Chương 152: Tiếp tục điều tra
“Tiếp theo hãy điều tra xem người này hiện đang ở đâu.” Người quản gia trốn thoát không thấy dấu vết, đến bây giờ chỉ tìm thấy được một tờ hóa đơn, thậm chí còn chưa tìm được một chút tung tích gì về người này. Những người giúp đỡ sau lưng gã ta tuyệt đối không phải chỉ đơn giản như Trần Tuấn Tú.
“Chủ tịch, anh hãy yên tâm, đã tiếp tục điều tra tung tích rồi” Sau khi đến nước ngoài một chuyến cũng không chơi đùa được gì, còn phải đem về một đống việc. Lâm Tiến Quân thở dài, cúi người về phía Hoắc Hải Phong rồi xoay người rời đi.
Trần Mộc Châu ngồi co chân trên chiếc ghế sô pha, thứ đang nằm chình ình trên giường kia chính là Lê Quốc Nam, người mà mọi người đều cho rằng là đã tử vong.
“Mộc Châu, em cứu anh ta rốt cuộc là muốn làm gì đây? Em muốn làm gì anh cũng đều có thể giúp em, nhưng mà…
“Thừa Húc, trong lòng em muốn làm gì chẳng lẽ nào anh lại không hiểu sao? Chỉ là em không ngờ, thật đúng lúc, Trần Tuấn Tú lại chọn nơi đó để giải quyết những chuyện này. Có lẽ anh cũng nên biết, mẹ em vì cứu em mà bị bọn họ uy hiếp nhảy xuống biển tự vận.
Là đứa con gái, cho dù bố không đối xử tốt với em thì em cũng nên làm trọn chữ hiếu với mẹ. Cho nên anh đừng xen vào chuyện của em, có được không?”
Trần Mộc Châu cắt lời Dương Thừa Húc, hai tay ôm lấy cổ anh ta, hoàn toàn không quan tâm, đếm xỉa tới sự có mặt của vị bác sĩ còn bên cạnh.
Thân hình cô ta mềm mại, dẻo dai như một con rắn nước, quấn lấy anh ta với anh mắt quyến rũ, động tác nhiệt tình, nóng bỏng như lửa.
Vốn là người phụ nữ mà mình thích, lại còn bị khiêu khích như thế, Dương Thừa Húc vứt bỏ hết mọi chuyện lại ra khỏi đầu óc, ôm lấy Trần Mộc Châu, người mà anh ta thích vô cùng. Anh ta hận không thể ôm cô ta cho thỏa.
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ'” Tiếng ho khan yếu ớt từ trên chiếc giường vọng đến khiến cả hai dừng động tác lại.
Trần Mộc Châu không có ý định đứng dậy, rời khỏi đùi của Dương Thừa Húc, dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên ghế sô pha, hai tay ôm lấy anh ta rồi nhìn từ giường nhìn qua.
“Tôi, tôi đang ở đâu đây?” Giọng nói vang lên nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Lê Quốc Nam miễn cưỡng hé mở đôi mắt. Hình ảnh gần nhất mà anh ta nhớ lại được hình như là anh ta bị ném xuống dưới lòng biển đen kịt trong một chiếc lồng sắt, sao anh ta lại có thể ở nơi đây được?
“Tỉnh rồi thì đứng lên đi, Lê Quốc Nam. Tôi đã cứu anh, anh nói thử xem anh nên đền đáp tôi như thế nào đây?”
Trần Mộc Châu nằm trong lòng ngực của Dương Thừa Húc, trên khuôn mặt nở một nụ cười. Kể từ lúc đến đây, ngoại trừ những ngày đặc biệt ra,Trần Tuấn Tú giúp cô ta đăng ký chương trình học thì cô ta đúng thật là không lưu lại chút nào.
Nhiều chuyện đã được xử lý nhưng ngay từ đầu cũng đã được ăn cả ngã về không như thế rồi.
“Trần Mộc Châu sao?” Không hiểu vì sao mình lại có mặt ở đây, rõ ràng phải là nằm dưới đáy biển, Lê Quốc Nam cau mày, một tay đẩy vị bác sĩ bên cạnh mình ra, vật lộn trên giường để đứng dậy. “Tôi đang ở đâu đây?”
