Cho đến mấy ngày trôi qua, cả Vân Tịch và Hà Bách Niên đều không đi làm mà ở lại Lục gia, kỳ là hơn là Lục Tiểu Hi cũng xin nghỉ bệnh không đến trường.
Mẹ Lục cuối cùng lôi kéo Vân Ngữ Tịch không hỏi được cái gì liền lôi kéo Hà Bách Niên…
Hà Bách Niên cũng không giấu giếm, làm sai nhận sai và tỏ ra vô cùng ân hận.
Mẹ Lục nghe xong cũng nhíu mày, chẳng trách con gái lại giận dỗi như vậy, phải gặp là bà, bà đã mang dao chém chết người.
Lúc đi cùng Phong Tiêu, Phong Tiêu nói với hắn một câu. Trong cuộc đời sẽ xuất hiện một cô gái, không gặp liền nhớ nhung, ở ngay trước mặt liền mong nhớ hơn, trên thế giới có hàng vạn người hơn cô ấy, nhưng bản thân chỉ cần cô ấy là, kiếp này chỉ có thể là cô ấy.
Hắn liền nói với mẹ Lục, hắn nhận ra rồi, cả đời này chỉ cần Lục Tiểu Hi, ngoài cô ra hắn không cần bất kỳ ai.
Nếu Lục Tiểu Hi nhất định chia tay, hắn sẽ theo đuổi lại cô, nếu cứ như vậy không đồng ý, anh sẽ cả đời một mình.
Anh cũng đã nói Sở Nhiên đừng gọi cho anh nữa, vì Tiểu Hi để ý, chỉ sợ cô sẽ hiểu lầm.
Nghe Hà Bách Niên nói Phong Tiêu đã từng nói như vậy, Vân Ngữ Tịch có chút cảm động.
Bởi vì chuyện của Tiểu Hi, gần đây cô có chút không để ý Phong Tiêu, không biết phải Phong Tiêu có bận rộn hay không, những ngày gần đây khi cô gửi tin nhắn cho anh, anh luôn trả lời rất ngắn gọn và có phần lạnh nhạt.
"Alo"
Giọng nói trầm ấm của Phong Tiêu phát ra từ bên kia điện thoại.
Vân Ngữ Tịch cảm thấy nhớ anh, muốn gặp anh, và ôm anh.
"Anh đang bận, lát nữa nói chuyện với em." - Không đợi Vân Ngữ Tịch mở miệng, bên kia nói xong trực tiếp ngắt máy.
Vân Ngữ Tịch cảm giác Phong Tiêu có chút xa cách với cô, nhưng rất nhanh lại phủ nhận, chắc chắn là cô suy nghĩ quá nhiều.
Trên mạng hôm sau xuất hiện tin tức về lễ đính hôn giữa ông chủ tập đoàn NY và con gái của ông trùm ngành vận tải biển xuất hiện tràn ngập trong giới giải trí.
Rất nhiều người đang thảo luận, chẳng phải Phong tổng kia đã công khai có người yêu thích rồi.
Nhưng nghĩ lại, ở giới hào môn những cuộc hôn nhân liên hôn này rất thích hợp, trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.
Lúc Vân Ngữ Tịch thấy tin tức này thì nó đã lan truyền từ hai ngày trước, cô không lên mạng nên không đọc được.
Cô có chút bối rối, giả vờ bình tĩnh gọi điện cho Phong Tiêu, giọng một cô gái trẻ nhận cuộc gọi, nói rằng Phong tổng đang họp, nếu có việc gấp có thể nói ra cô ấy sẽ truyền đạt.
Vân Ngữ Tịch chỉ nói không có gì mà bất an cúp máy.
Tố Uyên đầy áp lực trả lại điện thoại cho Phong Tiêu, không hiểu vì lý do gì Phong tổng lại bảo cô lại nói với Vân tiểu thư như vậy.
Những tin đồn kia là sự thật hay sao?
Tin tức nổ ra, bên kia nhà họ Quan cũng không giải thích, kỳ lạ là Phong Tiêu cũng giữ yên lặng, khiến tất cả mọi người đều bối rối.
Phong lão gia tử nhìn thấy tin tức, liền đích thân gọi cho Phong Tiêu: "Nghe nói con sắp đính hôn à?"
"Chỉ là nghe nói, sao có thể coi là thật." - Phong Tiêu đứng trước cửa kính trong suốt, bình tĩnh nói.
"Thằng nhóc này, đang tính toán cái gì?" - Phong lão gia tử hỏi thẳng.
Trong thời gian gần đây, Vân Ngữ Tịch bảo muốn chăm sóc một người bạn nên rời đi.
Phong Tiêu cũng dứt khoát dọn đi, trở về căn hộ của mình.
"Ông nội, chuyện của Vân Ngữ Tịch, ông nội đừng nhúng tay vào." - Phong Tiêu chỉ nói như vậy.
"Hừ…"
Phong lão gia tử hừ lạnh, chuyện này không cho ông nhún vào thì ông cũng bỏ mặc.
Tin tức truyền đi là họ Quan đính hôn là đúng, nhưng không phải cùng anh.
Anh không giải thích truyền thông chính là muốn xem thái độ của Vân Ngữ Tịch.
Anh biết cô có tình cảm với anh, nhưng anh vẫn không phải là số một trong lòng cô.
Con người đúng là loại động vật tham lam, trước kia anh chỉ muốn Vân Ngữ Tịch thích anh một chút anh đã rất thỏa mãn, nhưng về sau anh lại muốn cô yêu anh nhiều hơn, nhiều hơn nữa, muốn trong mắt cô chỉ có mình anh.
Vì chuyện của Lục Tiểu Hi mà cô lại phớt lờ anh, khiến anh vô cùng không vui.
Nam nhân có lợi hại ra sao cũng là trong mắt người ngoài. Đối với người mình thích, bản thân như một đứa trẻ ba tuổi.
Cho nên anh mới không xử lý truyền thông, muốn xem đến cuối cùng anh trong lòng anh chiếm vị trí ra sao.
Khi nhìn thấy cuộc gọi của cô, tin nhắn của cô, anh đã khắc chế trái tim dữ dội, chỉ sợ nghe cô nói cô nhớ anh một câu thôi, anh sẽ nhanh chóng thỏa hiệp.
Có thể coi như là một hình phạt nhỏ để dành cho cô khi cô đã bỏ bê anh.
Cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra, Lục Tiểu Hi nghén đến mức nôn ọe cả ngày, sao có thể qua mặt được mẹ Lục.
Ba mẹ Lục ép buộc Lục Tiểu Hi đến bệnh viện, nếu không phải mang thai thì chắc chắn có vấn đề về bao tử.
Lục Tiểu Hi ôm lấy Vân Ngữ Tịch không buông nhất định không đi bệnh viện, sau đó vì sự áp bức của mẹ Lục cũng đành chịu trói: "Đúng vậy, là con có thai."
Hà Bách Niên ở ngoài cửa vừa đi vào liền nghe thấy câu này.
Có thai? Anh sắp trở thành cha rồi sao?
"Lục Tiểu Hi, con giấu giếm chúng ta chuyện này, có phải là muốn bỏ đứa trẻ này không?" - Mẹ Lục tức giận hỏi.
Hà Bách Niên nghe vậy, đồng tử bỗng nhiên co rút, đầu óc chưa kịp phản ứng đã lao về phía Lục Tiểu Hi, ôm chặt lấy Lục Tiểu Hi mà nói: "Tiểu Hi, em đánh hay mắng anh đều được, nhưng đứa bé vô tội, em… em đừng bỏ con của chúng ta."
Vân Ngữ Tịch yên lặng rời xa mấy bước, bây giờ ba mẹ Lục đã biết Tiểu Hi mang thai, đứa bé này chắc chắn sẽ được an toàn, không chững còn bắt Tiểu Hi kết hôn sớm hơn một chút.
Hà Bách Niên lần này chắc chắn đánh chết cũng không buông tay.
"Tiểu Hi, anh hứa với em từ nay sẽ cách xa tất cả nữ nhân 1 mét, sau này sẽ không trả lời bất cứ cuộc gọi nào của Sở Nhiên. Em có thể cho anh một cơ hội nữa không, anh sẽ dùng cả đời này để chứng minh điều đó, anh yêu em Tiểu Hi." - Hà Bách Niên ôm chặt Lục Tiểu Hi nói.
"Có quỷ mới tin đàn ông các người đều không đáng tin."
Ba Lục liền tằng hắng: "Quá sai nha, khi cưới mẹ con ba đã hứa sẽ để mẹ con quyết định tất cả lớn nhỏ trong nhà, đến giờ lời hứa vẫn còn hiệu lực."
Lục Tiểu Hi bĩu môi, không phải vì mẹ cô quá hung dữ sao.
"Tiểu Hi, nếu em không tin anh thì ngôi nhà sắp tới anh mua sẽ để em đứng tên, thẻ ngân hàng của anh do em quản lý, anh có thể viết tên em lên pháp lý của công ty…" - Hà Bách Niên nói ra tất cả những gì anh có.
Lục Tiểu Hi tuy rất giận nhưng mấy ngày nay Hà Bách Niên có thể bỏ hết mọi thứ đến Lục gia làm tất cả mọi việc lớn nhỏ, bây giờ nói những lời này liền khiến trái tim nhỏ bé của nữ nhân cảm động.
Vân Ngữ Tịch an tâm cùng ba mẹ Lục đi ra ngoài để lại không gian riêng cho hai người.
Ra ngoài ba mẹ Lục lại nhanh chóng muốn đi xem bát tự của cả hai để tìm ngày tiến hành hôn lễ…
Vân Ngữ Tịch cảm thấy rất vui, sau cơn mưa trời lại sáng…
Chỉ là….
Nghĩ đến ai đó, trong lòng nặng nề, cô không muốn chia tay với Phong Tiêu, mặc dù cô nhận ra Phong Tiêu đang cố tình xa lánh cô, nhưng cô muốn gặp anh một lần để xác nhận lại, nếu không phải do chính anh nói ra, cô không tin những gì trên mạng.
Nhưng mà, trước khi Vân Ngữ Tịch đến tìm Phong Tiêu, mẹ của anh Nhạc Thư Phi đã gọi đến và yêu cầu gặp mặt.
Đây là cuộc hẹn thứ hai của họ.
"Vân tiểu thư, tôi trước tiên muốn gửi đến cô lời xin lỗi." - Nhạc Thư Phi vừa ngồi xuống đã nói ra lời xin lỗi
Vân Ngữ Tịch bị dọa đến mức vội xua tay, không cần xin lỗi.
"Vân tiểu thư, hôm nay hẹn cô gặp mặt chính là vì con trai của tôi." - Nhạc Thư Phi đi thẳng vào vấn đề
Vân Ngữ Tịch cụp mắt xuống, che đậy cảm xúc.
Giác quan thứ sáu nói với cô rằng cuộc gặp này sẽ không có gì tốt đẹp
"Tôi tin rằng cô đã xem tin tức trên mạng." - Nhạc Thư Phi không ngừng nhìn chằm chằm Vân Ngữ Tịch để xem phản ứng của cô.
"Vâng." - Vân Ngữ Tịch nhàn nhạt đáp.
"Ông trùm ngành vận tải biển và tập đoàn NY cũng coi là môn đăng hộ đối. Quan tiểu thư tôi cũng đã gặp, cô bé đó rất yêu thích Phong Tiêu, tôi rất hài lòng nếu hai người bọn họ kết hôn, Phong gia và Quan gia chính là thông gia…"
"Dì Nhạc." - Vân Ngữ Tịch trực tiếp ngắt lời Nhạc Thư Phi: "Con biết con không phải nữ nhân ưu tú, nhưng con yêu anh ấy không thua kém người khác. Mặc dù khi nói ra rất không tự tin, nhưng con không lẫn lộn tình cảm và vật chất, con tin tưởng Phong Tiêu cũng nghĩ như vậy."
"Hừ." Nhạc Thư Phi khoé miệng dâng lên một tia khinh thường, tựa hồ nghe cái gì đó buồn cười: "Vân tiểu thư cũng thật là ngây thơ, tình cảm cũng là xây dựng trên cơ sở vật chất, không có tiền chẳng lẽ tình cảm có thể làm no bụng, làm một đôi vợ chồng nghèo hèn mọn, xảy ra tranh cãi vì vật chất, Vân tiểu thư là người đọc sách nên có lẽ không hiểu được chân lý này."
"Dì Nhạc, lời người nói có chút không đúng." - Vân Ngữ Tịch hiếm khi gay gắt với người lớn: "Chỉ cần đủ sống, không cần phải thật giàu, con cũng có thể đi làm kiếm tiền…"
Nhạc Thư Phi đưa tay ngăn lời Vân Ngữ Tịch: "Vân tiểu thư một tháng kiếm được bao nhiêu, 100 triệu, 200 triệu?"
Vân Ngữ Tịch thành thật lắc đầu.
"Vậy cô có biết Phong Tiêu giá trị bản thân bao nhiêu tiền không? Tôi sẽ không nói về tài chính của Phong thị và Nhạc thị, chỉ riêng tài sản của tập đoàn NY trị giá hơn ngàn tỷ. Cô có biết điều đó có ý nghĩa gì không? Chính là cô và con trai tôi ở hai thế giới khác nhau, Vân tiểu thư còn có thể nói ra bản thân kiếm được bao nhiêu tiền nữa sao, số tiền ít ỏi hàng tháng cô dùng hết sức kiếm được thậm chí còn không đủ mua một cái áo của con trai tôi." - Nhạc Thư Phi thô lỗ nói.
Vân Ngữ Tịch im lặng, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Mặc dù biết hai người rất chênh lệch nhưng cô không muốn từ bỏ Phong Tiêu, cô yêu anh không phải vì anh giàu có.
Nếu Phong Tiêu không có bất cứ cái gì, cô vẫn yêu anh mà không buông bỏ.
"Vân tiểu thư, lần này Phong Tiêu đính hôn cùng nhà họ Quan, tôi hy vọng cô có thể tự mình rút lui và đừng làm phiền đến tâm trí Phong Tiêu nữa."
"Anh ấy…" - Vân Ngữ Tịch bất an: "Anh ấy thật sự muốn đính hôn sao?"
"Chẳng lẽ cô cảm thấy chuyện này có thể giả được?" - Nhạc Thư Phi hùng hồn nói.
Vân Ngữ Tịch dù bị Nhạc Thư Phi sỉ nhục về vấn đề không xứng cũng không cảm thấy nao núng, chỉ khi nghe được Phong Tiêu thật sự sắp đính hôn, trái tim cô đột nhiên co rút, cảm giác cực kỳ khó thở.
"Tôi không tin." - Cô không biết là mình đang nói với Nhạc Thư Phi.
"Vân tiểu thư, tôi biết trước kia Phong Tiêu rất thích cô, hiện tại có thể cũng thích cô. Nhưng nếu con trai tôi đã hạ quyết tâm kết hôn với người khác, chứng tỏ đây là quyết định của nó, hy vọng cô đừng quấy rầy nó, cũng không cần gọi điện thoại cho nó, đừng quấy nhiễu quyết định của nó." - Nhạc Thư Phi nhìn thấy sự bi thương của Vân Ngữ Tịch, bình tĩnh nói.
Quả thật thông tin kia Nhạc Thư Phi cũng không biết thật giả, tuy Phong lão gia tử yêu cầu bà không nhúng tay vào việc của Vân Ngữ Tịch nhưng bà luôn cảm thấy Vân Ngữ Tịch này không xứng với con trai mình.
Vừa vặn có tin tức này, không cần biết thật giả, nếu khiến Vân Ngữ Tịch tự động rút lui, sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.
Vân Ngữ Tịch không biết trở về bằng cách nào.
Cô không muốn vì tâm trạng của mình ảnh hưởng đến tình cảm của Lục Tiểu Hi và Hà Bách Niên vừa tái hợp. Cô đi đến ký túc xá của Lục Tiểu Hi.
Cô nằm trên giường, bên ngoài rất lạnh, trong nhà cũng rất lạnh, cô không bật điều hòa, để cho cái lạnh xâm nhập vào người, chờ lấy sự lạnh lẽo bao phủ cơ thể.
Nước mắt không ngừng lăn từ gò má xuống nệm ướt đẫm.