Chương 115: Tình trạng của Trần Mộc Châu
Ông ta lảo đảo đi tới mà không hề chú ý đến dáng vẻ khủng bố lúc kia mà cứ thế duỗi tay ra ôm lấy bà ta.
“Tuyết Phương, cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi! Em chờ anh nhé, anh nhất định sẽ báo thù cho em, anh sẽ khiến tất cả bọn họ, nhà họ Hoắc, nhà họ Tô cùng với nhà họ Lê phải chôn cùng em. Em cứ yên tâm ở dưới đó đợi anh, chờ anh làm xong mọi chuyện thì sẽ lập tức xuống đó với em”
Trần Tuấn Tú hôn nhẹ lên chiếc trán của Vũ Tuyết Phương, viên mắt ông ta lúc này đã đỏ rực lên, trong đôi mắt đục ngầu là nước mắt chực trào nhưng không hề rơi xuống.
Châu Âu.
Khó khăn đi qua mấy quốc gia, cuối cùng dưới sự sắp xếp của Trần Tuấn Tú, Trân Mộc Châu dẫn theo Hải Phúc đặt chân đến một quốc gia nhỏ ở Châu Âu.
Ngày đầu tiên của hành trình trao đồi bản thân, cô ta được chào đón bởi một chương trình học dày đặc như kéo dài vô tận, học đủ các thứ từ vừa phức tạp vừa đa dạng. Mới không được mấy ngày, mà cô ta đã cảm thấy bản thân như đã trải qua một đời người. Cô ta đã rất nhiều lần suy nghĩ rằng tại sao mình lại phải tới chỗ này để chịu đựng loại khổ luyện này, vì sao lại phải chịu sự dẫn vặt giày vò như vậy. Nhưng mỗi khi nghĩ đến cô ta nghĩ đến ba người Tô Quỳnh Thy, Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định còn đang sống vui vẻ ở Hải Phòng thì cô ta lại cảm thấy có được nguồn động lực vô hạn.
“Hải Phúc, tình hình trong nước hiện tại thế nào”
Kết thúc chương trình học của một ngày, Trần Mộc Châu cũng trở nên lười nhác hơn, chương trình học với cường độ cao dường như đã tiêu hoa tất cả thời gian của cô ta. Nhưng cô ta muốn báo thù, muốn trở vê nước, nhưng quá trình để trở nên trở nên mạnh mẽ thực sự quá gian khổ, lại rất dài, cô ta sắp không chờ được nữa rồi.
“Cô chủ, có khả năng người lãnh đạo Hải Phòng sắp được thay, tình hình bên Sunrise không phải quá tốt, tạm thời bên phía TQT chưa thấy xuất hiện sở hở gì ra bên ngoài, tập đoàn Thịnh Thế vẫn đang bị loạn nội bộ, nhiệm vụ cấp thiết hiện tại của cô chủ là học tập thật tốt, những khóa học này đều là ông chỉ tỉ mỉ thiết kế vì.. “
“Được rồi, không biết chị đã nói những câu này bao nhiêu lần rồi, sáng mai tôi muốn ra ngoài một chuyến, chị giúp tôi xin nghỉ với giáo viên”
Ở đây là một quốc gia nho nhỏ, trình độ tắc nghẽn tin tức tệ đến mức Trần Mộc Châu nghĩ cũng không dám nghĩ. Cô ta đã rời đi nhiều ngày như vậy, đáy lòng dậy sóng đã bị những khóa học này hành hạ đến mức không còn sức để sôi sục từ lâu rồi, trong lòng lúc này chỉ còn lại sự hận thù, chính nó đã giúp cô ta tiếp tục có động lực bước tiếp về phía trước.
“Vâng, cô chủ” Ánh mắt của Hải Phúc lấp lóe, chị ta cúi đầu không trả lời nhưng cũng không hỏi nhiều.
Một đêm trôi qua rất nhanh, sáng sớm Trần Mộc Châu tranh thủ lúc Hải Phúc chưa tới, một thân một mình chạy ra ngoài.
