Mục lục
Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 227: Trao đổi tin tức

 

Tô Kiến Định đã trở về nước , còn dẫn về rất nhiều người viện trợ ở bên ngoài , bắt đầu khua chiêng gõ trống bố trí chuyện kéo Dương Minh Hạo xuống ngựa.

 

Sau khi làm việc với cường độ cao , vẻ mặt Hoắc Hải Phong không thay đổi ngồi bất động trên ghế ngồi. Vốn bố trí rất nhiều nhưng lại không cần dùng tới , đại đa số cạm bẫy và mồi nhử đều cần phải được bố trí lại lần nữa. Cơ thể của Tô Kiến Định suy yếu , phần lớn công việc liền rơi xuống đôi vai của Hoắc Hải Phong.

 

Bận bịu choáng đầu tìm cách chuyển hướng suốt một ngày một đêm , ngay cả chuyện tìm kiếm Tô Quỳnh Thy , anh cũng không còn sức để để ý tới. Sắc trời đã chậm rãi sáng lên , cách đó không xa mặt trời màu đỏ đang chậm rãi nhô lên. Từ sau khi Quỳnh Thy trở về , đã rất lâu anh anh không thử thức trắng đêm làm việc , bây giờ làm lại một lần quả thật có chút không quá quen.

 

Vuốt vuốt huyện thái dương đang đau nhói , Hoắc Hải Phong dọn dẹp qua loa một vài tài liệu trên bàn , đi ra ngoài định tìm gặp Tô Kiến Định.

 

“Một đêm không ngủ.” Hẳn Tô Kiến Định vừa mới tỉnh , quần áo hơi nhăn , mái tóc lộn xộn , hai mắt sáng ngời ngồi tựa ở trên giường. Sắc mặt của anh ấy đã hồng hào hơn rất nhiều so với lúc mới vừa trở về , nhìn cũng có tinh thần hơn một chút.

 

“Vừa mới sắp xếp lại một vài thứ , có tin tức của Quỳnh Thy chưa?” Nhéo nhéo mi tâm và thái dương , Hoắc Hải Phong đáp lại một câu rồi tiện tay đóng cửa lại , điều khiển xe lăn đi đến bên giường. Ánh nắng mặt trời mới nhô lên màu quýt đúng lúc chiếu vào người anh.

 

Tô Kiến Định không nhìn anh , cũng đi xuống giường , đi tới phòng tắm , sau khi bước một chân vào thì bỗng dừng lại , ngưng một chút mới mở miệng: “Tạm thời vẫn chưa có tin tức gì , chờ tôi một lát , đúng lúc tôi cũng có chút chuyện muốn nói với cậu.”

 

Hoắc Hải Phong: “…”

 

Thời gian chờ đợi không lâu lắm , Hoắc Hải Phong nghe thấy bên trong có tiếng nước vang lên , tí tách tí tách nhưng cũng không rõ ràng , hẳn là anh ấy đang rửa mặt. Anh bĩu môi , khoanh hai tay đặt lên bụng , trong lòng có chút hối hận vì đã đến đây quá sớm.

 

Suy nghĩ lung tung một lát , người ở bên trong rốt cuộc đẩy cửa đi ra , lững thững đi đến bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống , rót cho mình chén nước.

 

“Tra được chuyện gì có ích rồi à?” Hoắc Hải Phong thấy thế thì lấy lại tinh thần , cũng đi theo anh ấy đến ghê sô pha rồi ngồi xuống bên cạnh. Anh bưng ly nước uống một ngụm , nước sôi ấm áp từ trong miệng chảy xuống dưới. Uống xong một ly , Hoắc Hải Phong nhíu mày , cả người cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

 

“Hoàn toàn chính xác là đã điều tra được một vài thứ , nhưng không phải là liên quan tới Quỳnh Thy mà là một số chuyện liên quan đến bên phía cậu.” Thả cái ly trong tay xuống , Tô Kiến Định hai tay ôm ngực tựa ở trên ghế sô pha , nhấc mắt lên nhìn Hoắc Hải Phong một chút rồi không chờ anh nói chuyện , nói tiếp:

