Chương 136: Dùng tiền mua tin tức
“Hoắc Hải Phong, sao anh có thể như vậy được? Anh như thế này, lần sau… anh… anh sẽ còn như vậy nữa.
Tôi… tôi… Lân sau, anh cứ chống mắt lên xem tôi có cho anh bước vào cửa nhà tôi bước nào nữa không nhét” Tô Quỳnh Thy tức tới mức nói năng lộn xôn, thở hổn hển, hoàn toàn không để ý tới vẻ bối rối của Hoắc Hải Phong đang ôm chân nhảy loạn xạ. Cô vung tay rời đi.
“Quỳnh Thy à, anh chỉ muốn đùa một chút cho em vui thôi mà… Quỳnh Thy..”
Anh ôm chân nhảy nhót một lúc lâu trong phòng. Thấy cô đi rồi, Hoắc Hải Phong mới khẽ cười buông chân ra, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Người ta đã đưa manh mối tới trước mắt rồi, điều tra lâu như vậy vẫn không tra ra được tin tức gì. Bây giờ, không biết Tô Kiến Định như thế nào rồi.
Mặc dù anh ấy luôn nói chắc chắn Trần Tuấn Tú sẽ không làm hại mình.
Nhưng con người của ông ta rất khó đoán, chẳng ai biết con người này có thể làm ra chuyện gì. Tô Kiến Định ở bên kia quá lâu rồi, đã đến lúc anh ấy nên trở về. Đợi những chuyện này được giải quyết xong, Quỳnh Thy của anh mới có thể yên tâm ở bên anh được.
Chỉ như vậy, Tô Kiến Định cũng mới có thể an tâm giao Tô Quỳnh Thy cho Hoắc Hải Phong.
Cô tức giận đi thẳng ra ngoài, trốn ở trong phòng của Tô Hướng Minh. Vì thường xuyên ngủ trong phòng con trai, nên trong phòng cậu bé cũng có đầy đủ đồ đạc của Tô Quỳnh Thy.
Sau khi rửa mặt, thay một bộ quần áo mới, cô chống hai tay lên cằm, ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Thỉnh thoảng Tô Quỳnh Thy lại khẽ cười, sau đó lại đăm chiêu ủ rũ, cảm xúc trên mặt thay đổi liên tục.
“Rầm rầm rầm..” Cô vẫn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân của nhiều chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên đã cắt ngang dòng suy nghĩ.
Tô Quỳnh Thy hơi sửng sốt, nghĩ rằng có thể người nào đó tới để xin lỗi. Trong nháy mắt, tất cả sự muộn phiền trên mặt biến thành nụ cười, cô chỉnh trang lại quần áo, cố ý xụ mặt xuống rồi đi vê phía cửa.
Khi cánh cửa mở ra, Tô Quỳnh Thy đang định xoay người đi vào trong phòng thì phát hiện người tới không phải Hoắc Hải Phong, mà là quản gia.
“Quản gia, có chuyện gì không?”
Giờ này không phải giờ ăn cơm, cũng chẳng phải giờ cố định làm gì, theo lý thuyết thì quản gia sẽ không lặng lẽ tới gõ cửa.
“Cô chủ, vừa rồi có người tới nói là có tin tức về tung tích của cậu chủ.
Người kia hỏi rằng cô chủ có cần hay không?” Tay quản gia hơi run rẩy, cúi đầu thở dài, nhìn bộ dáng có vẻ không vui cho lắm.
Tô Quỳnh Thy cảm thấy khó hiểu, không phải có tin tức thì nên vui vẻ sao? Sao quản gia lại tỏ ra ủ rũ như vậy? Cô cảm thấy là lạ, nhưng sự lo lắng trong lòng vẫn vượt qua sự tò mò.
Tô Quỳnh Thy nhìn Tô Hương Minh một chút, sau đó nói: “Nếu đã có tin tức thì là chuyện tốt. Quản gia, người kia có nói điều kiện gì không?”
“Người kia đòi ba phẩy năm tỷ đồng. Hơn nữa, người đó còn yêu cầu cô chủ phải đích thân đi giao dịch. Nếu không có chết người kia cũng không nói tin tức này ra” Điều kiện của người kia hơi hà khắc, quản gia đứng ở cửa chau mày. Lúc này, số lần thở dài sắp vượt qua số lần quả cả năm trước.
“Chuyện này có gì đâu, ông hỏi người kia xem giao dịch ở cổng biệt thự có được không? Nhà họ Tô chúng †a cũng là người làm ăn, chút thành ý này cũng cần phải có. Chúng ta đã nói đưa cho người đó ba phẩy năm tỷ đồng thì sẽ không đưa thiếu một xu”
Người kia đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng qua là sợ bọn họ hối hận mà thôi. Trong mắt Tô Quỳnh Thy, dùng ba phẩy năm tỷ đồng để đổi lấy tin tức của Tô Kiến Định là rất đáng giá. Cô không hề để tâm khi dùng chút tiền này để biết tin tức sớm hơn một chút.
“Được, tôi sẽ đi hỏi xem. Nhưng cô chủ này, bây giờ tình huống bên ngoài phức tạp như vậy, hay là nói với cậu Hải Phong một câu?” Bây giờ, nhà họ Tô đã là bây cừu mất đi sự bảo vệ. Nếu không phải Hoắc Hải Phong luôn che chở, nhà họ Tô đã bị đám người “đàng hoàng” trong Hải Phòng phân chia sạch sẽ rồi.
“Tạm thời không cần, có lẽ bây giờ Hải Phong đã bận đến tối mặt tối mũi rồi. Đợi lấy được tin tức thì tôi sẽ tới tìm anh ấy!” Chỉ đứng trước cửa nhà để giao dịch thôi mà. Huống chi, bây giờ cha con nhà họ Trân cũng không có ở Hải Phòng, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
“Thế thì tôi sẽ đi chuẩn bị ngay. Cô chủ hãy cẩn thận nhé!” Quản gia xoay người rời đi, trong đáy mắt lộ ra một tia cảm xúc nhưng lại biến mất ngay. Mặc dù, tóc ông ta đã điểm bạc, nhưng bước đi lại nhanh nhẹn hơn rất nhiều người trẻ tuổi.
Tô Quỳnh Thy đưa mắt nhìn theo bóng lưng của quản gia, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Cô ôm Tô Hướng Minh vừa xoay vừa cười, sau đó đổ “rầm” một cái xuống giường. Trên mặt Tô Quỳnh Thy lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt tươi cười thoải mái trong những ngày qua.
Cô vốn cho rằng chẳng bao lâu sẽ có kết quả, không ngờ lại đợi tới tận buổi trưa. Tô Quỳnh Thy và Tô Hướng Minh vừa ăn cơm trưa xong, đang định đi ngủ trưa thì quản gia mang tin tức tốt tới.
“Cô chủ, đã đàm phán xong rồi.
Nhưng người kia nói phải giao dịch ở dưới gốc cây thứ ba ở bên ngoài cổng của khu biệt thự, không thể mang quá ba người theo. Nửa giờ nữa, người kia sẽ đợi cô chủ ở chỗ ấy.
Sau khi cô đi hãy dặn vệ sĩ đừng đứng gần quá, nếu không lại dọa người ta chạy mất thì không tìm được đâu. Chuyện đã được sắp xếp thỏa đáng, quản gia nói xong thì khom người, yên lặng đứng yên tại chỗ.
“Được, việc này không thể chậm trễ được. Bây giờ, chúng ta nên tranh thủ thời gian lên đường thôi. Đã chuẩn bị xong tiên chưa?” Mặc dù, vệ sĩ ở khu biệt thự hiện tại của nhà họ Tô không giỏi bằng nhà Hoắc Hải Phong, nhưng cũng khá giỏi trong Hải Phòng này rồi.
Vì thế, dù người đàn ông kia có tâm tư khác, ba vệ sĩ mà cô dẫn theo cũng có thể giải quyết được.
Địa điểm đã được chọn ở đây, hơn nữa còn có thể dẫn người theo, Tô Quỳnh Thy không hề lo lắng chút nào.
Thậm chí, cô còn chẳng thèm thay quần áo, vẫn mặc bộ quần áo ở nhà mà buổi sáng mới thay, đi giày rồi dẫn người ra cổng. Tô Quỳnh Thy không đi xe mà che ô, híp mắt nhìn mặt trời, ung dung cất bước.
Khu biệt thự rất lớn, đợi tới khi cô tới điểm hẹn thì vừa đúng giờ hẹn. Lúc này, một người đàn ông đeo kính râm màu đen đang đứng ở đó, cúi đầu.
Trông bộ dáng của người kia rất gây gò yếu ớt, chỉ một chiếc xe đi ngang qua cũng khiến người kia run rẩy. Có vẻ rất nhát gan, giống như chim sợ cành cong vậy.
Sau khi quan sát mấy phút, xác định không có nguy hiểm gì, Tô Quỳnh Thy xách vali tiền bước tới. Chiếc vali này nặng trĩu như bên trong có mấy cục đá lớn vậy. Không ngờ ba phẩy năm tỷ đồng lại nặng như vậy. Cô lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, tập tễnh đi về phía trước.
“Anh biết tin tức của anh trai tôi có phải không? Thứ anh cần tôi mang tới rồi đây, nói đi!”
Rõ ràng chỉ đi có mấy bước, nhưng lại khiến Tô Quỳnh Thy mệt tới mức trán toát đây mồ hôi. Khi tới gần, cô ngồi xổm ở dưới bóng cây, đặt cái vali trên tay xuống đất. Tô Quỳnh Thy thở hổn hển mấy hơi mới đỡ mệt hơn một chút, sau đó lên tiếng hỏi.
“Cô… cô chính là Tô Quỳnh Thy à?”
Một giọng nói lí nhí vang lên, nghe không giống tiếng của một người đàn ông chút nào, mà có vẻ hơi nữ tính.
‘Tô Quỳnh Thy ngạc nhiên nhìn người kia từ trên xuống dưới một lượt.
Nhìn xa xa, người đàn ông này trông gầy gò nhưng cũng rất cao. Không ngờ khi tới gân thì người này cũng chỉ cao sàn sàn như cô mà thôi. Chỉ có điều người đàn ông này gầy nên nhìn mới cao như vậy.
Tô Quỳnh Thy hắng giọng, nhíu mày. Cô không thừa thời gian để lãng phí. Xách cái vali kia nặng như vậy, lại còn đi dưới ánh mặt trời chói chang khiến người ta nóng nảy hơn. Tô Quỳnh Thy đáp lại với giọng bực dọc: “Đúng là tôi. Thứ mà anh muốn, tôi đã đưa tới rôi. Có phải anh cũng nên nói cho tôi biết câu trả lời mà tôi muốn rồi không?”
“Đương nhiên rồi, cô Quỳnh Thy!”
Một giọng nam trầm trâm truyền từ sau lưng tới. Tô Quỳnh Thy còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác tê rần truyền từ cổ tới, cô bị mất ý thức ngã lăn xuống đất.