Chương 7: Nhìn rõ thế giới này
Tô Quỳnh Thy rũ hai mắt xuống, chặn lại tia sáng hiện ra dưới mắt, thu hồi nụ cười rồi lạnh lùng nói.
Trần Mộc Châu sửng sốt một chút, nghỉ ngờ chính mình vừa rồi nghe lầm, cô ta biết rõ tình tình Tô Quỳnh Thy như thế nào. Tô Quỳnh Thy của trước kia cao ngạo giống như một con thiên nga, sẽ không thèm nói những lời này với bọn họ, không ngờ mới chỉ có năm năm mà cô đã thay đổi quá nhiều như vậy.
“Nếu cô Tô Quỳnh Thy đã nói như vậy, quán cà phê bên cạnh bệnh viện, tôi sẽ đợi cô mười lăm phút!” Trần Mộc Châu khinh thường cười nhạo một tiếng, trong lòng dâng lên một cảm giác thành tựu kỳ lạ cô ta cúp điện thoại rồi ngồi xuống ghế dài, sắc mặt cũng đỏ lên vài phần.
Nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp máy trên tay, Tô Quỳnh Thy nhìn nó một phút đồng hồ vẫn không hiểu chuyện gì, sau đó cô mới chậm rãi cất lại vào túi.
Năm năm trôi qua, Tô Quỳnh Thy đã sớm nhìn rõ thế giới này, người nghèo không có quyền nói, hơn nữa cô còn phải chăm sóc anh trai, cô không có kế hoạch gì nhiều cho bản thân vì sợ rằng mình sẽ không thể kiên trì được nữa.
Sau khi làm sạch cảm xúc của mình trong một lúc, Tô Quỳnh Thy quay trở lại phòng bệnh với nụ cười trên môi.
Đầy cửa ra, nhìn thấy Lê Quốc Nam lật người Tô Kiến Định để kiểm tra, một nụ cười từ từ hiện lên trong mắt cô: “Anh Quốc Nam, kiểm tra thế nào rồi?” Cô vừa đưa tay giúp, vừa mở miệng hỏi.
Lê Quốc Nam lau mồ hôi trên trán, hơi thở hổn hển: “Em yên tâm, mấy năm nay em chăm sóc rất tốt, cơ bắp cũng không co rút nhiều.
Buổi chiều chúng ta có thể lên ` 2e đường đến Mỹ rồi.” Kết quả kiểm tra tốt hơn mong đợi, lúc này trong lòng Lê Quốc Nam mới thả lỏng một chút, nụ cười trên môi cũng chân thành hơn rất nhiều.
Giờ phút này Tô Quỳnh Thy mới hơi nhẹ nhõm, giúp Tô Kiến Định vén chăn bông, ngồi ở mép giường, lằng lặng nhìn người trên giường đang nhắm nghiền hai mắt.
“Anh Nam, lát nữa em đi ra ngoài một chút, anh giúp em chăm anh trai một chút nhé. Nếu anh Phong đến tìm, đừng nói với anh ấy chúng ta sẽ rời đi. Chờ em trở về thì chúng ta có thể lập tức rời đi, được không anh Nam?” Nói xong, cô nhướng mắt nhìn Lê Quốc Nam, nâng túi xách bên hông nhìn anh ta một cái rồi bước ra khỏi cửa.
Bên cạnh bệnh viện có rất nhiều quán cà phê, nhưng quán có thể khiến Trần Mộc Châu đi vào, Tô Quỳnh Thy không cần băn khoăn mà có thể biết rằng đó phải là quán gần nhất và lớn nhất, dù sao thì nhà họ Trần có tiếng là vàng son lộng lẫy mà.
Quả nhiên, một người phục vụ đã đưa cô đến bàn ngay sau khi bước vào cửa.
“Cô Mộc Châu, đã lâu không « gặp.” Ánh mắt Trần Mộc Châu nhìn chằm chằm vào người Tô Quỳnh Thy, cả khuôn mặt cô ta bỗng trở nên u ám, người phụ nữ này vẫn không thay đổi chút nào, lần trước cô ta chỉ nhìn lướt qua đại khái trong “Thiên Đường” nên chưa thấy kĩ.
Lần này nhìn kỹ lại mới phát hiện Tô Quỳnh Thy hóa ra còn chói mắt hơn năm năm trước, cả người nảy nở, vừa thuần khiết vừa quyến rũ, sợ rằng không có người đàn ông nào là không mê mẩn.
Vừa rồi cô ta đã hạ quyết tâm sẽ đè bẹp cô, nghĩ đến một người phụ nữ không có gia đình, không có bố và anh trai làm chỗ dựa, một vài câu nói của cô ta cũng đủ khiến cho Tô Quỳnh Thy suy sụp.
Nhưng sau khi Tô Quỳnh Thy đi tới, cô ta nhận ra tất cả suy nghĩ trước đó đều là viển vông. Chỉ cần khuôn mặt này, thành phố này sẽ có rất nhiều người nhảy vào, tuy rằng không phải người tai to mặt lớn gì nhưng cũng là một mối rắc rối to.
Trong đầu Trần Mộc Châu có cả trăm ý nghĩ ngốn ngang, nhưng ngoại trừ vẻ mặt u ám thì không nhìn ra được sự thay đổi gì lớn, cô ta nghiến răng nghiến lợi làm ra vẻ thờ ơ và xa lánh: “Tô Quỳnh Thy, ngồi đi!” Tô Quỳnh Thy dừng lại, kéo váy và ngồi đối diện với Trần Mộc Châu, cô tỏ vẻ ngạc nhiên, cất giọng nói: “Cô Mộc Châu, tôi nghe nói rằng cô sẽ đính hôn với Hoắc Hải Phong. Bây giờ không ở nhà chuẩn bị váy vóc lụa là đi, sao lại có thời gian ngồi nói chuyện với người cũ của Hoắc Hải Phong vậy? Đúng thật là có tấm lòng khoan dung mà.” Vẻ mặt của Trần Mộc Châu phút chốc trở nên ảm đạm, cô ta nói: “Cô muốn nói gì?” Tô Quỳnh Thy cười: “Tôi không muốn nói gì cả, chỉ là nhắc nhở cô Mộc Châu rằng tôi đã trưởng thành như thế này, bông hoa cúc vàng chỉ là dĩ vãng thôi, vẻ đẹp của cô…” Trần Mộc Châu giống như đã ăn phải thứ gì đó, sắc mặt xen lẫn màu xanh tím: “Tô Quỳnh Thy, cô cũng nên nhìn tình hình hiện tại của cô di.
Anh Phong tuyệt đối sẽ không bao giờ ở bên cạnh cô đâu, hồ ly tỉnh thì vẫn mãi là hồ ly tỉnh. Tôi khuyên cô bây giờ nên thành thật và chủ động rời xa anh Phong đi, nếu không…” Khuôn mặt của Tô Quỳnh Thy biến sắc, cô đang định mở miệng thì nghe thấy Trần Mộc Châu tiếp tục nói: “Tôi biết hiện tại cô đang thiếu tiền, đây là bảy tỷ!” Cô ta nhìn Tô Quỳnh Thy: “Mật khẩu là sinh nhật của anh Phong, chắc cô chưa quên đâu nhỉ? Tôi hy vọng cô cầm số tiền này rồi cút xéo khỏi thế giới của anh Phong đi. Dù sao cô cũng từ “Thiên Đường” di ra, tôi sợ thân thể của anh Phong sẽ bị ô uế vấy bẩn.” Khuôn mặt Tô Quỳnh Thy tối sầm lại, cố gắng làm cho bản thân không để ý đến những gì Trần Mộc Châu nói, đưa tay cầm lấy thẻ ngân hàng trên tay cô ta với dáng vẻ trông thì rất thản nhiên, nhưng bàn tay run rầy dưới gầm bàn vẫn lộ ra nỗi đau trong tim cô.
Cô nắm chặt tay, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Cô Mộc Châu đúng là thật hào phóng, như ý của cô, tôi sẽ rời xa Hoắc Hải Phong, xa thật xa.” Hiện tại cô đang thiếu một khoản tiền lớn, mặc dù trước đó Hoắc Hải Phong đã giúp đỡ và cô cũng đã làm việc chăm chỉ, cũng đã trả hết nợ, nhưng Tô Kiến Định cần phải sang Mỹ chữa bệnh, số tiền cô bỏ ra mỗi ngày cũng không hơn gì sau khi trả xong nợ.
Bây giờ cô không có khả năng từ chối nào, giữa sự hồi phục của Tô Kiến Định và danh dự thì Tô Quỳnh Thy không có sự lựa chọn cho bản thân mình.
Trong giọng nói của Tô Quỳnh Thy không có bất cứ sự hỗn loạn nào, cô lập tức xoay người bước ra khỏi quán cafe sau khi lấy thẻ ngân hàng.
Trần Mộc Châu không ngờ rằng cô sẽ phản ứng như vậy, trong đầu vẫn có rất nhiều lời phản bác, nói cũng không được mà không nói cũng không được, nghẹn tới mức mặt mày đỏ hết cả lên.
Sau khi lấy được tiền, Tô Quỳnh Thy nhìn chằm chằm thẻ ngân hàng trong tay hồi lâu, lau đi giọt nước mắt đã trào ra khỏi khóe mắt. Cô cắn răng tìm một ngân hàng, trước tiên chuyển tiền trong thẻ vào thẻ của mình.
Cho đến khi nhận được thông tin số dư trên điện thoại, cô mới cảm thấy thư thái hơn một chút.
Trước buổi trưa, cô trở lại bệnh .^ viện.
Các thủ tục của Tô Kiến Định được thực hiện nhanh chóng, tiền cũng đã có sẵn. Hơn nữa còn có Lê Quốc Nam ở đây nên tất cả các thủ tục chuyển viện của Tô Kiến Định đều được hoàn tất vào lúc một giờ chiều. Khi đến thời điểm là có thể bay thẳng tới bên kia.
Mang theo vali của mình và vài thứ của Tô Kiến Định, Tô Quỳnh Thy ngơ ngác đứng trước cửa số của phòng bệnh, đột nhiên cô có một cảm giác không chân thực.
Cô đã phải chịu đựng trong năm năm qua, có thể nói rằng cô nên hạnh phúc khi rời khỏi đây, nhưng không biết tại sao cô lại có cảm giác miễn cưỡng và thậm chí có chút lo lắng, mang theo những uất ức và đau đớn, đáy lòng thật sự là trăm cảm xúc ngổn ngang.
“Quỳnh Thy, sắp tới giờ rồi, chúng ta…” Còn chưa nói xong, tiếng mở cửa lớn đã cắt ngang lời nói của Lê Quốc Nam.
“Tô Quỳnh Thy! Cả đời này em cũng đừng nghĩ rời xa tôi!”