Mục lục
Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 262: Truy đuổi

 

“Số Nguyên Hải rất khổ , số thương tích cậu ta phải nhận cũng không ít hơn các người đâu…”

 

Suy cho cùng vẫn có chút không đành lòng , vốn dĩ đã không định nói nữa , ông lão vô thức đứng lên , giơ tay ra với Hoắc Hải Phong.

 

“Chuyện này không cần ông lo lắng đâu.” Hoắc Hải Phong hừ lạnh một tiếng , mặt không biểu cảm rời khỏi phòng bệnh , động tác nhanh chóng dặn dò Trần Bắc và Thu Hằng , phân công nhau đi tìm người , hai người rời khỏi bệnh viện chưa được bao lâu , công tước Otto đã đến.

 

Lúc này Hoắc Hải Phong đã không còn tâm tư nào đi đối phó với người này , ánh mắt luôn đặt ở phòng bệnh của Tô Quỳnh Thy , anh ngồi cánh cửa kính , nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô , không rời mắt như muốn chạm khắc hình dáng của cô vào não mình.

 

“Hoắc Hải Phong , Quỳnh Thy thế nào rồi?” Vừa đến bệnh viện , ánh mắt của Otto đã bị thu hút bởi Tô Quỳnh Thy.

 

Cô bé lớn lên rất xinh đẹp đáng yêu , có lẽ là do bị bệnh , trên mặt không còn màu máu nào , môi cũng nhạt đến nỗi không nhìn rõ , bộ dạng tiều tụy của cô làm ông ta đứng ngây ra tại chỗ mất năm phút , mới miễn cưỡng hoàn hồn lại.

 

Tô Quỳnh Thy rất giống bà ngoại của cô , tuy rằng ông ta đã nhìn thoáng thấy sự giống nhau qua tấm ảnh , thế nhưng đến khi được nhìn tận mắt , Otto mới tin , trên đời này thật sự có sự di truyền.

 

“Tìm được Vũ Nguyên Hải chưa?” Khi chưa nhìn thấy Tô Quỳnh Thy , ông ta đã yêu thích đứa bé này , bây giờ nhìn thấy bộ dạng trên giường bệnh của cô , trong lòng càng cảm thấy thương hơn , ông ta không muốn để cô xảy ra chuyện gì.

 

Huống hồ cô còn là cháu ngoại của ông ta , một đứa bé yếu ớt , sao có thể chịu được tổn thương và đau khổ như thế này.

 

“Tạm thời vẫn chưa tìm được , Quỳnh Thy trúng độc rồi , bác sĩ ở đây không có cách nào giải độc , chỉ có thể kéo dài trước , thời gian sắp không kịp nữa , Quỳnh Thy sợ rằng không đợi được đến khi có thuốc giải , vậy nên trong một tuần nhất định phải tìm được Vũ Nguyên Hải.”

 

Tô Kiến Định đã nói quan hệ của công tước Otto với Hoắc Hải Phong từ trước , vậy nên tuy rằng chưa gặp lần nào , thế nhưng Hoắc Hải Phong cũng không ngại đi cầu cứu , những lúc như thế này , tự trọng là thứ không quan trọng nhất , chỉ cần cứu được Quỳnh Thy , bất luận phải làm gì anh cũng có thể làm.

 

“Tôi đã cho người đi tìm , đám xã hội đen này không dễ giải quyết , trong thời gian một tuần bọn họ sẽ không gây trở ngại cho chúng ta , thế nhưng sau một tuần , bọn họ sẽ lại hồi phục trạng thái ban đầu , thế lực của tôi ở đây không lớn , một tuần là đã gắng sức rồi , vậy nên phải tranh thủ thời gian.”

 

Otto nói xong , hai người đối mắt với nhau , đã hiểu ý nghĩ của đối phương , gật đầu , Hoắc Hải Phong lưu luyến nhìn Tô Quỳnh Thy đang nằm trên giường bệnh , điều khiển xe lăn đi ra ngoài , Quỳnh Thy vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm , anh vẫn chưa được buông lỏng.

 

Tìm cả một ngày một đêm , hai mắt Hoắc Hải Phong đầy những tơ máu đỏ , bởi vì chân bị thương nên không thể đích thân ra ngoài , lại không yên tâm , tự mình chỉnh sửa tài liệu và thông tin , mong có thể tìm được một chút dấu vết nào đó.

 

Cả người Trần Bắc đầy bùn bước từ ngoài vào , vừa nãy trời mưa , đến bây giờ vẫn không thấy ngừng lại , tuy rằng ban ngày Frigiliana ấm áp như mùa xuân , thế nhưng nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn , mặc áo bông vẫn cảm thấy lạnh.

 

Lúc này trời đang mưa to như vậy , cũng không thể tìm được người , đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi rồi , anh ta dứt khoát nhân cơ hội tốt này ngủ một giấc , ăn chút gì đó , đợi khi trời sáng thì lại ra ngoài tìm người.

 

“Chủ tịch Phong , cần đưa Trần Mộc Châu về không?” Trần Bắc cởi quần áo đầy bùn đất ra , vẻ mặt có hơi khó coi.