“Tôi đã cứu anh, anh nên đền ơn tôi thế nào đây?” Nằm trong vòng tay của Dương Thừa Húc, Trân Mộc Châu cũng không quan tâm đến những gì mà Lê Quốc Nam nói, cười cười rồi tiếp tục hỏi.
“A, cô đừng làm bộ làm tịch, nếu không phải là vì Trân Tuấn Tú thì sao tôi có thể biến thành bộ dạng như thế này. Trần Mộc Châu, còn Tô Quỳnh Thy và Tô Kiến Định như thế nào? Đang ở đâu?”
Một người vốn trên người đã mang nhiều thương tích, bị ném xuống từ trên cao như thế, ngũ tạng lục phủ gần như đã bị thương từ lâu rồi, vậy mà bây giờ có thể tỉnh dậy, có thể giãi bày thì đã là kỳ tích rồi.
“Lê Quốc Nam, phải biết đền đáp ân nghĩa. Tôi đã cứu anh, còn anh thì vẫn ở đây nghĩ đến người khác, có phải là có chút không phải lắm không?”
Trần Mộc Châu rời khỏi đùi Dương Thừa Húc, chậm rãi bước về phía Lê Quốc Nam. Từ đầu đến cuối, biểu hiện trên khuôn mặt cô ta đều không biến đổi gì.
“AI Trân Mộc Châu, lúc trước cô đã xảy ra chuyện như thế, bây giờ lại còn đứng ở đây, ngay trước mặt tôi nói chuyện. Cô cứu tôi ư? Cô nghĩ là tôi vẫn sẽ tin mấy lời nói dối của cô sao?
Khu Khụ…’ Thấy Trần Mộc Châu ngày càng tiến gân về phía mình, Lê Quốc Nam cảm thấy kích động, cơ thể đang ngồi của anh ta muốn đứng lên, vì cử động nên làm căng vết thương ở bụng.
Sự đau đớn khiến trán anh ta đầm đìa mồ hôi trong nháy mắt, ngã xuống giường không tài nào nhúc nhích được.
“Có một số việc không phải anh không nghĩ đến có nghĩa là không thể bắt gặp. Lê Quốc Nam, tôi cũng được xem như là đã cùng anh trưởng thành, biết bao nhiêu năm trôi qua rồi, tính cách của tôi rốt cuộc như thế nào, anh còn không hiểu được sao?”
Trần Mộc Châu đứng bên giường cất giọng nói, mỉm cười phất phất tay, thừa dịp Lê Quốc Nam còn chưa kịp phản ứng lại, vị bác sĩ đã từ phía sau tiêm một mũi về phía trước.
Rất nhanh sau đó, Lê Quốc Nam đã ngã sầm trên giường.
Trần Mộc Châu cười một tiếng lạnh lùng, cô ta đã có trong tay một món bảo bối quý báu rồi, xem ra cũng đã đến lúc trở về.
“Mộc Châu, em giữ anh ta lại để làm gì? Em muốn gì anh đều có thể giúp em thực hiện mà, anh…
“Thừa Húc, em biết anh đối với em rất tốt, em đều hiểu cả, có điều em có vài mối thù nhất định phải trả, anh cũng hiểu điều đó mà” Tựa người vào Dương Thừa Húc, Trần Mộc Châu đứng dậy dắt anh ta ra bên ngoài.
“Anh biết, nhưng mà Trần Mộc Châu này, em muốn báo thù, anh có thể dùng cách thức riêng để giúp em, không nhất thiết phải giữ anh ta lại”
Dương Thừa Húc cau mày, nhịn không được quay đầu lại nhìn Lê Quốc Nam, con trai trưởng của gia đình nhà họ Lê, cũng không phải là dễ đối phó.
“Em biết là Thừa Húc của em ghen rồi nên mới như thế này. Anh yên tâm đi, em không nghĩ đến anh ta một chút nào đâu.” Trần Mộc Châu nhìn Dương Thừa Húc cười tủm tỉm rồi xoay đầu nhìn Lê Quốc Nam không một chút biểu cảm gì. Rất nhanh sau đó, cô ta lại xoay người, nở một nụ cười dịu dàng, nói tiếp: “Trước đây không phải anh bảo là đã lâu rồi anh không quay về Hải Phòng sao? Lần này em sẽ lén cùng anh trở về để gặp bố, được chứ?”
Có vài việc Dương Thừa Húc vẫn còn quá non nớt, bố của anh ta thì ngược lại, lại là một cộng sự có thể hợp tác tốt. Nghĩ đến điều đó, hẳn là so với Dương Thừa Húc thì có vẻ sẽ vui vẻ hơn một chút. Trong đầu Trần Mộc Châu đã bắt đầu phân tích con người tên Dương Minh Hạo này. Cô ta ống ẹo bước ra ngoài.
“Trần Mộc Châu, em thực sự đồng ý cùng anh quay về gặp mặt bố sao?
Nếu thế thì thực sự tốt quá rồi. Anh tin rằng bố anh nhất định sẽ thích em. Anh đi chuẩn bị đây. Trần Mộc Châu, em chuẩn bị cùng anh quay về đấy sống khoảng bao lâu thế, để anh chuẩn bị trước.” Quen biết nhau lâu như vậy, trái tim Dương Thừa Húc và cả ánh mắt anh đầu tràn ngập hình bóng của Trần Mộc Châu. Anh đã nghĩ đến việc dẫn cô về ra mắt bố từ lâu lắm rồi nhưng vì vướng phải chương trình học bên đây nên vẫn luôn không thể khởi hành lên đường. Lần này Trần Tuấn Tú và Trần Hiền có động thái lớn như vậy, nghĩ đến đã không còn rảnh rỗi để bận tâm đến Trần Mộc Châu, thỉnh thoảng vắng bóng vài ngày cũng không sao.
“Em biết lòng thành ý của anh đối với em, Thừa Húc à. Những ngày này cảm ơn anh, nếu không có anh kề bên, em sợ rằng mình đã suy sụp từ lâu rồi”
May mắn là có Dương Thừa Húc mà giờ đây cô ta đã hiểu rõ ràng chuyện ở Hải Phòng rồi. Những chuyện mà Trần Mộc Châu cần làm ngay bây giờ vốn dĩ cũng đều là Dương Thừa Húc giúp cô ta hoàn thành. Khi vừa mới đặt chân đến đây, trong lòng cô ta tuyệt vọng bao nhiêu thì khi gặp Dương Thừa Húc lại khiến cô kinh ngạc, mừng rỡ bấy nhiêu.
“A, nói đến chuyện trở về, anh còn nhớ đến một chuyện nữa. Mộc Châu, đợi anh một lát nhé!” Nói xong, anh ta buông tay đang nắm của Trần Mộc Châu ra, chạy về phòng một cách thần bí. Một lúc lâu sau đó, anh ta mới xuất hiện với vẻ mặt cười thâm, bụm lấy một món đồ vật nào đó chạy đến.
“Em hãy mau nhìn thử món quà mà anh đã chuẩn bị cho em đi, xem thử xem em có thích nó hay không. Anh ta nâng hai tay lên và đưa đến trước mặt Mộc Châu. Dương Thừa Húc mỉm cười với đôi mắt híp lại, khuôn mặt tràn đầy niềm vui sướng, hương vị của sự hạnh phúc tràn ngập từ trong ra ngoài.
“Là vật gì mà lại thần bí như thế chứ!” Mộc Châu nhìn kỹ thứ trong tay anh ta, càng nhìn vào, ánh mắt cô ta càng sáng rực lên. Sau hai lần nhìn đi nhìn lại, Trần Mộc Châu ngẩng đầu lên nhìn Dương Thừa Húc với đôi mắt sáng long lanh: “Em tự hỏi là không biết những ngày này anh đã bận bịu những gì, hóa ra là vì cái này sao?
Không phải nói là còn cần ít nhất một tháng nữa à? Thế sao công ty của bọn mình lại được thành lập nhanh thế này?”
“Anh đã tìm đến bố nhờ giúp đỡ, anh muốn tạo cho em một niềm vui bất ngờ và để em về nhà cùng với anh”