, sau đó lại đến Thoa Y Thánh Giáo."

Bốn tên thoa y nhân nhìn nhau.

Vì sống sót, cuối cùng bọn họ thỏa hiệp.

Một lát sau.

Hoàng Cực Hạo rời đi.

Bốn tên thoa y nhân thở dài một hơi, đều ngồi tê liệt trên ghế.

"Người này mạnh cỡ nào?" Một người trong đó nghiến răng nghiến lợi nói.

Tên còn lại mắng: "Không trọng yếu, quan trọng là ... Ta nghĩ rằng gian phòng quán trọ này có vấn đề, vậy mà chủ quán trọ dám bảo có cách âm, cách thần thức chứ?"

. . .

Ngọc Thanh Tông.

Từ lúc Lý Khanh Tử rời đi, lại qua hai năm.

Hàn Tuyệt vẫn còn Nguyên Anh cảnh tầng sáu mà chưa đột phá thêm, nhưng nhờ sự trợ giúp của đan dược Diệp Tam Lang để lại, hắn đã tới gần Nguyên Anh cảnh tầng bảy.

Hắc Ngục Kê đã cao tới nửa mét, Hàn Tuyệt từng kiểm trắc cốt linh của nó, vẫn còn lâu mới trưởng thành.

Một ngày này.

Thường Nguyệt Nhi tới bái phỏng.

Nhiều năm không đến, thấy Hắc Ngục Kê đã lớn như vậy, nàng không khỏi đi tới sờ Hắc Ngục Kê.

"Ngứa. . . hứa. . . ngứa. . . hứa. . ."

Hắc Ngục Kê kháng cự lui về phía sau.

Nghe được âm thanh của nó như trẻ con đang bú sữa, Thường Nguyệt Nhi càng hứng thú hơn.

Hàn Tuyệt nhịn không được mở miệng nói: "Đừng có sờ nữa, nó chính là tọa kỵ bảo bối của ta, sờ hư mất, ngươi có bồi thường hay không?"

"Hừ, bồi thường thì bồi thường! Dùng gà làm tọa kỵ, ngươi thật sự có tiền đồ!"

Thường Nguyệt Nhi bĩu môi nói, nói tới nói lui, nhưng vẫn rất nghe lời, không sờ nữa mà quay người đi đến trước mặt Hàn Tuyệt.

Nàng đánh giá Hàn Tuyệt, cười nói: "Hàn sư đệ, gương mặt này của ngươi, mỗi lần ta nhìn đều cảm thấy đẹp mắt hài lòng, cũng không biết phụ mẫu ngươi có dung mạo xuất chúng bực nào."

Phụ mẫu?

Bọn họ a.

Dung mạo bình thường cũng không có gì lạ.

Trong lòng Hàn Tuyệt cười nói.

Nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng Hàn Tuyệt cũng nhớ tới phụ mẫu ở kiếp này.

Hơn một trăm năm qua đi, nếu bọn họ vẫn là phàm nhân, đoán chừng đã xuống mồ.

Như vậy cũng tốt, giảm đi rất nhiều phiền phức.

Hàn Tuyệt cũng không phải là nhớ thương phụ mẫu ở kiếp này, lúc bọn họ chạy trốn mà bỏ lại Hàn Tuyệt, huyết nhục thân tình đã cắt đứt.

Đổi lại nếu là phụ mẫu kiếp trước, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hắn.

Thường Nguyệt Nhi tiếp tục nói: "Nghe nói Quan trưởng lão sắp trở về rồi, ngươi từng nghe qua Quan trưởng lão hay chưa? Gã cùng sư phụ chúng ta cùng nhau bái nhập Ngọc Thanh Tông, nhưng mà ba trăm năm trước, gã đắc tội Chu Tước Kiếm Tông, vì tránh hiềm nghi, Thái Thượng Trưởng Lão lặng lẽ tống xuất gã ra khỏi Đại Yến, nửa năm trước, gã dùng pháp thuật hồi âm, nói muốn trở về, còn muốn tranh đoạt chức vị chưởng giáo Ngọc Thanh Tông."

Hàn Tuyệt lắc đầu.

Hắn quả thực chưa từng nghe qua sự tình này.

Cũng không có nghe trong tông có người như vậy.

"Nghe nói Quan trưởng lão rất yêu thích sư phụ chúng ta, nói không chừng sẽ kết làm đạo lữ với sư phụ." Thường Nguyệt Nhi tiếp tục nói.

Hàn Tuyệt nhún vai.

Suy nghĩ nhiều!

Hi Tuyền tiên tử cũng không cho phép các đệ tử kết làm đạo lữ, vậy tại sao chính bản thân lại phá hỏng quy củ?

Hắn hỏi: "Quan trưởng lão rất mạnh sao?"

Thường Nguyệt Nhi gật đầu nói: "Nghe nói gã đã lấy được cơ duyên bên ngoài Đại Yến, đã thành tựu Hóa Thần, lần này trở lại, chính là muốn dẫn dắt Ngọc Thanh Tông siêu việt Chu Tước Kiếm Tông, các trưởng lão cũng cực kỳ cao hứng, Ngọc Thanh Tông thêm một vị Hóa Thần, đối phó Thoa Y Thánh Giáo sẽ nắm chắc hơn, Thái Thượng Trưởng Lão cũng rất vui vẻ, chỉ là chưởng giáo đã ra ngoài, còn chưa biết việc này."

Hàn Tuyệt không khỏi chua xót thay cho Lý Khanh Tử.

Vất vả khổ cực nhiều năm như vậy, kết quả khó giữ được chức vị.

Lúc Hàn Tuyệt đang muốn mở miệng hỏi tiếp về Quan trưởng lão, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một hàng chữ:

« Kiểm trắc được người có vận khí Tiên Thiên, muốn xem xét lai lịch hay không »

Hàn Tuyệt ngẩn người.

Lại gặp được người có vận khí Tiên Thiên?

Ngọc Thanh Tông có vận khí tốt như vậy?

Tại sao hở động một chút lại nhảy ra kẻ có bối cảnh lớn?

Hàn Tuyệt vội vàng xem xét.

« Hoàng Cực Hạo: Hóa Thần cảnh tầng ba, ngự ngoại trưởng lão của Chu Tước Kiếm Tông, Kiếm Tâm trời sinh, có sức lĩnh ngộ cực cao với kiếm đạo, bởi vì tư chất tuyệt luân từ nhỏ, dẫn đến dưỡng thành tâm tính cao ngạo coi trời bằng vung, vì muốn trở nên mạnh mẽ, có thể bất chấp tất cả »

Hoàng Cực Hạo?

Hàn Tuyệt đổ mồ hôi hột.

Sao tên trẻ trâu này lại tới đây?

Chẳng lẽ muốn khiêu chiến Ngọc Thanh Tông?

Hàn Tuyệt lập tức đau đầu.

Muốn chuyên tâm tu luyện cũng không được sao?

Trước mắt Hàn Tuyệt cũng hiện ra nhắc nhở lựa chọn.

« Ngọc Thanh Tông gặp phải Hoàng Cực Hạo khiêu chiến, ngươi có lựa chọn bên dưới »

« Một, hiệu lệnh toàn bộ tông vây quét Hoàng Cực Hạo, đồng thời giành được thắng lợi, danh chấn thiên hạ, có thể thu được một quyển bí tịch pháp thuật hỏa hệ »

« Hai, lặng lẽ đánh lui Hoàng Cực Hạo, không gây động tĩnh quá lớn, có thể thu được một kiện Linh Bảo »

Hàn Tuyệt không chút do dự lựa chọn tuyển hạng thứ hai.

Cao điệu không phải là phong cách của hắn.

Huống hồ nếu quang minh chính đại đánh bại Hoàng Cực Hạo, Chu Tước Kiếm Tông nhất định coi Ngọc Thanh Tông là địch.

