Hai ngày trước anh gặp Lưu Nhất Bảo, trước mặt anh trực tiếp sỉ nhục Vân Ngữ Tịch, nói cô là nữ nhân ngực lép não phẳng, ngu ngốc không biết nhìn sắc mặt chủ làm việc, lúc nào cũng chậm mất mấy nhịp.
"Tốt hơn tôi mong đợi." - Triệu Nhất Ca đánh giá rất cao.
Ngoài nấu ăn rất hợp khẩu vị, còn biết nói chuyện và hành động rất phù hợp, giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa so với người khác.
Thật không ngờ Phó Nghiêm lại có thể kiếm được một người như vậy cho anh.
"Là một hạt giống tốt, đáng tiếc…" - Phó Nghiêm than nhẹ một câu, không tiếp tục nói.
Triệu Nhất Ca nhìn hắn: "Từ khi nào cậu thích nói chuyện một nửa."
"Anh biết tổng giám đốc tập đoàn NY Phong Tiêu không?"
"Nam Dương ai mà không biết anh ta." - Triệu Nhất Ca đáp.
"Lần trước chính anh ta gọi điện cho Tô tổng của chúng ta, xin phép cho Vân Ngữ Tịch nghỉ phép hai ngày." - Phó Nghiêm nói đến đây liền ngừng lại.
Cả hai nhìn nhau và tự hiểu ngụ ý.
Tổng giám đốc tập đoàn NY từ khi nào để ý đến chuyện của người khác, lại gọi điện vì một cô gái, điều đó có nghĩa cô gái này là người đặc biệt trong lòng anh ta.
"Không phải anh ta đã có người yêu rồi sao?" - Triệu Nhất Ca vẫn còn khá ngạc nhiên, anh đã gặp Phong Tiêu mấy lần trong các bữa tiệc. Anh ta lạnh lùng và cao ngạo như một vị vua, ánh mắt sắc bén và cực kỳ áp bức đối phương.
Thật khó để có thể nhìn thấy anh ta và Vân Ngữ Tịch cùng nhau.
"Tin tức hiện tại thật thật giả giả, người như anh ta, sẽ không ai mang người họ yêu thích bố cáo thiên hạ." - Phó Nghiêm lắc đầu.
Triệu Nhất Ca quay phim ở thành phố Lục Dương, công việc của Vân Ngữ Tịch lại nhàn nhã đi rất nhiều.
Cô và Tiêu Thần hay ngồi xổm nhìn xem Triệu Nhất Ca diễn, sau đó thì làm đồ ăn cho anh ấy.
Đầu bếp của đoàn làm phim nấu ăn cũng được, nhưng anh ấy thiên về món cay, nên Vân Ngữ Tịch luôn phải chuẩn bị riêng đồ ăn cho anh ta.
"Trợ lý của anh lại làm món ngon gì cho anh vậy?" - Một cô gái mặc một chiếc váy cổ điển ngày xưa cầm hộp cơm bước tới và nói đùa.
Cô gái có gương mặt cực kỳ xinh đẹp được hóa trang theo phong cách cổ điển.
"Cá hấp."
Triệu Nhất Ca nếm thử một miếng, hài lòng mỉm cười.
"Tôi thử một chút." - Cô gái đưa đũa gắp một miếng vô cùng tự nhiên, lập tức gật đầu: "Tay nghề không tệ, chẳng trách anh lại mang cô ấy đến đây."
"Phi Thiên, không phải ai cũng có ý với tôi." - Triệu Nhất Ca chậm rãi nói.
"Phải không?"
Phi Thiên chỉ đơn giản là ngồi cạnh anh ta ăn cá, hiếm thấy anh ta bảo vệ người khác như vậy, không biết vì sao trong lòng lại có chút bất mãn cùng chua chát.
"Cô ấy đâu rồi, sao lại không thấy ở bên cạnh anh." - Phi Thiên nhìn quanh một vòng, bình thường sẽ thấy Vân Ngữ Tịch ngồi cùng đám nhân viên cười cười nói nói, hôm nay lại không thấy ăn cơm, chạy đi đâu mất.
"Phi Thiên, cô ấy không như chúng ta, cũng không giống chúng ta, cô ấy rất đơn thuần." - Triệu Nhất Ca nói với giọng điệu bối rối mà hai người họ đều hiểu.
Người vừa mới cười lập tức đứng dậy, bởi vì xung quanh có nhiều người nên hạ thấp giọng: "Triệu Nhất Ca, vậy trong lòng anh tôi là nữ nhân xấu sao?"
Triệu Nhất Ca: "..."
"Đồ hỗn đãn." - Phi Thiên mắng một câu tức giận rời đi.
Lúc này, Vân Ngữ Tịch đang đứng ở góc đường nhỏ gọi điện video cho Phong Tiêu.
"Sao em lại gầy đi." - Phong Tiêu cau mày không hài lòng.
"Gầy sao?"
Vân Ngữ Tịch sờ mặt của mình, lập tức cười nói: "Tôi đang vốn muốn giảm cân, nhưng không ngờ nó lại tự giảm rồi."
Phong Tiêu nghe bộ dáng vô tâm của cô, không biết nên tức giận hay cười.
"Tịch Tịch, nếu như lần sau em lại để tôi nhìn thấy em gầy đi, tôi liền thịt cá mỗi ngày đút cho em, cho em ăn thành một con lợn."
"Anh vẫn muốn làm bạn bè vui vẻ được sao, nếu tôi béo như heo thì ai dám yêu tôi."
"Tôi…"
Vân Ngữ Tịch: "..."
Vân Ngữ Tịch ngơ ngác một chút nhìn qua video, nghĩ đến câu nói của Phong Tiêu.
"Nếu em thật sự béo thành heo sẽ không có người cần em. Cùng lắm tôi sẽ nuôi em cả đời. Đừng lo, tập đoàn NY của tôi dư nuôi em."
"Ha…"
Vân Ngữ Tịch nhanh chóng tỉnh táo lại nói: "Làm tôi sợ muốn chết."
"Sao vậy, em đang nghĩ gì thế?" - Phong Tiêu lơ đãng đáp.
"Không, không…" - Vân Ngữ Tịch lắc đầu mỉm cười: "Vừa rồi anh đột nhiên trả lời "tôi", khiến cho tôi nghĩ rằng anh thích tôi."
"Em xinh như vậy, thích em là chuyện bình thường."
"Anh đừng có mang chuyện này ra đùa."
"Phong tổng, tất cả mọi người đang ở phòng họp chờ anh."
Đầu bên kia truyền đến giọng nói nghiêm túc của một người phụ nữ.
"Phong Tiêu, anh đi làm việc đi, tôi không làm phiền anh nữa." -Vân Ngữ Tịch vội vàng ngắt video.
"Phong tổng, anh nhìn tôi làm cái gì?" - Trương Mỹ Kỳ không sợ chết quay đầu lại nói, tất cả mọi người đã đợi trong phòng họp hơn mười phút, nhưng người quan trọng nhất lại không đến, cô là tổng thư ký chắc chắn phải đến gọi.
"Tôi định để Đinh Hải Phong sang nước ngoài quản lý hạng mục A, một lát nữa cô đi thông báo đi." - Phong Tiêu cầm lấy điện thoại, đi ra cửa.
Ánh mắt Trương Mỹ Kỳ tức giận muốn tóe lửa. Cái con người này vì không muốn nhìn thấy cô và Đinh Hải Phong ở công ty diễn ân ái, lại muốn đẩy Đinh Hải Phong sang nước ngoài. Một cặp đôi đang yêu nhau say đắm, một ngày không gặp như ba năm, anh ta đi xa như vậy vạn nhất không đủ kiên định bị nữ nhân nước ngoài câu mất, cô và hắn liền không xong.
Phong Tiêu bây giờ tâm tình rất không tốt, vốn là dự định đi Lục Dương ở cùng Vân Ngữ Tịch một thời gian, kết quả công ty ở Nam Dương xảy ra tình huống khẩn cấp, anh buộc phải ở lại công ty.
Anh đã bỏ rất nhiều tiền để thuê về rất nhiều người ưu tú, nhưng cuối cùng, không được một người trong số bọn họ mang lại cho anh một chút nào an tâm.
Những người trong phòng họp nhìn thấy vẻ mặt u ám của Phong Tiêu, tất cả đều run lên vì sợ hãi.
"Chỉ cần nói cho tôi biết, chuyện ở trung tâm Hải Viên, các người khi nào có thể giải quyết tốt."
"Phong tổng, chúng tôi đang liên hệ…"
Phong Tiêu giơ tay ngắt lời anh ta, nhấn mạnh nói: "Tôi chỉ muốn biết thời gian chính xác."
"Chắc phải mất nửa tháng." - Có người dè dặt nói.
"Hừ."