Nếu trong đầu chỉ có các loại kỹ năng mà không có lấy một đồng xu mẻ nào, không có lấy chút thế lực nào thì mãn kiếp cô ta cũng không thể báo thù thành công. Nhìn dáng vẻ kia của Trần Tuấn Tú, sợ là việc cô ta muốn nắm giữ nhà họ Trần trong tay sẽ rất khó, trước mắt bản thân cô ta chỉ đành tự ra ngoài tìm kiếm cô hội cho mình thôi.
Một nơi nhỏ nói thế nào cũng là một nơi nhỏ, mắc dù phong cảnh đẹp không tả xiết nhưng đi hết cả thành phố trong buổi sáng cũng không tìm thấy gì. Trần Mộc Châu sắp không không chế được sự mờ mịt trong mắt mình, sắc mặt cô ta trở nên âm u, sau đó cô ta tìm một chòi nghỉ mát để nghỉ ngơi và suy nghĩ.
Ngay cả khi có người đến bên cạnh mình mà cô ta cũng không hề phát hiện ra. Chờ đến khi Trân Mộc Châu khôi phục tinh thần, cảnh tượng đập vào mắt cô chính là người đàn ông đứng đối diện kia đang nở nụ cười vui vẻ. Trần Mộc Châu vốn định đi thẳng một mạch, nhưng lại đột nhiên phát hiện người này có chút quen mắt.
“Cô Trần, không nghĩ tới có thể gặp cô ở đây” Trần Mộc Châu còn chưa kịp hỏi chuyện thì đối phương đã lên tiếng trước.
“Xin hỏi anh là?” Người có thể nhận ra cô ta thì chắc chắn là người trong nước, nói vậy thì hẳn là cậu chủ của tầng lớp giàu có ở Hải Phòng.
“Là tôi vội vàng rồi, cô Trần, chúng ta đã từng gặp nhau ở nhà họ Trần, mấy năm trước tôi có đến tham gia tiệc sinh nhật của cô, tôi tên là Dương Thừa Húc, bố tôi là chủ tịch thành phố hải Phòng —- Dương Minh Hạo” Mặt Dương Thừa Húc tràn đầy vẻ tươi cười, giòn nói thì dịu dàng trong trẻo.
“Hóa ra là cậu Dương, thật ra là do †ôi không đúng, nhưng không ngờ nhiều năm như vậy mà chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây” Ánh mắt Trần Mộc Châu đong đưa, khẽ nở một nụ cười tươi tắn, hai mắt nhìn Dương Thừa Húc như nhìn một con mồi lớn.
“Đúng là không nghĩ tới, có thể là do tôi và cô Trần có duyên với nhau, nhưng mà tại sao hiện tại cô Trần lại ở đây vậy?”
Dương Thừa Húc không nghĩ tới sẽ gặp lại người phụ nữ mà trước đây mình thích, lúc này hai mắt anh ta sáng lấp lánh, rồi sau đó anh ta nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây ở Hải Phòng, dường như anh ta đã hiểu ra điều gì, khuôn mặt tràn đầy tức giận, nói tiếp: “Có phải Trần Tuấn Tú ép cô qua đây đúng không, tôi biết ngay ông ta không phải là loại người tốt đẹp gì mà, chẳng lẽ Trần Tuấn Tú nghĩ vô số cách để đưa cô tới đây là vì để lót đường cho đứa con trai ruột kia của ông ta đấy chứ? Gô Trần, nếu như cô có điều gì khó nói thì nhất định phải nói cho tôi biết…”
“Con trai ruột là sao? Nhà họ Trần chỉ có một đứa con gái là tôi mà, từ đâu mà lại mọc ra con trai ruột thế!
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!” Trần Mộc Châu càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, đáy lòng đột nhiên có loại dự cảm không lành, cô ta tiến lên hai bước kéo tay áo của Dương Thừa Húc rồi hỏi.