Hàn Tuyệt còn chưa rõ ràng xếp hạng về thực lực của Hoàng Cực Hạo bên trong Chu Tước Kiếm Tông, cho dù Hoàng Cực Hạo là mạnh nhất và Hàn Tuyệt đánh bại được gã, nhưng nếu Chu Tước Kiếm Tông cùng Thoa Y Thánh Giáo liên thủ, thì Ngọc Thanh Tông cũng không chịu nổi.

"Ài, Ngọc Thanh Tông vẫn còn quá yếu."

Hàn Tuyệt thở dài một tiếng.

Hắn nhìn Thường Nguyệt Nhi, nói: "Ngươi đi về trước đi, ta có việc."

"Việc gì?"

"Không tiện nói."

"Vậy thì thôi!"

Thường Nguyệt Nhi bĩu môi, đứng dậy rời đi.

Nàng đang nói chuyện cao hứng, kết quả bị trục khách giữa chừng, dù là ai cũng sẽ cảm thấy bị mất hứng.

Sau khi Thường Nguyệt Nhi rời đi, Hàn Tuyệt bắt đầu dùng mô phỏng thí luyện kiểm tra vị trí Hoàng Cực Hạo.

Giờ phút này, Hoàng Cực Hạo cách Ngọc Thanh Tông đã không đến hai mươi dặm.

Gã đi chậm rãi, không sốt ruột chút nào.

Hàn Tuyệt cũng không lập tức đến gặp Hoàng Cực Hạo.

Trước cần tìm thủ đoạn thích hợp để đối phó.

Phải đánh một hồi trong mô phỏng thí luyện với gã!

Ý thức của Hàn Tuyệt tiến vào trong mô phỏng thí luyện.

Năm phút đồng hồ sau.

Hàn Tuyệt kết thúc mô phỏng thí luyện.

Hắn nhíu mày.

"Có chút vấn đề a."

Hàn Tuyệt hít sâu một hơi, tiếp tục mô phỏng thí luyện.

Vậy mà miểu không được tên trẻ trâu này!

(*Miểu: lập tức, tức khắc, trong nháy mắt, chớp nhoáng. Miểu sát nghĩa là giết chết trong nháy mắt, miểu bại là bị đánh bại trong chớp nhoáng, tương tự với miểu thắng là thắng ngay tức khắc...)

Gã mới Hóa Thần cảnh tầng ba a!

Hàn Tuyệt thay đổi phương thức chiến đấu.

Hai phút sau.

Mô phỏng thí luyện kết thúc.

Hàn Tuyệt lại nhíu chặt lông mày, lẩm bẩm nói: "Không hổ là Kiếm Tâm trời sinh, cũng được, vậy mà có thể sống đến hai phút dưới thủ đoạn của ta."

Hàn Tuyệt buồn rầu.

Thanh thế khi chiến đấu quá lớn, hai phút đủ để thu hút rất nhiều người tới gần.

Không dễ xử lý a.

Không có biện pháp!

Dù khó xử lý thì ta cũng phải tiến đến, nếu chờ tên trẻ trâu này tới Ngọc Thanh Tông, đến lúc đó thì thật sự kinh thiên động địa!

. . .

Trong núi.

Hoàng Cực Hạo chậm rãi bước đi.

Ánh mắt của gã rất bình tĩnh, không chút nào căng thẳng dù sắp có đại chiến.

Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, đi về phía gã.

Chính là Hàn Tuyệt.

Hàn Tuyệt mặc đạo bào Ngọc Thanh Tông, tiên tư tiêu sái, nhìn qua cũng biết không phải là phàm nhân.

Hoàng Cực Hạo liếc mắt nhìn.

Trúc Cơ cảnh tầng chín!

Thật nhỏ yếu!

Nhưng mà người này cũng rất tuấn mỹ.

« Hoàng Cực Hạo sinh ra hảo cảm với ngươi, độ hảo cảm hiện tại là 2 sao »

Trước mắt Hàn Tuyệt bỗng nhiên xuất hiện một hàng chữ, hắn lập tức sửng sốt.

Cái quỷ gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK