Chương 174: Tai nạn xe cộ tương tự
Đã đến nước này rồi cũng chẳng còn gì cần che giấu cả. Tô Quỳnh Thy lo lắng cho Hoắc Hải Phong đến nỗi không ngủ được, cô thở dài một hơi rồi lau người cho anh một cách cẩn thận.
“Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, lát nữa em gọi Tô Kiến Định tới đây giúp anh với. Hai anh có chút chuyện cần bàn bạc với nhau.”
Hoắc Hải Phong nghiêm túc lại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em biết rồi, mấy ngày nay vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt. Anh em đã đang điều tra chuyện tai nạn rồi, nhưng tới bây giờ vẫn chưa điều tra ra được cái gì cả. Bây giờ anh còn…”
“Được rồi, sao mà anh mới xảy ra chuyện có một lần mà em đã lải nhải như thế rồi. Mấy ngày nữa dẫn Hướng Minh tới thăm anh đi” Hoắc Hải Phong xoa đầu Tô Quỳnh Thy, anh nằm trên giường mà nhíu mày lại. Löng ngực và phần bụng của anh rất đau, chống đỡ lâu như thế đã là giới hạn rồi. Anh cố gắng để mình không run lên rồi vội vàng đuổi cô ra ngoài.
Tô Quỳnh Thy chẳng hề có chút nghi ngờ, cô bưng chậu nước tới phòng vệ sinh. Chờ tới khi cô dọn dẹp xong mọi thứ thì bên cạnh giường bệnh của Hoắc Hải Phong đã có một đống bác sĩ đứng đó, Chu Thanh cũng đang đẩy Tô Kiến Định tới.
Tô Quỳnh Thy đi tới đo nhận lấy xe lăn từ trong tay của Chu Thanh rồi đẩy Tô Kiến Định vào trong: “Anh có tra được tin tức gì không? Tình trạng sức khỏe của Hải Phong không cho phép anh ấy tự mình đi điều tra. Huống chỉ bây giờ Lâm Tiến Quân còn đang hôn mê, em cũng chưa kịp nói với anh ấy chuyện này. Cũng không biết là sau khi anh ấy biết có tức đến nỗi nhảy dựng lên rồi đòi đi ra ngoài không…”
“Em cho rằng cậu ta cũng liều lĩnh bất cẩn như em ư? Em cảm thấy cậu ta sẽ làm chuyện mình không chắc chắn à?
Tô Kiến Định không kiêm chế được mà gõ đầu cô một cái. Nhiều năm như thế rồi, nhưng chỉ cần có người che chở thì đầu óc của cô sẽ không bao giờ được sử dụng.
Cũng không biết là tại sao thói quen này của Tô Quỳnh Thy còn có thể duy trì tới bây giờ.
“Tạm thời không nói tới chuyện này. Chuyện Hải Phong bị tai nạn xe cộ có giấu được không anh?” Nếu tin Chủ tịch của Sunrise bị tai nạn xe, đang nằm trong bệnh viện chưa biết sống chết bị truyền ra ngoài thì không đợi Hoắc Hải Phong đi điều tra người đứng sau vụ tai nạn là Sunrise đã loạn lên cả TOI::¿.
“Bây giờ ông cụ Chánh đang quản lý và khống chế Sunrise. Trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em cứ yên tâm mà chăm sóc cậu ta đi” Tới bây giờ Tô Kiến Định vẫn chưa tìm ra được chút manh mối nào.
Có rất ít người có thể trực tiếp ra tay với Hoắc Hải Phong như thế.
Nhưng nếu muốn tìm ra chứng cứ thì khó như lên trời…
“Chủ tịch Định, đã kiểm tra xong rồi. Tỉnh lại thì đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, chỉ cần nghỉ ngơi chăm sóc một đoạn thời gian là được!”
Bác sĩ kiểm tra xong rồi đi tới trước mặt Tô Kiến Định báo cáo một chút, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
“Nếu như đã không có chuyện gì nữa rồi thì nói về tình huống lúc đó đi?”
Sau khi bác sĩ đi ra thì trong phòng chỉ còn mỗi ba người là Tô Quỳnh Thy, Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong. Tô Kiến Định tự đẩy xe lăn tới trước rồi dừng lại bên cạnh giường bệnh của Hoắc Hải Phong, anh ấy đặt hai tay lên bụng rồi hỏi với vẻ bình tĩnh.
“Tôi cũng không rõ là đã xảy ra chuyện gì.’ Hoắc Hải Phong điều chỉnh tư thế để mình dễ chịu hơn một chút rồi nhíu mày mà nói tiếp: “Khi xe bị đụng vào thì tôi mới nhận ra là chuyện này không đúng. Tài xế còn sống không?”
Đối diện có xe lao tới nhưng tài xế không tránh né cũng chẳng nói năng câu gì. Nếu như như thế mà còn không có vấn đề gì thì chính là trời muốn Hoắc Hải Phong chết. Anh bật cười một tiếng đầy lạnh lùng, nhưng lại làm vết thương trở nên đau. Hoắc Hải Phong hít sâu một hơi rồi nằm im lại, không dám động đậy gì nữa.
“Trừ cậu và Lâm Tiến Quân thì tài xế gây chuyện và tài xế của cậu đều chết tại chỗ. Xe hàng bốc cháy cũng đã hủy đi tất cả chứng cứ. Không có chứng cứ, người trong cuộc cũng tử vong.”
Độ khó của chuyện này lại tăng thêm một cấp. Người có thể mua chuộc tài xế của Hoắc Hải Phong, lại có thể khiến cho hai người làm việc giúp người đó mà không để ý tới tính mạng của mình. Bây giờ bọn họ còn chưa thể so với người đứng sau chuyện này.
“Anh có cảm thấy cuộc tai nạn xe này có chút quen thuộc hay không…
Đột nhiên Tô Quỳnh Thy nhớ tới chuyện gì đó, cô nhíu mày rồi lấy cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh Tô Kiến Định.
“Đúng là rất quen thuộc, hoàn toàn giống với trận tai nạn xe cộ của mười năm trước…’ Tô Kiến Định là một người trong cuộc, việc nhắc tới trận tai nạn xe cộ mười năm trước để anh ấy siết chặt lấy tay vịn xe lăn.
Chẳng trách lúc Tô Kiến Định nhận được tin thì anh ấy đã cảm thấy có chút quen thuộc, sau khi Tô Quỳnh Thy nói thế thì anh ấy đã kịp phản ứng lại.
Trận tai nạn xe cộ này hoàn toàn giống với trận tai nạn xe hại anh ấy tan nát của nhà của mười năm trước.
“Nếu như đúng là như thế thì cần điều tra chuyện mười năm trước thêm lần nữa” Điều tra lâu như thế rồi nhưng chỉ tìm ra được ba hung thủ. Không ngờ rằng lần này lại gặp được niềm vui ngoài ý muốn. Hoắc Hải Phong nhìn về phía Tô Kiến Định với vẻ nghiêm túc.
“Anh chắc chắn sao?” Chuyện mười năm trước là nỗi đau lớn nhất cuộc đời Tô Quỳnh Thy. Vốn cô cho rằng đã tự tay đâm hung thủ một cái nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người rất có thể mới là hung thủ thật sự. Tô Quỳnh Thy có chút không thể chịu đựng nổi.
Cô vội vàng hít sâu một hơi rồi nói: “Lần này các anh đừng hòng bỏ em ở lại nữa. Anh à, mười năm rồi, chuyện này cũng nên kết thúc rồi…
“Đúng là nên có một cái kết thúc rồi. Anh có thể để em đi theo nhưng Quỳnh Thy à, em phải theo sát Hoắc Hải Phong. Chuyện này quá nguy hiểm, có thể anh cũng không bảo vệ em được.
Tô Kiến Định không nhịn được mà nói. Anh ấy biết là Tô Quỳnh Thy không thể nào bỏ qua chuyện này, nếu anh ấy từ chối thì không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa. Còn chẳng bằng dẫn theo bên cạnh cũng yên tâm hơn một chút.
“Vì sao chứ? Chính em cũng có thể, huống chi em là nữ, thu thập tình báo tiện hơn anh nhiều.
“Thu thập tình báo gì chứ, em cho rằng bọn anh là cái gì? Nghe lời anh của em đi, ở bên cạnh anh, có chuyện gì thì anh sẽ nói cho em nghe. Anh lừa em bao giờ chưa hả!”
Hoắc Hải Phong gõ đầu Tô Quỳnh Thy một cái, anh hận không thể đứng lên rồi cột cô vào bên cạnh mình. Từ nhỏ tới lớn đều không thể làm cho người khác yên tâm được.
“Em biết rồi. Có chuyện gì thì phải nói cho em biết đo. Được rồi, bây giờ anh vẫn còn là bệnh nhân, ăn cái gì đó trước đi.”
Tô Quỳnh Thy cố ý chuyển chủ đề, cô nói rồi câm đồ ăn tới sau đó bày ra bàn.
“Đây là cái gì?” Hoắc Hải Phong liếc một chút, anh không hề có chút hứng thú nào cả.
Ánh mắt của anh đánh giá Tô Quỳnh Thy. Thật ra chỉ cần cô nói một câu thì để anh làm gì anh cũng vui lòng, huống chỉ chỉ là một chút tin tức mà thôi. Cô không tin tưởng anh như thế để cho anh có chút buồn bã.
“ông cụ Chánh để quản gia đưa tới, từ sáng sớm đã xuất hiện trước cửa phòng bệnh rồi, lúc đó em sợ hết hồn.
Ông quản gia nói đây đều là những thứ anh thích ăn, mau thử xem có…”