Mục lục
Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 302: Ngoài ý muốn

Chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy mà hai người họ lại trực tiếp ngã xuống ghế sô pha. Tô Hướng Minh ngồi ở bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm , bước chân đồng thời khẽ dịch chuyển lui về bên cạnh hai bước.

 

“Quỳnh Thy , chúng ta không cần kết hôn có được không? Nếu như em muốn mặc áo cưới thì có thể mặc ở trên giường cho anh xem , anh sẽ càng vui vẻ hơn…”

 

Mạnh mẽ giữ lấy vòng eo đính đầy châu báu của Tô Quỳnh Thy , bàn tay to lớn của Hoắc Hải Phong sờ soạng hai cái , anh híp mắt , chôn cằm ở trên hõm vai của cô.

 

Sắc mặt của cô đột nhiên đỏ ửng , cô mạnh mẽ đẩy anh ra , giãy giụa thoát khỏi cái ôm của anh , quay người bỏ chạy. Cô chính là bị những lời nói lớn mật của anh dọa đến hít thở không thông , xấu hổ đến nỗi khuôn mặt giống như sắp nhỏ ra máu , cũng không dám tiếp tục nhìn anh nữa , cúi đầu nhanh chóng chạy về hướng phòng thay đồ.

 

Anh đưa tay phải lên vuốt cằm , mới chỉ có một chút như vậy mà đã… Điều này làm cho tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều. Anh lười biếng dựa người vào trên ghế sofa , tiện tay cầm cuốn tạp chí đặt ở trên bàn lên , hờ hững liếc nhìn.

 

Tô Hướng Minh nuốt một ngụm nước bọt , cậu bé cảm thấy… cảm thấy hình như biểu hiện của cha cậu bé hôm nay có chút kỳ lạ , thế nên cậu bé vô cùng thấp thỏm nhấc chân , định đi làm tổ ở một vị trí nào đó cách xa nơi này một chút. Ngay cả quyển sách mà cậu bé vừa mới vui vẻ xem hiện tại cũng không dám lật ra , cái cổ co rút lại giống như một chú chim cút nhỏ.

 

Sau khi trêu chọc cô gái nhỏ một hơi , tâm trạng đang nặng nề của anh cũng  tốt lên rất nhiều. Anh cũng không thèm để ý đến cử chỉ lén lút của Tô Hướng Minh , giả vờ như không phát hiện ra cái gì , yên ổn chờ cô đi thay bộ quần áo cuối cùng , thuận tiện nghĩ xem lát nữa phải tiếp tục chiếm tiện nghi như thế nào đây.

 

Lần này cũng không có nhanh chóng như lúc nãy , mẹ trẻ Tô Quỳnh Thy ở trong kia đóng cửa hơn nửa tiếng , sau đó mới mặt mày nhăn nhó từ bên trong bước ra.

 

Đã có bài học trước đó , lần này cô cố ý kiểm tra lại nhiều đợt , rồi lại thấp thỏm nhấc váy từ bên trong đi ra.

 

Áo cưới màu trắng thuần túy , áo cổ chéo tay dài , kiểu dáng ôm sát cơ thể khiến cho nửa người trên của cô càng thêm mảnh mai thon thả , làn váy bồng bềnh xếp tầng vừa vặn dài chấm đất , mái tóc dài đen nhánh của cô xõa xuống vừa vặn che phủ tấm lưng trần trắng nõn. Vòng eo dùng ren trang trí thành một đường viền hoa quấn quanh làm cho cô thoạt nhìn giống như một cô công chúa nhỏ còn chưa trưởng thành , trên khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng. Hoắc Hải Phong nhìn từ trên xuống dưới đánh giá qua một lượt.

 

“Thế nào? Bộ này có lẽ là được rồi đúng không!”

 

Dưới đáy mắt cô lộ ra một chút hụt hẫng , tuy rằng bộ này nhìn cũng rất đẹp , nhưng mà thật ra cô lại thích hai bộ trước đó hơn , đáng tiếc…

 

Cô nhìn chằm chằm vào anh , nhưng mà vẫn như cũ không thể toại ý. Cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất , cảm giác bản thân thật sự khổ sở , dáng vẻ ỉu xìu cúi thấp đầu bước đi , cũng không còn cảm giác hưng phấn như lúc ban đầu. Cô quay người lại đi xa dần , nhìn cứ giống như là một con thiên nga bị mất đi đôi cánh của mình vậy.