Phong Tiêu không vui hừ lạnh một tiếng nhìn quanh một vòng: "Công ty chúng ta luôn là nơi dành cho những người có năng lực, đây là trình độ của các người?"
"Năm ngày, Phong tổng, cho tôi năm ngày." - một người khác thều thào.
"Được, năm ngày nữa nếu cậu hoàn thành, tôi sẽ thăng chức lên lương cho cậu."
Ngày 29 tháng 10 chính là sinh nhật của Vân Ngữ Tịch, những năm trước Lục Tiểu Hi đều ở bên cạnh cô, năm nay cô lại đi công tác nên không có ý định tổ chức sinh nhật cho mình.
Lục Tiểu Hi hôm trước đã gọi điện cho cô than thở sinh nhật năm nay không thể cùng nhau đón tuổi mới.
Muốn đi đến Lục Dương và mua bánh kem cho cô nhưng đều bị Vân Ngữ Tịch từ chối.
Sáng sớm, cô nhận được tin nhắn của Ngô Tranh, nói cậu ấy đang đi công tác ở thành phố Lục Dương, hỏi địa chỉ của cô, cậu ấy sẽ đến thăm cô.
Vân Ngữ Tịch bất ngờ gọi đi: "Cậu cũng đi công tác ở Lục Dương sao?"
"Ừm, công ty của tôi có việc ở đây." - Ngô Tranh nhẹ nhàng cười, mẹ của anh từng hỏi sinh nhật của cô nên hôm nay anh đến đây muốn chúc mừng sinh nhật cô.
"Cô đang ở đâu, tôi qua tìm cô." - Anh sờ vào túi quần đang cộm lên, có chút khẩn trương.
Đây là lần đầu tiên anh muốn tỏ tình với một cô gái, và anh cũng không biết mình có thành công hay không.
Vốn dĩ anh không có ý định vội vàng tỏ tình như vậy, nhưng thời gian gần đây anh rất ít có cơ hội tiếp xúc với Vân Ngữ Tịch, mẹ anh cũng ở một bên khuyên bảo, nếu như anh không ra tay, một cô gái tốt như vậy sẽ bị người khác câu mất.
Mẹ của Ngô Tranh đã biết chuyện xảy ra ở buổi hòa nhạc và bằng giác quan thứ sáu mạnh mẽ, bà biết con trai đã gặp phải đối thủ quá mạnh.
Bà vẫn thường xuyên tán gẫu với cô, có vẻ như cô vẫn còn độc thân.
Trong vấn đề này, ra tay trước thì hưởng lợi trước, đánh sau sẽ gặp họa.
Và anh đã quyết định nhân một dịp vui vẻ như sinh nhật của cô để bày tỏ tình cảm.
"Hôm nay trời mưa, tôi cũng không có việc gì làm, tôi đi qua tìm cậu." - Vân Ngữ Tịch nói.
Phó bếp có chuyến đi vào thành phố chính để mua lương thực cho đoàn nên cô thuận tiện đi cùng.
"Không có vấn đề gì chứ?" - Ngô Tranh sợ chậm trễ công tác của cô.
"Không sao."
Triệu Nhất Ca vừa nghe cô nói muốn xin đi ra thành phố liền đồng ý, còn căn dặn cô nên vui chơi không cần gấp, ngủ lại ở ngoài đó một đêm cũng được không sao cả.
Trên xe, phó bếp trêu chọc cô hẹn hò.
Cô chỉ nói mình chỉ cần độc thân.
Phó bếp nói: "Đó bởi vì cô không nhìn thấy cô người với người đó như thế nào, đó là nụ cười dành cho người mình yêu thích."
Vân Ngữ Tịch trầm mặc một lúc, suy ngẫm về những thay đổi của cô trong khoảng thời gian gần đây.
Tiêu Thần cũng hay trêu chọc cô, mỗi khi cô cầm điện thoại nhắn tin đều cười rất tươi tắn.
Phần lớn thời gian cô đều nhắn tin cho Phong Tiêu.
Bình thường cô sẽ không chú ý, lúc này bị người ta nói như vậy, trong đầu cô cũng nghĩ nhiều thứ hỗn loạn.
Chẳng lẽ cô thật sự thích Phong Tiêu?
Không, không, không… cô không có ý định yêu thích một người khác nữa..
Hơn nữa, Phong Tiêu quá ưu tú, cô tự nhận bản thân không xứng với anh, làm bạn thân thì có thể, những thứ khác cô chưa từng nghĩ tới.