 

“Công tước Otto điều tra ra được Dương Minh Hạo chỉ là một đồng lõa trong sự cố tai nạn xe cộ xảy ra vào mười mấy năm. Hung thủ thật sự hẳn là mẹ mấy người anh trai kia của tôi , rốt cuộc là ai chủ mưu , ai ra tay thì bây giờ vẫn còn đang điều tra. Còn có một chuyện là những năm nay Dương Minh Hạo luôn liên hệ với người kia , cho nên không chỉ Trần Tuấn Tú là có người đứng ở đằng sau mà ở đằng sau Dương Minh Hạo cũng có người đang giúp đỡ anh ta.”

 

Nói hết câu , Tô Kiến Định cười lạnh một tiếng. Lúc biết tin này , anh ấy cũng không cảm thấy kinh ngạc. Mười mấy năm trước , dù Dương Minh Hạo có hợp tác với nhà họ Trần nhưng căn bản vẫn không thể đạp đổ Á Đông một cách dễ dàng như vậy được. Nhưng bây giờ đã có công tước Otto theo dõi và điều tra ra , vậy là có thể giải thích được tất cả mọi chuyện , bao gồm chuyện những năm nay Dương Minh Hạo phát triển nhanh chóng , e là trong đó cũng có sự tác động của những người nọ.

 

“Trước tiên ta tạm thời mặc kệ hung thủ đứng sau mọi chuyện đã , bên phía Dương Minh Hạo có tra ra được chứng cứ hữu dụng gì không? Đã nhiều năm như vậy rồi , hẳn sẽ có thể tra được không ít thứ từ trên người anh ta nhỉ.” Một người che giấu kĩ càng nhưu thế , mặc dù bị đã bọn họ điều tra ra nhưng nếu muốn diệt trừ thì chắc chắn không thể hoàn thành trong một sớm một chiều , cũng may mắn là bên này của bọn họ còn có một người như công tước Otto , nếu không thì đúng là rất khó khăn.

 

Hoắc Hải Phong cúi đầu suy nghĩ một lát giương mắt hỏi.

 

Tô Kiến Định mím môi nhìn anh một hồi , mới đáp lại: “Quả thật là đã điều tra ra được một chút. Nhưng thủ đoạn lẩn trốn của Dương Minh Hạo thật sự quá cao , đồ cá nhân của anh ta có rất nhiều thứ không liên quan đến anh ta , thậm chí đại đa số bất động sản của anh ta đều là do những người khác đứng tên.” Cứ như vậy , những chuyện mà bọn họ có thể làm cũng rất ít. Chỉ dựa vào một chút thông tin mà muốn đè chết Dương Minh Hạo thì rõ ràng là không thể nào.

 

“Liệu Trần Hiền có biết chuyện gì đó không? Tôi đã phái người tìm dọc theo đường ven biển , cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện được tung tích của Trần Tuấn Tú và Vũ Tuyết Phương.” Dù tất cả những bất động sản này có ở dưới danh nghĩa của Dương Minh Hạo thì cũng không thể nói lên điều gì. Muốn kéo anh ta xuống thì cần phải có nhiều thứ hơn , ít nhất cũng phải là chứng cứ năm đó anh ta hợp tác với Trần Tuấn Tú , hãm hại Á Đông , mưu hại nhà họ Tô. Chứng cứ như thế thì mới tương đối có sức thuyết phục.

 

Tô Kiến Định lắc đầu với anh , thở dài: “Đã cho người đi thảo luận với Trần Hiền rồi. Anh ta không biết gì cả , chỉ biết là có người ở sau Trần Tuấn Tú , trước đây không lâu còn phải thông qua Trần Mộc Châu mới biết được rốt cuộc người này là ai. Nếu như thật sự có người có chứng cứ Trần Tuấn Tú cấu kết với Dương Minh Hạo , hẳn cũng chỉ có Trần Mộc Châu mới có , hoặc là nếu Vũ Tuyết Phương còn sống , chắc chắn bà ta sẽ biết…”

 

Nhưng hai người đó một người thì trốn mất , đến bây giờ bọn họ vẫn còn chưa tìm ra dấu vết để lại , một người khác thì đã trở thành thi thể luôn rồi. Nếu muốn thu hoạch chứng cứ thì rất có thể sẽ không thể trông cậy vào đám người nhà họ Trần , chỉ có thể đi thăm dò trước kia đã từng có ai tiếp xúc với bọn họ.

 

“Tôi nhớ biệt thự của nhà họ Trần từng bị Trần Tuấn Tú sửa lại một lần , có khi nào anh ta vẫn còn giữ lại một phần chứng cữ , còn đang giấu ở nhà họ Trần.”

 

Mắt thấy sắp đến giờ mà bên phía bọn họ vẫn chưa có tiến triển hay đột phá gì , Hoắc Hải Phong nhíu mày cúi đầu nhìn cái ly trên bàn. Nước trong ly hơi rung nhẹ , gợn sóng từng vòng từng vòng , hai mắt anh sáng lên , ngẩng đầu nói.

 

“Giả thiết này cũng không phải là không thể. Nhưng chúng ta không thể đặt tất cả hy vọng trên mỗi một cái này , tôi sẽ bảo người của tôi đi tìm trước.” Không còn cách nào khác , chuyện xảy ra đã quá lâu rồi , ngay cả công tước Otto điều tra cũng rất khó khăn. Nếu không phải trước kia anh ta từng ở Hải Phòng , có để lại một số cấp dưới ở đây thì e là sẽ không tra ra được gì hữu dụng.

 

“Hiện tại Sunrise thế nào rồi? Rất nhiều sản nghiệp ở Hải Phòng đã bị sụp đổ , Sunrise còn kiên trì được không?” Tô Kiến Định vừa đứng dậy , đột nhiên nghĩ đến chuyện gì bèn dừng một chút rồi lại xoay người ngồi xuống , nghiêng chân ngồi dựa vào ghế sô pha.

 

“Tạm thời không bị ảnh hưởng gì , chỉ có thể dựa vào công ty con ở nước ngoài và đầu tư ở nơi khác , đại khái có thể kiên trì được khoảng một hai tuần.” Lúc nói câu này , biểu cảm trên mặt Hoắc Hải Phong lạnh đi rất nhiều. Anh không ngờ rằng Dương Minh Hạo lại chó cùng rứt giậu , không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa mà chỉ nhắm hết mũi nhọn vào Sunrise , thật giống như vò đã mẻ thì không sợ rơi , dáng vẻ như muốn kéo nhiều người chết theo.

 

Anh đã suy nghĩ rất nhiều lần về cách làm này mà vẫn không hiểu rõ rốt cuộc anh ta muốn làm gì , cuối cùng đành tạm thời mặc kệ , dồn hết tinh thần vào chuyện khác , chỉ cần cuối cùng giải quyết xong Dương Minh Hạo thì chuyện khôi phục Sunrise sẽ là một chuyện rất nhanh.

 

“Cần TQT hỗ trợ không?” Ở Hải Phòng , Sunrise tương đương với con rồng dẫn đầu. Nếu nó gặp chút rủi ro , những xí nghiệp khác ở Hải Phòng sẽ lao lên cấu xé như những con chó nhìn thấy miếng xương còn thịt , đối phó với rủi ro rất đơn giản , cái khó là đối phó với những xí nghiệp kia.

 

“Tạm thời chưa cần đâu. Mấy ngày trước Quỳnh Thy muốn vào TQT nhưng sợ không danh chính ngôn thuận. Tôi đã tra qua một chút , cổ phần của cô ấy ở TQT cũng không ít hơn anh. Tô Kiến Định , anh đã tính toán trước hết cả rồi đúng không? Nếu lần này anh xảy ra chuyện , TQT sẽ được chuyển giao sang cho Quỳnh Thy nắm quyền phải không?” Hoắc Hải Phong điều khiển xe lăn lui về sau hai bước , khóe miệng nhếch lên rồi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK