Chương 234: Cô ấy đang tắm
“Cũng được rồi , phần còn lại cứ để Linh Đan đưa người khác theo chứng kiến là được , người theo dõi Dương Thừa Húc đã báo cáo lại là tìm được Trần Mộc Châu rồi , chỉ là tạm thời chưa phát hiện được tung tích của Quỳnh Thy , có tin tức sẽ lập tức báo cáo lại với tôi đầu tiên.”
Mắt nhìn điện thoại , Tô Kiến Định thở dài thườn thượt , nếu không phải do hoàn cảnh không cho phép , lần này đúng là ngang với chính anh trong quá khứ. Một mình Quỳnh Thy ở nước ngoài không rõ sống chết , còn một người cũng chưa rõ sống chết ra sao là Lê Quốc Nam đang chờ được cứu. Trong đó còn liên quan tới cả Dương Thừa Húc , rất có thể những việc này Dương Minh Hạo cũng biết đến. Nếu thật sự đúng như vậy mà nói , việc chống đối lại Dương Minh Hạo sẽ còn phát sinh nhiều vấn đề khác…
“Đợi thêm hai ngày nữa khi Hải Phòng đã ổn định trở lại tôi sẽ đi tìm Thy về. Có ông ngoại anh ở đây rồi có lẽ anh cũng không cần tới tôi nữa , nhưng Thy chỉ có một mình ở bên ngoài lại rất dễ đụng phải Trần Mộc Châu. Tôi không yên tâm về cô ấy.”
Cô gái này tuy rằng trước đó đã phải chịu đựng một chuyện tra tấn kinh hoàng vào mười năm trước nhưng thật ra bản chất vốn là một cô gái rất lương thiện. Sau năm năm được Tô Kiến Định chiều chuộng thì còn vô cùng thật thà. Trần Mộc Châu là loại người như thế nào anh là người rõ ràng nhất , nhưng mà một người như vậy khi gặp phải lúc tuyệt vọng nhất chắc chắn có khả năng sẽ bắt cóc Tô Quỳnh Thy để uy hiếp bọn họ. Cuối cùng còn để người khác chết thay cô ta , người như vậy anh không tài nào yên tâm được.
“Được , ngay ngày mai đã đi , liệu cơ thể cậu có chịu nổi không? Có cần tôi mượn ông ngoại vài người đi cùng cậu không?” Nước ngoài suy cho cùng không thể so được với trong nước , đặc biệt lại là một quốc gia vẫn còn nhỏ bé như vậy nữa. Thị trấn nhỏ nơi Trần Mộc Châu đang ẩn náu lại càng nhỏ bé nhỏ bé ngay cả nghe nói anh cũng chưa từng nghe nói tới. Một chỗ như vậy thì đừng nói là tập đoàn Sunrise , ngay cả dòng họ Otto cử người tới cũng khó mà nắm bắt được hết.
“Cũng được , cho người tới sân bay đón tôi.” Khi nào có thể nhờ tới sự trợ giúp từ người khác thì anh không bao giờ từ chối , Hoắc Hải Phong gật đầu với Tô Kiến Định , xoay người điều khiển xe lăn rời đi , có một số chuyện nếu đã đưa ra quyết định muốn thực hiện nó thì tốt nhất nên chuẩn bị một cách chu đáo nhất có thể.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút. Thương trường như chiến trường , một cuộc chiến không nhiễm khói thuốc súng rất nhanh đã bắt đầu nổ ra ở Hải Phòng.
Người bình thường có lẽ không cảm nhận được gì nhưng tầng lớp thượng lưu trong xã hội ở Hải Phòng nhất định sẽ cảm nhận được. Tập đoàn Sunrise và TQT đang từng bước mở rộng bản đồ của mình. Từ sau khi Trần Tuấn Tú mất tích , Trần Hiền vào tù thì chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi , nhà họ Trần đã bị người ta xâu xé mất quá nửa sản nghiệp. Thứ còn sót lại chỉ có một nửa , một nửa được giữ bởi mấy cổ đông của nhà họ Trần , nửa còn lại nằm trong tay những kẻ đáng tin cậy nhất của Trần Tuấn Tú.
Dương Minh Hạo có vẻ như không chiếm được một tí lợi ích nào , thậm chí một vài công ty có cổ phần của ông ta và vài công ty ông ta đầu tư vào còn bị chèn ép. Tài sản trong tay cứ bị rút dần rút mòn , hầu hết các công ty được ông ta che chở hay đứng tên ông ta cũng thu hẹp lại từng chút một.
Nhưng mà trong thời gian vài ngày ngắn ngủi đó , thế lực Dương Minh Hạo nắm giữ trong tay đã giảm mất một nửa mà ông ta chỉ có thể trơ mắt ra nhìn , thậm chí ngay cả chống đối lại cũng không làm nổi. Số lượng kẻ địch quá lớn lại vô cùng bành trướng , ngay cả chút tâm trạng ghen tức cũng không xuất hiện nổi thì tâm tình của ông ta đã tuyệt vọng. Mọi thứ giống như nước lạnh từ biển băng ăn mòn cơ thể và tâm trí ông ta từng chút một , chỉ có thể đem tất cả hy vọng và mong chờ mình có gửi gắm hết vào Dương Thừa Húc , nếu không cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi…
Một khoảng thời gian dài như vậy bị Dương Minh Hạo chèn ép , lần này mọi việc tiến triển quá mức thuận lợi khiến Hoắc Hải Phong cũng có chút không thể tin nổi. Anh mang theo sự hoảng hốt đi lên máy bay , bay tới chỗ của Tô Quỳnh Thy.
Một mặt khác , một đêm ngủ ngon giấc , đồng hồ báo thức còn chưa kêu lên thì Tô Quỳnh Thy đã xoay người rời khỏi giường. Đôi mắt thanh tịnh , nhìn hoàn toàn không giống như bộ dáng của một người vừa tỉnh ngủ , tay chân nhẹ nhàng tắt đồng hồ báo thức đi , cẩn thận kiểm tra cửa phòng và cửa sổ một lần rồi mới lạnh mặt giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân của mình.
Hôm nay chính là ngày Trần Mộc Châu tới tìm cô. Lần trước , khi gọi điện thoại đã nói tùy lúc sẽ có người tới đây tìm cô , Tô Quỳnh Thy dọn dẹp mọi thứ rồi kiểm tra thêm một lần nữa mới yên lặng ngồi trong phòng , kiên nhẫn chờ đợi đám người đang tới đây tìm cô.
Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua vậy mà bên ngoài cửa phòng một chút động tĩnh cũng không có , trong phòng yên lặng giống như người trên toàn bộ thế giới đều biến mất hết và chỉ còn lại duy nhất một mình cô , Tô Quỳnh Thy liếm môi , trong lòng bắt đầu có chút nóng nảy.
Lấy điện thoại ra nhìn rất nhiều lần , rõ ràng cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu rồi nhưng khi mở điện thoại ra lại phát hiện kỳ thật chỉ mới qua 10 phút mà thôi. Sau rất nhiều lần nhìn rồi lại tắt đi như vậy , Tô Quỳnh Thy trực tiếp mở khóa điện thoại ra , mím môi gọi một cuộc điện thoại cho Trần Mộc Châu.
“Tút , tút , tút…” Một khoảng thời gian dài trong điện thoại chỉ có âm thanh “tút tút” đơn điệu như vậy. Ngay khi Tô Quỳnh Thy cho rằng không ai nghe máy , đang định tắt đi gọi lại thì bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam trong trẻo mang theo chút nghi hoặc: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Tô Quỳnh Thy nhíu mày , nhanh chóng lục lọi tất cả ký ức trong đầu mình cũng không tìm được giọng nói của ai giống với giọng người này , suy nghĩ một lát mới thử mở miệng đáp: “Trần Mộc Châu , là cô à?”
“Cô tìm Mộc Châu có chuyện gì thế , cô ấy đang tắm , có chuyện gì tôi có thể giúp cô thông báo lại. Cô ấy bị thương nên tôi phải nhanh chóng quay lại đó.”
Giọng nói của đàn ông vừa trong trẻo lại vừa chậm rãi nghe rất thoải mái , Tô Quỳnh Thy hơi nhướng mày , thật sự không ngờ tới câu trả lời của người này sẽ là như vậy , đảo mắt hai vòng rồi cười khẽ một tiếng: “Bị thương à…”
Thật sự khiến tôi vô cùng sung sướng!
“Xin hỏi cô còn ở đó không? Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.” Thấy thời gian đã trôi qua khá lâu mà đầu bên kia không xuất hiện âm thanh gì nữa , Dương Thừa Húc nhíu mày đưa mắt nhìn màn hình đang hiện lên thông báo của cuộc gọi , xoa đầu , trong lòng yên lặng nhủ thầm: Đúng là một người kỳ quái!
“Phiền anh giúp tôi nói với cô ta một tiếng , nói là tôi đang đợi cô ta. Nếu như hôm nay cô ta không có thời gian thì tôi sẽ quay trở về.”
Nếu như bị thương mà ngay cả tắm rửa cũng không thể tự dùng tay của mình được thì hiển nhiên là bị thương không hề nhẹ , vốn dĩ Tô Quỳnh Thy cảm thấy cơ hội mình có thể nắm chắc cứu được Lê Quốc Nam ngay cả một phần cũng không đủ. Bây giờ xem ra , cơ hội thành công của cô là gấp đôi rồi.
“Được , tôi sẽ chuyển lời giúp cô , nhưng mà rốt cuộc cô là ai?” Nói một đống lời kỳ lạ không ra sao , bây giờ còn nói đang đợi Mộc Châu , cho dù Dương Thừa Húc ngu xuẩn cũng biết chuyện này có chút gì đó không thích hợp cho lắm. Nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt , giọng điệu lạnh lùng.
“Anh không cần biết tôi là ai , chỉ cần chuyển lời giúp tôi là được rồi. Nhưng mà nể tình anh nhiệt tình phối hợp giúp đỡ tôi như vậy , chỗ tôi có chút tin tức , anh có muốn biết không?” Tận dụng hết tất cả cơ hội ngăn cản hành động của Trần Mộc Châu , một người đàn ông có thể giúp một người phụ nữ tắm rửa , giữa hai người họ nảy sinh loại quan hệ nào không cần nhìn cũng có thể đoán ra được. Người có thể khiến Trần Mộc Châu tình nguyện leo lên , không có chút bối cảnh sau lưng căn bản là chuyện không có khả năng xảy ra.
Người đàn ông giống như vậy , tính độc chiếm đều mạnh đến đáng sợ , một người phụ nữ ở bên ngoài nói yêu anh ta , nhưng tận đáy lòng lại luôn nhớ mãi không thể nào quên một người đàn ông khác. Nếu như chuyện này xảy ra với cô , Tô Quỳnh Thy chắc chắn cũng không thể chịu đựng nổi chứ nói gì đến người đàn ông như này.
“Một người xa lạ mà nói , có khả năng là người đang vô cùng hận Mộc Châu. Cô cảm thấy tôi cần phải tin tưởng sao?”
“Thừa Húc , nhanh lên đi , em không đứng vững được…”
Giọng nói sắc lạnh của người đàn ông trộn lẫn với giọng điệu mềm mại quyến rũ của Trần Mộc Châu cùng nhau truyền tới. Biểu cảm trên gương mặt Tô Quỳnh Thy hơi ngưng trệ một chút , sắc mặt nghiêm túc.
“Nếu như anh không muốn biết thì dứt khoát cúp điện thoại là được rồi , còn ở đây nói nhiều với tôi như vậy làm gì nữa! Trước kia Trần Mộc Châu là dạng người gì , tôi không biết anh có rõ ràng hay không nhưng trong lòng cô ta có người khác , chuyện này hẳn anh cũng cảm nhận được chút ít chứ! Lần này tôi phải qua đây chờ đợi cô ta , nguyên nhân chủ yếu là vì Trần Mộc Châu đang muốn trở lại bên cạnh người đàn ông kia…”
“Cô là Tô Quỳnh Thy.”