 

Sau khi Hoắc Hải Phong hoàn toàn phục hồi tinh thần , muốn bước qua chỗ cô , đột nhiên xuất hiện một gã đàn ông cao lớn cường tráng từ bên trong nghiêng ngã lao ra , nhìn cũng không nhìn đã xông tới đụng thẳng vào trên người Tô Quỳnh Thy. Bên cạnh hoàn toàn không có ai đuổi kịp gã , những nhân viên phục vụ đều đang hỗ trợ ở bên trong phòng thử áo không có đi ra.

 

Toàn bộ khu vực bên kia cũng chỉ có một mình Tô Quỳnh Thy , Hoắc Hải Phong nhìn đến mức cặp mắt trợn trừng như sắp nứt ra , hét to một tiếng xông về phía trước mà vẫn không kịp.

 

“Xoảng!” Một âm thanh thật lớn vang lên , người đàn ông kia đâm vỡ mặt kính thủy tinh , đẩy theo Tô Quỳnh Thy cùng nhau từ trên lầu hai rơi xuống. Anh chạy tới chỉ vừa kịp níu lại một góc áo rách trên váy , còn có cặp mắt đang tràn đầy hoảng sợ kia của cô , một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống , khắc sâu vào trong óc của anh.

 

Tô Hướng Minh cũng bị tình huống bất thình lình ngoài ý muốn này làm cho sợ hãi , trơ mắt nhìn Tô Quỳnh Thy té xuống. Phản ứng của cậu bé cũng được xem như nhanh nhạy , quay đầu lại lập tức chạy thẳng xuống dưới lầu. Cậu nhóc vẫn còn nhỏ nhưng hai cái chân ngắn kia ngược lại di chuyển thật nhanh , thoắt cái đã chạy đến bên cạnh cửa lớn.

 

Tô Quỳnh Thy rớt thẳng xuống một cái xe đang đậu bên dưới , trên cánh tay và cổ có một chút vết thương nhỏ nhưng mà nhìn qua có vẻ như không nặng lắm. Chẳng qua là động tĩnh lần này quá lớn , cả người lẫn xe bên dưới lầu đều liên tục bô lô ba la loạn thành một đoàn , những âm thanh hay giọng nói liên tục phát ra gần đó , căn bản hoàn toàn không nghe rõ được cái gì.

 

Trong lòng Tô Hướng Minh cứ liên tục lo lắng không yên , đạp một cước , gã đàn ông cường tráng ban nãy lập tức lăn xuống dưới chân. Trên mặt gã ta hầu như đã nở hoa , toàn thân chảy máu , hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh. Cậu bé lập tức bỏ qua hắn ta , hướng về phía Tô Quỳnh Thy đang ở bên kia chạy tới.

 

Vừa chạy được không tới hai bước , trên mặt Tô Hướng Minh đột nhiên xuất hiện một cái khăn lông màu trắng , thân thể nhỏ bé bị người khác khống chế xách lên. Vừa bắt đầu một vị thuốc kỳ quái đã đột ngột truyền đến. Tô Hướng Minh không hề phòng bị , chờ đến sau khi cậu bé phát hiện ra mà nín thở thì đã không còn kịp nữa rồi. Hai mắt cậu bé tối sầm lại , phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức , tay của cậu bé đã kịp đút vào túi ấn vào một nút trên điện thoại , sau đó mới triệt để bất tỉnh.

 

Bị một gã đàn ông xuất hiện bất thình lình làm rối loạn toàn bộ sắp xếp của anh. Hoắc Hải Phong ngay đến Tô Hướng Minh cũng không còn sức mà chú ý đến , anh vừa gọi điện thoại kêu xe cứu thương vừa chạy xuống lầu dưới. Bảo vệ và nhân viên phục vụ của tiệm áo cưới vội vàng chạy tới trói kẻ cầm đầu lại , một đám người vây xung quanh Tô Quỳnh Thy nhưng cũng không có ai dám lại gần đỡ cô dậy.

 

Lúc mà anh đi đến nơi , bộ áo cưới mà Tô Quỳnh Thy đang mặc đã thấm không ít máu tươi , phần lưng ở sau eo của cô còn thấm ra một mảng lớn máu đỏ , nhìn thấy mà giật mình.

 

Hai tay của anh run rẩy , anh rất muốn ôm người lên nhưng lại không biết phải xuống tay từ nơi nào. Thậm chí ngay cả việc di chuyển cô ra chỗ khác anh cũng không dám. Anh nhìn chằm chằm vào khối thủy tinh lớn bằng bàn tay đang cắm ở bên hông của cô , hốc mắt đỏ bừng.

 

Cũng may xe cứu thương đã nhanh chóng đến hiện trường , các bác sĩ và y tá động tác vừa nhanh vừa cẩn thận ôm người nằm ở trên mui xe xuống , đặt trên cáng cứu thương. Thời điểm Hoắc Hải Phong quay đầu lại đuổi kịp mới nhận ra , cảm giác như anh vừa mới quên mất một thứ gì đó rất trọng yếu. Nhưng mà tất cả tâm tình lẫn tinh thần của anh hiện tại đều đặt vào trên người của Tô Quỳnh Thy , thời gian cấp bách hiện tại cũng không cho anh có cơ hội nghĩ nhiều hơn , bước lên xe cứu thương dứt khoát rời đi.

 

Tô Kiến Định và Công Tước Otto một trước một sau nối tiếp nhau đi đến bệnh viện , lúc mà hai người họ nhận được tin tức cũng bị dọa sợ không nhẹ. Tới nơi này cũng không hề thu liễm khí thế phát ra , vốn là muốn gọi thêm nhiều y tá tới xem , rốt cuộc cũng miễn cưỡng dừng bước , quay người đi ra.

 

“Tình huống như thế nào rồi?” Một đường ngựa không dừng vó đuổi tới đây , cho dù là Tô Kiến Định lúc này vẫn có một chút thở gấp.

 

“Vẫn còn cứu được , phần eo bị một khối thủy tinh ghim vào , hiện vẫn còn đang trong tình trạng nguy hiểm.” Hoắc Hải Phong cúi đầu , dựa ở trên tường. Trong giọng nói có chút mù mịt kèm không dám tin , còn có một chút run rẩy , tâm tình sợ hãi của anh từ nãy đến giờ vẫn chưa thể giảm bớt một chút nào.

 

“Chờ một chút đã , nói cho tôi biết một chút tình huống cụ thể đi.” Anh ấy mím môi nhìn về phía ánh đèn đỏ rực vẫn liên tục lóe sáng bên pHải Phong giải phẫu. Tô Kiến Định cũng không thể ngồi được , giống như Hoắc Hải Phong dựa người ở trên tường , lấy một điếu thuốc ra rồi lại vò tới vò lui nhiều lần.

 

“Gã đàn ông kia đã bị bắt , tên kia ngược lại không có bị thương gì nặng. Chẳng qua chỉ là từ trên lầu hai rơi xuống , đầu bị va đập nên mới hôn mê. Tôi đã cho người đưa gã ta về nhốt bên dưới hầm ngầm , giữ lại đó để cho tôi đích thân đến xử lí.”

 

Hai tay Hoắc Hải Phong đút trong túi áo , anh mạnh mẽ siết chặt nắm tay mới miễn cưỡng khiến cho bản thân trông có vẻ như đang bình thường. Tô Kiến Định gật nhẹ đầu , cũng không nói thêm cái gì. Ngược lại Công Tước Otto cứ đi qua đi lại hai ba vòng làm cho hai người họ nhìn đến chóng cả mặt , Tô Kiến Định nhịn không được gọi ông ta lại:

 

“Ông ngoại , Quỳnh Thy không…”

 

“Hướng Minh đâu? Hướng Minh như thế nào lại không có ở đây?”

 

Đi lòng vòng ba bốn đợt , đợi thêm 5 phút hơn vẫn không thấy có người nào bước ra , Tô Kiến Định đột nhiên ngẩng đầu cắt ngang nói , hai mắt bắn ra lợi hại , nhìn về phía Hoắc Hải Phong.

 

Toàn thân Hoắc Hải Phong chấn động , đứng thẳng người lên nhìn khắp bốn phía xung quanh một vòng , trong lòng hoàn toàn chìm xuống.

 

“Đúng là như vậy… Tôi đã nói có cái gì đó không đúng mà! Hôm nay không phải Hướng Minh đi cùng với các người ra ngoài hay sao? Hiện tại thằng bé ở đâu rồi?”

 

Câu hỏi này làm cho toàn bộ hành lang hoàn toàn lâm vào yên tĩnh , Hoắc Hải Phong không nói một lời , lấy điện thoại di động ra , ở trong bầu không khí yên tĩnh này bắt đầu gọi điện.

 

“Có nhìn thấy cậu chủ nhỏ hay không?”

 

Nhìn thấy anh không có vẻ gì là nổi giận , anh bình tĩnh đến mức khó tin , hai mắt đăm đăm nhìn xuống mặt đất bên dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK