Chương 62: Thích chú
“Chú là khách tới tham dự bữa tiệc hôm nay sao?” Tô Hướng Minh nghiêng đầu, đôi mắt to trong veo như nước.
“Đúng vậy, cháu cũng là khách hôm nay sao? Có cần chú đưa cháu đi tìm bố mẹ không?” Sờ lên mái tóc ngắn mềm mại của cậu, anh cảm thấy thích thú, Hoắc Hải Phong híp mắt lại, khoé miệng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười nhẹ.
Tô Hướng Minh gật đầu, nhảy xuống khỏi ghế, đứng yên một bên, vô cùng ngoan ngoãn.
Hoắc Hải Phong nhìn cậu bé, không nhịn được muốn làm thân, dứt khoát đưa tay ra, ôm lấy đứa trẻ, đặt cậu bé ngồi lên đùi mình.
“Bố mẹ cháu là ai? Sao lại để cháu chạy ra ngoài một mình?” Ngón tay có vết chai mỏng khẽ vuốt ve gương mặt non nớt của cậu bé.
Nếu không phải lí trí còn tỉnh táo nói cho anh biết đây là con nhà người khác thì anh cũng muốn bắt về nhà mình nuôi, mềm mại non nớt, vô cùng ngoan ngoãn, từng chút từng chút chọc vào yêu thích trong lòng anh.
“Đây là nhà cháu, đương nhiên cháu muốn đi đâu chơi sẽ đi tới đó!” Cậu bé vui vẻ ngồi trong lòng Hoắc Hải Phong, từ khoé mắt đến chân mày đều lộ ra vui vẻ. Cậu bé điều chỉnh lại tư thế, để mình ngồi được thoải mái hơn.
“Cháu, đây là nhà cháu, vậy mẹ cháu là ai?” Ngay lập tức, trong đáy mắt anh lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng, chẳng lẽ… Anh cúi đầu nhìn ngoại hình đứa trẻ, Hoắc Hải Phong có chút nghẹn ngào: “Mẹ cháu có phải là Tô…
“Hoắc Hải Phong, năm năm không gặp, tôi không biết hoá ra anh lại là người thích trẻ con đấy” Lê Quốc Nam thở mạnh một hơi, đoạt lấy Hướng Minh trong lòng anh, ôm vào lòng, trên mặt hơi đỏ, sắc mặt có chút khó coi.
Tìm trong tìm ngoài cũng tìm không ra Hướng Minh ở đâu, cho đến khi thấy Hoắc Hải Phong đang ôm cậu bé, trái tim Lê Quốc Nam suýt chút nữa đã ngừng đập. Anh ta vội vàng cướp lời Hoắc Hải Phong, giành lại Hướng Minh.
“Chuyện này không liên quan đến anh. Nhóc con, cháu nói cho chú biết, mẹ cháu là ai?” Trong lòng tràn đầy hi vọng, rốt cục Hoắc Hải Phong không khống chế được mình, xông lên, kéo tay Lê Quốc Nam ra, giành lại Hướng Minh.
Anh đi Mỹ năm năm, lượng vận động không ra tăng, nhưng anh đã học được một số kĩ năng tránh đòn cơ bản và đối kháng đơn giản, để phòng trường hợp gặp nạn bên ngoài, không có cả năng lực bảo vệ tính mạng mình.
Cảm giác được động tác của Hoắc Hải Phong, Lê Quốc Nam theo phản xạ tránh đi, giương mắt nhìn anh lướt qua người mình, chậm rãi thở ra một hơi.
Hướng Minh sợ hãi hô lên một tiếng, trốn trong lòng Lê Quốc Nam, hiếm khi cảm thấy vui vẻ, cười “ha ha”.
Lê Quốc Nam không nể mặt Hoắc Hải Phong, xoay người đi, nhìn sắc mặt của Hoắc Hải Phong, suýt chút nữa anh ta đã không nhịn được cười theo Hướng Minh.
“Chú à, chú sao thế? Không bị ngã chứ?” Ở trong lòng Lê Quốc Nam, hiếm có khi Hướng Minh nghịch ngợm, trên mặt mang theo nụ cười, trong mắt lại toát lên vẻ trêu chọc người khác.
Lê Quốc Nam bĩu môi, bình thường cũng không thấy Hướng Minh quan tâm mình như vậy, quả nhiên là cha con ruột, dù là lần đầu tiên gặp mặt, cũng có thể chơi với nhau không có chút khoảng cách nào.
Hoắc Hải Phong nhìn đứa trẻ, lộ ra nụ cười an ủi, phủi bụi trên người, ra hiệu là mình không sao.
“Hoắc Hải Phong, tôi có thể nói cho anh biết, Hướng Minh là con trai tôi, anh đừng có mà động tới nó, đừng nghĩ mấy chuyện vớ vẩn kia” Lê Quốc Nam yên lặng bảo vệ đứa trẻ, chỉ sợ mình không chú ý, sẽ bị người ta cướp mât.
“Cháu tên Hướng Minh hả?” Trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng ngay cả chính mình cũng không nhận ra được Hoắc Hải Phong nhẹ nhàng đi về phía trước hai bước: “Hôm nay không thích hợp, chờ lần sau có thời gian, chú mời cháu ra ngoài chơi được không?” “Được ạ! Hướng Minh có thời gian sẽ hẹn chú.” Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, híp mắt cười vui vẻ.