 

“Thả ra hỏi xem có biết bây giờ Vũ Nguyên Hải đang ở đâu không.” Nói đến người này , Hoắc Hải Phong mới nhớ đến , bây giờ Trần Mộc Châu bị nhốt ở nhà kho tối đen kia , anh không có một chút tình cảm nào với người phụ này , anh không nghĩ gì nhiều , nói xong liền vứt ra sau đầu.

 

“Tô Kiến Định đã bắt đầu vạch ra một kế hoạch mới rồi , bây giờ Hải Phòng đang được thanh trừng , chân tay của Dương Minh Hạo bị anh ta chặt đứt kha khá , bác sĩ vừa gọi điện , nói ở đây không có môi trường chữa bệnh tốt , mong có thể quay về nước hoặc sang nước Mỹ , nếu không chưa chờ được thuốc giải , cơ thể của cô chủ không chống cự được nữa.”

 

Trần Bắc nói một hơi , sau đó rụt cổ vào đứng ra xa hơn , những chuyện như này , nếu như không phải đúng lúc anh ta nhận được , rồi không tìm thấy Thu Hằng ở đâu , anh ta nhất định không mạo hiểm tính mạng của mình để đến đây báo cáo.

 

“Đợi hai ngày nữa , công tước Otto vẫn đang điều tra , có lẽ Vũ Nguyên Hải vẫn còn ở đây , chưa đi.”

 

Qua trận đấu hai ngày hôm nay , Hoắc Hải Phong có thể chắc chắn rằng , một khi anh vẫn còn sống , Vũ Nguyên Hải vẫn chưa chết tâm , anh ta nhất định vẫn còn ở thành phố này , nói không chừng còn đang âm mưu kế hoạch thứ hai , đợi thời cơ để đối phó anh…

 

Bởi vì Vũ Nguyên Hải , Hoắc Hải Phong và công tước Otto đã tìm người ở Frigiliana mấy đợt , làm loạn cho thành phố không thể yên ổn , thế nhưng lại không có thu hoạch gì.

 

Sau khi Ôn Hàng Dương tìm được Tô Quỳnh Thy và Hoắc Hải Phong thì đưa người quay trở về Hải Phòng , đã có ơn cứu mạng , nếu như Tô Quỳnh Thy vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm , chuyện của anh ta vẫn chưa kết thúc , có thể đưa được Tô Quỳnh Thy đi một cách dễ dàng ở nơi của Hoắc Hải Phong , anh ta cũng rất may mắn.

 

Lần theo dấu vết , trở về Hải Phòng , ở biệt thự của nhà họ Tô lòng vòng mấy ngày , vẫn không thể tìm ra Vũ Nguyên Hải , Ôn Hàng Dương chau mày , dứt khoát nhân lúc trời tối đi đến hỏi thăm.

 

Sau khi gõ cửa , người giúp việc để cho anh ta vào , Tô Kiến Định dường như biết rằng anh ta sẽ đến , đã ngồi trên sô pha , cúi đầu rót trà vào chén.

 

Chất lỏng màu cam sáng được rót vào cốc sứ màu trắng , trầm bổng gợn sóng , nhìn rất vui tai vui mắt.

 

“Lần này có thể cứu được Hoắc Hải Phong và Quỳnh Thy , đúng là nhờ có anh Dương , vội vàng gặp nhau như vậy , chưa kịp chuẩn bị quà.” Động tác của Tô Kiến Định rất nhanh , không đợi anh ta ngồi xuống , cười bước lên trước hai bước , gật đầu với anh ta.

 

“Nói ra cũng là tôi phải báo ơn , mấy năm trước em gái cứu tôi một mạng , chuyện lần này loạn lên một phần cũng là do tôi , lần này tôi qua đây , thật ra không chỉ là để thăm hỏi , tôi đuổi theo Vũ Nguyên Hải đến đây.”

 

Không muốn liên lụy quá lâu đến ân oán giữa những nhà quyền quý như thế này , Ôn Hàng Dương muốn nhanh chóng giải quyết sau đó rời đi , cách tốt nhất đương nhiên là hợp tác với bọn côn đồ ở bản địa , bây giờ Hoắc Hải Phong không ở đây , Tô Kiến Định đương nhiên là lựa chọn tốt nhất , huống hồ anh ta đi theo dấu vết của Vũ Nguyên Hải , đến biệt thự nhà họ Tô thì biến mất , anh ta không tin chuyện này không liên quan đến nhà họ Tô.

 

“Có chắc chắn không? Bây giờ Vũ Nguyên Hải đang ở Hải Phòng?”

 

Ở Frigiliana , Hoắc Hải Phong và ông ngoại vẫn đang lo lắng không yên tìm người , lúc này lại có người nói người mà bọn họ đang tìm đã đến nơi khác , một chút chứng cứ cũng không có , bảo anh ấy phải tin như thế nào.

 

“Đúng là tôi đi theo anh ta đến đây , tất cả dấu vết của anh ta đều biến mất sau khi đến biệt thự nhà họ Tô , rất có khả năng bây giờ Vũ Nguyên Hải đang nằm vùng ở bên cạnh , mục tiêu lần này của anh ta có lẽ là anh , hoặc là Tô Hướng Minh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK