Chương 209: Trần Mộc Châu trở về
“Đã điều tra ra một số manh mối của ông Tô rồi, chỉ là bây giờ vẫn chưa có bằng chứng rõ ràng. Công tước Otto, cái chết của cô Yelis dường như cũng có liên quan gì đó với bên kia…”
Tất cả những gì đã điều tra ra đều rất khủng khiếp, Linh Đan chỉ hận không thể cầm một viên gạch đập vào đầu mình để không phải dính dáng vào những thứ này nữa.
“Ồ, quả nhiên là to gan lớn mật. Những kẻ đáng nghỉ nhất là ai?” Hai tay Công tước Otto siết chặt, gân xanh trên trán không ngừng giật giật, khóe miệng ông ta nhếch lên, lộ ra một nụ cười vặn vẹo.
“Tạm thời mới tra ra được cậu cả và cậu ba có liên quan thôi ạ. Về phần những cậu chủ, cô chủ khác có dính dáng gì hay không, hiện tại vẫn chưa tìm được chứng cứ, nhưng có lẽ bọn họ đều ít nhiều tham gia vào một chút.
Các manh mối đều rất mờ mịt, nhưng không phải là không có…”
Dường như hầu hết các cậu chủ, cô chủ của cả gia tộc đều liên quan đến chuyện này, Linh Đan lén lau mồ hôi trên trán, ho nhẹ một tiếng. Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cho anh chị em trong nhà có thể đứng lên chĩa mũi nhọn vào nhau như vậy.
“Cho người tiếp tục đi điều tra kỹ càng, còn nữa, tra xem chuyện Tô Kiến Định bị thương rốt cuộc là như thế nào, chuyện này có liên quan gì đến chuyện năm đó hay không?”
Ông ta xoa xoa lòng bàn tay, đứa nhỏ ông ta cưng chiều mới đi ra ngoài có mấy năm mà đã bị bọn người kia chà đạp, thật khiến người ta thương tâm. Ông ta còn chưa chết, đám bất lương kia đã dám tung hoành như thế này, Otto tức giận siết chặt tay, ho khan vài tiếng, gương mặt đỏ bừng lên.
“Công tước, ngài không sao chứ?”
Linh Đan đặt chồng tài liệu trên tay xuống, lo lắng chạy tới giúp Otto hô hấp thuận lợi.
Sau khi hít thở vài hơi, Công tước Otto vẫy tay ra hiệu cho Linh Đan ngồi xuống, giọng điệu ông ta có chút suy yếu: “Tô Kiến Định thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?” Mới gặp nhau một lần mà Tô Kiến Định đã không thể đứng dậy nổi, vốn dĩ thân thể của Tô Kiến Định không đến mức yếu ớt như vậy.
Công tước Otto có chút lo lắng, sau khi hỏi han vài câu bèn quyết định đi qua xem tình hình.
Công tước Otto đi tới đúng lúc gặp bác sĩ đến kiểm tra định kì, ông ta cau mày nhìn năm sáu bác sĩ vây xung quanh giường bệnh, sau khi kiểm tra họ đều đồng loạt nói không có vấn đề gì lớn, nhưng về việc tại sao cứ sốt cao không dứt thì không hề có lời giải thích nào.
Dù không phải là bác sĩ nhưng Công tước Otto cũng nhìn ra có vấn đề gì đó. Sau vài ngày nằm trên giường, sắc mặt của Tô Kiến Định càng trắng bệch hơn, giờ đây anh ấy còn có vẻ khó thở, không hề đơn giản như những gì bác sĩ nói.
“Các người có khẳng định là không có chuyện gì không?” Công tước Otto ra hiệu cho Linh Đan ngăn cản nhóm bác sĩ đang rời đi, cười lạnh hỏi lại.
“Thưa Công tước, quả thật không có gì nghiêm trọng. Chỉ là cùng lúc vết thương mới phát tác cộng thêm vết thương cũ chưa khỏi nên mới nghiêm trọng như vậy, truyền nước muối vài ngày, đợi cơ thể được nghỉ ngơi đầy đủ thì tự nhiên sẽ khỏe lại thôi”
Vị bác sĩ dẫn đầu không hề thay đổi sắc mặt, thậm chí còn mỉm cười, hơi cúi người kính cẩn nói với Công tước Otto.
“Hừ, cậu đã ở cạnh tôi gần hai mươi năm, tôi sẽ miễn cưỡng tin tưởng cậu một lần, đi xuống đi” Sắc mặt vị bác sĩ chợt có chút thay đổi, nhưng anh ta liền nhanh chóng thu liễm lại.
Công tước Otto nhìn mấy người rời đi, nét mặt trâm ngầm. Một lát sau, ông ta dặn dò Chu Thanh chăm sóc Tô Kiến Định thật tốt rồi cùng Linh Đan trở về.
“Cho người theo dõi nhóm bác sĩ đó, xem bọn họ có tiếp xúc với những người kia hay không, đặc biệt là tên bác sĩ dẫn đầu, nhất định phải để mắt thật kĩ đến cậu ta!” Vừa nói xong, Công tước Otto liền ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt khó coi, quả nhiên là ông ta đã già rồi, cho nên đám người kia không thể chờ được nữa.
“Công tước đừng lo lắng, tôi sẽ đi điều tra ngay!” Linh Đan gật đầu đáp lại, cô ta lo lắng nhìn Công tước một cái rồi quay người rời đi.
Đợi khi căn phòng đã hoàn toàn yên tĩnh, Công tước Otto mới đứng lên, cầm lấy bức ảnh trên bàn, cẩn thận vuốt thẳng. Trải qua bao nhiêu năm vẫn không tìm được người, vốn dĩ ông ta gần như đã thất vọng và định bỏ cuộc rồi. Không ngờ ông trời còn rủ lòng thương, đưa tới cho ông ta con cháu của Yelis. Nếu đã như vậy thì có một số thứ vẫn nên được lấy về và trả lại cho chủ nhân thật sự của nó.
Ông ta nheo mắt, tay trái vô thức gõ nhịp nhịp trên mặt bàn.
Sợ là Tô Kiến Định trong một thời gian ngắn không thể trở lại Hải Phòng, lúc này Trần Hiền đang tái mét mặt, trốn trong biệt thự, đồ đã lấy được rồi nhưng vấn đề là không có cách nào để chuyển ra ngoài. Trần Tuấn Tú nổi điên, phái cả nhà họ Trần đi tìm anh ta, thậm chí cũng không thèm để ý tới cả tập đoàn Phước Sơn nữa. Tuy rằng anh †a đã sớm dự liệu nhưng không ngờ mọi chuyện lại kinh khủng tới như vậy.
“Cậu chủ, các con đường đều đã bị phong tỏa rồi, có lẽ không bao lâu nữa chỗ này cũng sẽ bị tìm ra!” Trợ lý đầm đìa mồ hôi, đứng ở trước mặt Trần Hiền, nhìn chằm chằm cái quan tài băng đang dần tan ra, biểu cảm thật khó diễn tả.
“Tìm cơ hội dẫn Trần Tuấn Tú đến biệt thư sau vách núi ở Hải Phòng nghỉ ngơi đi, bên phía Trần Mộc Châu có tin tức gì không?” Trước hết phải sớm giải quyết chuyện phiền phức này, Trần Hiền cau mày nhìn quan tài băng, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nửa đời trước chật vật giấy dụa trong vũng lầy vốn không có kết quả gì tốt đẹp, từ lâu Trần Hiền đã thất vọng với loại tình cảm mơ hồ này. Nhưng dù sao người kia cũng là mẹ của anh ta, tuy rằng cho tới bây giờ bà cũng không biết tới sự tồn tại của anh ta trên cõi đời này, nhưng đối với anh ta bà vẫn là một người đặc biệt.
“Cậu chủ, đừng lo lắng, bây giờ tôi sẽ thực hiện ngay, hiện tại vẫn không có tin tức gì của cô chủ” Có thể âm thầm giấu một người như vậy ở Hải Phòng, ngoại trừ nhà họ Hoắc thì còn có thể là ai, trợ lý thầm nghĩ trong lòng nhưng không lên tiếng, anh ta xoay người rời đi.
Trần Tuấn Tú tìm kiếm Trần Hiền khắp nơi, tình cảnh ở Hải Phòng mỗi ngày một thêm hỗn loạn. Sắc trời dần dần sáng lên, có người đã ngủ ngon cả đêm, nhưng cũng có người suốt đêm phải trằn trọc.
Trần Mộc Châu bị Hoắc Hải Phong giam giữ cho đến sáng ngày hôm sau, khi cô ta vẫn còn đang mơ màng thì đã bị ném đến cửa biệt thự của nhà họ Trần.
May mắn thay, trời còn sớm, xung quanh biệt thự của nhà họ Trần vẫn luôn yên tĩnh, lúc Trần Mộc Châu tỉnh dậy thì cũng chỉ có hai ba người vây quanh.
Trần Mộc Châu bình tĩnh đứng dậy khỏi mặt đất, phủi nhẹ lớp bụi trên người, đưa mắt nhìn lại căn nhà cô đã ở bao nhiêu năm, cười một tiếng với mấy người giúp việc xung quanh rồi dẫm đôi chân trần rời khỏi đây.
Trần Mộc Châu bắt taxi trở về ngôi nhà mà Trần Hiền giúp cô ta tìm, tiền xe đã được nhân viên bảo vệ ở cửa thanh toán, cô ta chật vật đứng trước mặt Trần Hiền, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười. Nhìn qua thì có vẻ tâm trạng không tệ lắm.
“Là ai bắt em? Rồi ai cứu em ra?”
Nếu đã dễ dàng bắt người như vậy, Trần Mộc Châu muốn trốn đi là điều không thể. Biến mất một ngày một đêm, Trần Hiền cũng không rõ là cô ta bị bắt đi, hay là tự nguyện đi theo người ta…
“Bản lĩnh lớn như vậy thì còn có thể là ai chứ? Trần Hiền, tuy rằng anh vẫn luôn hoạt động ở nước ngoài, nhưng nói gì thì nói, Hải Phòng vẫn là gốc rễ của anh. Sao anh không tìm hiểu tình hình ở Hải Phòng một chút đi? Nếu anh cứ như vậy thì chỉ gặp chuyện bất lợi mà thôi.”
Trần Mộc Châu vỗ võ vai Trần Hiền một cái, có chút ghét bỏ xốc lại bộ quần áo rách nát và bẩn thỉu trên người mình: “Thôi không nói với anh nữa, tôi đi lên tắm rửa một chút, lát nữa có chuyện nói với anh.”
Dù sao cũng đã đứng cùng một thuyền, mấy chuyện này đương nhiên nên bàn bạc, Trần Mộc Châu liếc mắt nhìn Trần Hiền một cái, sau đó ống ẹo bước lên lầu.