“Anh hẹn con trai tôi trước mặt tôi như vậy, Hoắc Hải Phong, có phải anh không xem nhà họ Lê chúng tôi ra gì không?” Trong mắt lộ ra một chút khó chịu, Lê Quốc Nam trâm mặt xoay người đi.
“Nói thật, Lê Quốc Nam, con trai anh khiến người ta vui vẻ hơn anh nhiều” Nói xong, Hoắc Hải Phong xoay người đi, chân mày nhíu chặt lại, tay trái đút trong túi nắm chặt mới miễn cưỡng lấy lại chút lí trí. Đứa bé kia thật khiến người ta nghi ngờ.
Lê Quốc Nam khó chịu đặt Tô Hướng Minh xuống đất, ngồi xổm xuống: “Hướng Minh, chú Nam đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi chứ? Đừng có đi theo người lạ.
Cháu thì hay rồi, bán mình còn chưa đủ, suýt chút nữa bán luôn mẹ cháu.” Không nhịn được, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên trán Hướng Minh: “Đúng là đứa bé ngóc!”
Nếu không phải anh †a đúng lúc tới kịp, sợ là Quỳnh Thy đã bị đứa nhóc này bán mất rồi. Anh ta võ ngực mình, trái tim đập nhanh lúc này mới chậm lại chút.
“Nhưng mà, Hướng Minh cảm thấy chú đó rất thân thiết, hơn nữa, đây là nhà mình, sẽ không có người xấu đâu…” “Thân thiết gì chứ? Đó chính là người lòng dạ đen tối. Hướng Minh, lần sau cháu gặp người đó, nhớ nhất định phải tránh xa, nếu không sẽ bị anh ta bán lúc nào cũng không biết..” Lê Quốc Nam bĩu môi, tự khinh bỉ mình, hoàn toàn không chú ý tới chút buồn bã thoáng hiện lên trong mắt bé con.
“Được rồi, chú nói vậy thôi, nhớ lát nữa ra ngoài phải gọi bố, biết chưa?” Dắt bàn tay bé nhỏ của Hướng Minh, Lê Quốc Nam ổn định lại tâm trạng, nén lại cơn giận, chậm rãi cùng đứa bé bước ra ngoài.
Nhắm mắt theo đuôi Lê Quốc Nam, Tô Hướng Minh nhíu mày lại, trong lòng cảm thấy hơi bất bình, rõ ràng chú kia trông không giống người xấu chút nào, lúc nói chuyện với cậu bé còn nói rất nhẹ nhàng nữa.
Có điều, cậu bé vẫn nghe theo Lê Quốc Nam, sau này cố gắng tránh xa chút, mặc dù trong lòng vẫn thích chú đó.
Cả bữa tiệc, tâm trạng Hướng Minh không tốt lắm, không vui cho nổi.
Tô Kiến Định chú ý tới bé con thật lâu, cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, lặng lẽ ôm Hướng Minh về phòng.
Ôm cậu bé vào lòng, Tô Kiến Định dịu dàng hỏi: “Hướng Minh sao vậy? Bữa tiệc nhàm chán lắm sao?” “Không phải ạ” Cúi đầu, nằm trong lòng Tô Kiến Định, ánh mắt Hướng Minh hơi mơ màng.
“Vậy là có ai ức hiếp Hướng Minh nhà chúng ta sao? Cháu nói với cậu, cậu giúp cháu xả giận…” “Cũng không phải vậy, chỉ là..” Ngẩng đầu lên, nhìn Tô Kiến Định, Hướng Minh cau mày, mặt đầy khó xử: “Cậu, nếu như có một người, khiến cậu muốn thân cận từ tận đáy lòng, nhưng người bên cạnh cậu lại nói người kia không phải người tốt, thì cậu sẽ chọn †in mình hay tin người bên cạnh?” Cậu bé thực sự rất thích chú kia.
Hướng Minh chớp mắt mấy cái, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát.
“Thành thật mà nói, cậu chưa từng có cảm giác đó, cậu chỉ có thể nói với cháu, thực ra, trên đời này không có người xấu hoàn toàn, cũng không có người tốt hoàn toàn. Nếu như Hướng Minh thực sự thích thì cứ đi theo cảm giác thôi, cháu mới năm tuổi, không cần lo lắng nhiều như vậy. Nếu cháu làm sai chuyện gì, còn có cậu che chở cho cháu” Hướng Minh vẫn đang nằm trong lòng Tô Kiến Định ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn anh ấy, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Hữu Hữu biết nên làm thế nào là được, cháu còn thích vườn trẻ không?” Tô Kiến Định mím môi, nói nhiều như vậy, bản thân mình còn có chút không thích ứng được, cũng không biết một đứa trẻ chưa tới năm tuổi lại suy nghĩ nhiều đến thế, hình như lúc mình năm tuổi, còn đang ngây ngô đi học rất nghiêm túc đấy.
“Cậu” Giọng nói non nớt của bé con mang chút ngây thơ, là chất giọng khiến người ta không nhịn được mà mềm lòng.