“Cô Trần vẫn chưa biết gì sao? Bố cô nói cô và Trần Hiền bị ôm nhầm, thực ra Trần Hiền mới là con trai ruột của ông ta mà không phải là cô. Hiện tại toàn bộ Hải Phòng đều biết chuyện này rồi, rồi cho rằng cô cũng biết chuyện này cho nên mới…”
Lúc này Dương Thừa Húc mới vội vàng che miệng mình lại, hai mắt lén liếc về phía Trần Mộc Châu, trong lòng anh ta đang rối rằm bởi vì sợ chuyện anh ta nói ra là điều không tốt với cô ta, nói không chừng Trần Tuấn Tú đưa Trần Mộc Châu đến đây là vì sợ cô ta biết chuyện này sẽ không chịu được, cho nên mới…
“Cô Trần à, thật ra bố cô cũng không nói không nhận cô mà. Có lẽ ông ấy chỉ muốn để cô ở đây yên lặng một thời gian, vì lo lắng cô không chấp nhận được mà thôi. Cô Trần, hãy nghe tôi nói hết…
“Có gì để nói nữa đây, ông ấy không muốn nhận tôi, cảm thấy tôi làm ông ấy mất thể diện. Sao ông ấy có thể đổi xử với tôi như vậy, tại sao có thể đối xử với tôi như thế chứ…”
Trần Mộc Châu giống như mất hết tất cả, cô ta ghé vào lòng Dương Thừa Húc rồi gào khóc, từng giọt nước mắt long lanh rơi xuống, nhanh chóng làm ướt đẫm phần áo trước ngực anh ta.
Dương Thừa Húc luống cuống tay chân ôm lấy Trân Mộc Châu đang khóc nức nở, nét bối rối chợt hiện trên gương mặt anh ta, sau đó chỉ dư lại vẻ đau lòng. Anh ta vừa võ về tấm lưng mảnh khảnh của cô, vừa an ủi: “Mộc Châu, tôi có thể gọi cô là Mộc Châu chứ!”
Hai cánh tay của Dương Thừa Húc ôm chặt người trong lòng, trên mặt đỏ bừng, anh ta nuốt nước bọt rồi nói tiếp: “Hẳn là ông Trần có nỗi khổ tâm của riêng mình. Mộc Châu à, nếu cô không chê thì tôi nguyện ý giúp cô. Tôi đã thâm thích cô từ nhiều năm trước rồi, nhưng khi đó cô có hôn ước với Hoắc Hải Phong. Vì vậy tôi không còn cách nào, chỉ có thể… Cô yên tâm, bây giờ cô đã hủy bỏ hôn ước với Hoắc Hải Phong rồi, Trần Tuấn Tú không cần cô nhưng tôi rất cần, tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với côi”
Trân Mộc Châu nằm trong ngực Dương Thừa Húc, nghe anh ta nói vậy thì khóe miệng hơi mỉm cười, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống má, giọng cô ta hơi khàn, hai bàn tay đang níu chặt phần ngực áo của Dương Thừa Húc. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Dương Thừa Húc, đôi mắt đẫm lệ, nhẹ nhàng hỏi: “Anh Dương, em bị tất cả mọi người ghét bỏ, em đã không có gì cả, em như thế này, anh còn yêu em sao?”
“Mộc Châu, người anh yêu chính là em, chứ không phải những gì em có, cùng với giá trị của những người sau em thì anh chỉ yêu em, chỉ yêu mình thôi, cho dù em trở thành dáng vẻ gì, anh cũng mãi mãi đứng bên eml”
Ôm chặt lấy Trần Mộc Châu, đôi mắt của Dương Thừa Húc tỏa sáng lấp lánh, đáy mắt đều là tình yêu sâu đậm.
Vẻ mặt của Trần Mộc Châu đơ cứng, cô ta cuống quýt vùi đầu vào lông ngực Dương Thừa Húc. Cô ta không còn lựa chọn nào khác, thù hận đã chiếm lấy toàn bộ trái tim, cho dù thế nào, bằng thủ đoạn hèn hạ gì chăng nữa, thì cô ta cũng nhất định phải quay về Hải Phòng để báo thù!
Từ sau khi tập đoàn Sunrise phát sinh vụ án tự tử trước cổng công ty, toàn bộ thành phố Hải Phòng được chút bình yên hiếm thấy, gân như không có chuyện gì xảy ra, chuyện trước đó dường như chỉ là ảo giác. Mọi chuyện đã bắt đầu nhưng phần cuối vẫn chưa hé mở.
“Chủ tịch, mọi chuyện cần thiết đã được sắp xếp. Tất cả công ty cung ứng cho nhà họ Trần đã tiếp xúc, bàn bạc xong.”