Từ khi bước vào cửa chính, gương mặt luôn lạnh lùng của anh đột nhiên nở một nụ cười hiếm hoi.
Mọi người đã nhìn quen với cái gương mặt lạnh thường ngày, đột nhiên nở nụ cười, thật giống như ánh nắng và ấm áp.
"Phong tổng có phải đang yêu đương?" - một người sáng suốt nói.
"Có khả năng nha, khi nãy Phong tổng đi ngang qua, tôi còn nghe thấy được mùi vị của tình yêu xung quanh anh ấy." - Cô lễ tân thảo luận.
"Cô đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi." - Nam nhân bên cạnh liền lắc đầu nói.
"Đúng là đàn ông các người quá sơ suất." - Cô lễ tân xinh đẹp lườm một cái: "Phong tổng đổi nước hoa, anh không để ý à."
"Thì sao?"
"Đây là loại nước hoa mới ra của thương hiệu XXX, nó dành cho một cặp đôi yêu nhau dùng chung." - Cô gái ở quầy lễ tân giải thích.
Các đồng nghiệp nam giơ ngón cái lên, đúng là phụ nữ có giác quan nhạy cảm, ngửi mùi nước hoa cũng có thể đoán được người ta đang yêu.
Lúc này Tố Uyên ngồi trong phòng thư ký bàn tán với các đồng nghiệp về nụ cười của Phong tổng.
"Nhưng mà sao hôm nay chưa thấy thư ký Trương đến?" - Tố Uyên thắc mắc hỏi người bên cạnh.
Khi nghe câu hỏi này, mọi người đều kinh ngạc. Trước nay Trương Mỹ Kỳ chưa bao giờ đến trễ giờ.
Đã qua giờ làm việc 15p, Tố Uyên liền lấy di động ra muốn gọi hỏi thăm nhưng chưa kịp bấm số thì từ bên ngoài đã nhìn thấy Trương Mỹ Kỳ bước vào với gương mặt đầy giận dữ.
"Chị Mỹ Kỳ, chị sao vậy?"
"Hừ!" - Trương Mỹ Kỳ đen cả mặt, đặt túi xách trên bàn, đi về phía phòng làm việc của tổng tài.
"Chuyện gì vậy?"
Mọi người nhìn nhau khó hiểu.
Đinh Hải Phong cũng chạy vào công ty với cái đầu lôi thôi và toàn thân bơ phờ.
"Giám đốc Đinh, anh cũng đến muốn sao?" - Tố Uyên tò mò.
Đinh Hải Phong không biết đang nghĩ cái gì, nhìn mấy cô gái trong phòng thư ký, bất đắc dĩ nở nụ cười:" Chào buổi sáng các mỹ nhân."
Sau đó liền nặng nề bước đi.
Bên trong phòng tổng giám đốc tập đoàn NY.
"Phong tổng, đêm qua tôi dành thời gian quý báu của mình đi dự tiệc cùng anh, anh đối xử với tôi như vậy sao?" - Trương Mỹ Kỳ khó ở nói.
"Không phải đã gọi Đinh Hải Phong đến đón cô sao?" - Phong Tiêu tầm tình rất tốt, không chấp cô ta.
Nếu không nhắc tên thì không sao, nhắc đến cái tên này Trương Mỹ Kỳ liền nổi trận lôi đình: "Trong công ty chỉ có một mình anh ta là đàn ông sao? Vì sao lại chính là gọi anh ta đến đón?"
"Sao vậy, hôm qua cậu ta không đến đón cô à?"
"Tôi còn cầu hôm qua hắn đừng đến." - Trương Mỹ Kỳ càng nói càng tức giận.
Phong Tiêu ngẩng đầu nhìn lướt qua khuôn mặt của cô gái trước mặt: "Hai người hôm qua uống rượu."
Người vừa tức giận đột ngột đỏ ửng cả mặt đầy khả nghi: "Làm sao anh biết."
Trương Mỹ Kỳ bình thường đều xịt nước hoa, trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh tế. Hôm nay lại không có mùi nước hoa, lông mày một bên hơi cao so với một bên, rõ ràng là không để ý lắm.
Hơn nữa tối qua anh cũng uống rượu và phát sinh rất nhiều chuyện rất vui vẻ.
Cho nên anh liền liên tưởng.
"Thư kí Trương, cô là người trưởng thành, có những việc không cần tôi phải dạy cô phải không?"
Trương Mỹ Kỳ: "..."
"Được rồi, đi làm việc đi." - Phong Tiêu đuổi khách không hề khách khí.
Trương Mỹ Kỳ chán nản bước ra ngoài, đúng là cơn tức giận làm chỉ số IQ của cô giảm xuống, sao có thể chạy đến phát cáu với Phong Tiêu được. Bây giờ còn có người biết được bí mật, khiến cô còn chán nản hơn.
Thật ra chính là lỗi của cô, tâm trạng vui vẻ liền uống thêm mấy ly.
Cô nam quả nữ lăn giường một đêm, buổi sáng tỉnh lại cô hoảng hốt đá Đinh Hải Phong lăn xuống giường.
Đợi người ra khỏi phòng làm việc, Phong Tiêu lấy điện thoại đi động ra.
Suy nghĩ một chút, Phong Tiêu dứt khoác thêm bạn Vân Ngữ Tịch trên phần mềm chat và đợi cô chấp nhận.
10 phút…
Vẫn không có đồng ý.
Nửa giờ, cũng không có động tĩnh gì.
"Phong tổng, đây là hành trình của ngày hôm nay…" - Tố Uyên không để ý là báo cáo hành trình của ngày hôm nay, khóe mắt liếc nhìn Phong Tiêu, phát hiện người này đang ngẩn người.
Đây là tin tức lớn, Phong tổng ngẩn người trong lúc đang làm việc.
"Khụ.. Phong tổng."
"Được rồi, tôi biết rồi, ra ngoài đi." - Phong Tiêu không kiên nhẫn nói.
Tố Uyên nhanh chóng bước ra ngoài, khó hiểu lấy điện thoại di động ra nhắn một tin.
Bên này, Vân Ngữ Tịch xem phần mềm chat của minh có người yêu cầu kết bạn, lấy tên là Phong Vân Vạn Kiếp, ảnh đại diện là một con mèo.
Đối với người không quen biết, cô bình thường sẽ không tiếp nhận, nên chỉ nhìn qua liền không quan tâm.
Nhưng cái tên Phong Vân Vạn Kiếp này cũng rất cố chấp, liên tục gửi lời mời kết bạn, kèm theo những tin nhắn bá đạo: "Thêm tôi vào."
Cô giả vờ không nhìn thấy.
Vì không đi làm nên cô quyết định dọn dẹp lại nhà cửa và soạn lại quần áo.
Khi di chuyển ghế sô pha, cô bất ngờ nhìn thấy chiếc nhẫn bạc mà Hạ Nhất Đông đã tặng cô trước đó, cô tưởng mình đã đánh mất, không nghĩ người đi mất, lại tìm được vật.
Nhìn chiếc nhẫn mà nhớ đến người, cô đang ngơ ngác cầm chiếc nhẫn thì đột nhiên điện thoại reo lên.
Trên điện thoại hiện lên tên: "Phong Boss."
Cô sợ hãi giật mình, chiếc nhẫn lập tức rơi xuống, không biết lăn đi đâu.
Vân Ngữ Tịch hiện tại rất là không muốn gặp Phong Tiêu.
Hôm qua cô đã say, nhưng vẫn có thể nhớ những đoạn ký ức rời rạt, ví dụ như cô nhất quyết lôi kéo Phong Tiêu cùng nhau hát bài Tỏ Tình.
Lại là ví dụ như cô vỗ ngực tức giận nói: "Hạ Nhất Đông, anh bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa, anh dám cưới người khác, tôi cũng dám hôn người khác."
Sau đó, hình như cô đã thật sự cưỡng hôn ai đó…
Điện thoại reo lên thêm một lần nữa không bỏ cuộc, Vân Ngữ Tịch do dự không dám nghe.
"Ting." - Một tin nhắn gửi đến: "Vân Ngữ Tịch, đừng để tôi đích thân tìm đến nhà em."
Sau đó điện thoại lại reo…
Vân Ngữ Tịch bấm nhận cuộc gọi: "Xin chào, Phong tổng."
Nghe thấy cô cố tình xa cách, Phong Tiêu lạnh giọng: "Em hãy gọi tên của tôi."
"Phong tổng, như vậy không thích hợp."
"Tôi nghĩ chúng ta đã trở thành bạn sau khi cùng uống rượu tối qua."
"Khụ… khụ…"
Vân Ngữ Tịch lúng túng đến ho khan, lại nghĩ đến nụ hôn đó: "Cái đó Phong tổng, tôi thật sự không cố ý…"
"Sao vậy, hôm qua em chính miệng nói muốn coi tôi như một người bạn tốt nhất của em, bây giờ em lại hối hận sao?" - Phong Tiêu giả vờ tức giận.
"Hả?"
Vân Ngữ Tịch sững sờ một chút, nghe giọng điệu này xem ra hôm qua anh ấy không nhớ về nụ hôn đó.
"Sao em lại hả? Tôi chỉ muốn hỏi em, sao tôi kết bạn ứng dụng xã hội với em, em lại không đồng ý?" - Phong Tiêu nói rất không vui.
"Hả?"
Lúc nào thì Phong Tiêu lại thêm bạn cô?
"Phong Vân Vạn Kiếp là tôi." - Phong Tiêu nói.
"À." - Vân Ngữ Tịch đột nhiên nhớ đến con mèo đen cụp tai, cô không bao giờ có thể kết nối được về con mèo đáng yêu kia với Phong Tiêu, cô còn không thể tin được, khi đối tác làm ăn kết bạn và thấy con mèo này, liệu hình ảnh Đại Boss có lập tức sụp đổ.
Nhưng cô cũng không biết được rằng đây là số cá nhân của Phong Tiêu, và mạng xã hội chỉ thêm một mình cô.
"Chỉ biết à thôi sao, mau thêm vào đi." - Phong Tiêu hống hách ra lệnh.
"À…ừm."
Điện thoại cúp xuống, Vân Ngữ Tịch mở mạng xã hội, nhìn con mèo đen ba giây, chấp nhận số phận.
Phong Vân Vạn Kiếp: "Sáng sớm em rời đi khi nào?"
Vân Ngữ Tịch nhìn thấy câu hỏi này, lập tức khẩn trương, sao có vẻ mập mờ như vậy?
Phong Vân Vạn Kiếp: "Uống của tôi nhiều rượu như vậy, lúc em đi lại không giúp dọn dẹp, trên sô pha khắp nơi đều là chai rượu, chẳng phải đêm qua em ôm rượu của tôi nằm trên ghế sô pha uống đến bất tỉnh sao?"
"Ha ha, xấu hổ như vậy bị anh phát hiện rồi." - Vân Ngữ Tịch nhanh chóng thông minh trả lời.
Nếu Phong Tiêu biết cô như bạch tuột bám anh ngủ cả đêm, chỉ sợ làm anh kinh hãi.
Phong Vân Vạn Kiếp: "Đừng chối tội ha ha, phòng khách không gọn gàng, em phải có trách nhiệm."
"Phong tổng, gần đây tôi có việc phải làm, có lẽ không đến được, sao anh không nhờ người khác đến dọn dẹp." - Vân Ngữ Tịch kiên quyết từ chối, cô vẫn chưa muốn chạm mặt Phong Tiêu lần nữa.
Phong Vân Vạn Kiếp: "Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai, em không nên gọi tôi khách khí như vậy, xem như bạn tốt là được."
"..."
Phong Vân Vạn Kiếp: "Chấm cái gì? Em không muốn làm bạn với tôi sao?"
"Không không không, chỉ là chênh lệch quá lớn, anh là đại boss, tôi chỉ là thường dân." - Vân Ngữ Tịch dứt khoác nói: "Không biết Phong tổng vì sao lại muốn cùng tôi làm bạn?"
Phong Vân Vạn Kiếp: "Tất cả mọi người đều là con người bình thường, không có sự khác biệt nào cả. Em coi trọng địa vị còn tôi coi trọng tính cách. Tôi cảm thấy em là người tốt nên muốn trở thành bạn, chỉ thế thôi."
Vân Ngữ Tịch đúng như anh nói, cô cảm thấy địa vị của hai người không phù hợp làm bạn.
Phong Vân Vạn Kiếp: "Vân Ngữ Tịch, ví dụ em là một đại gia, tôi là một tiểu tử nghèo. Tôi muốn làm bạn với em, em sẽ vì tôi nghèo mà từ chối sao?"
"Phong tổng, giả thiết này không có căn cứ?" - Vân Ngữ Tịch không thể nghĩ ra đáp án.
Bên kia, Phong Tiêu xem nội dung tin nhắn, quả nhiên phía trước chính là một chặng đường dài, Vân Ngữ Tịch vẫn luôn đề phòng anh.
Phong Vân Vạn Kiếp: "Dù em có coi tôi là bạn hay không tôi cũng sẽ xem em là bạn tốt. Nói có thể em không tin, khi gặp em tôi liền nhớ đến một người bạn trước kia của tôi."
Vân Ngữ Tịch siết lấy di dộng, cái đề tài này có nên nói tiếp không?
Không thấy cô trả lời, bên kia lại gửi tới: "Chúng ta sẽ nói chuyên sau nhé, tôi đang bận làm việc, tôi sẽ nhắn cho em khi rảnh."
Ngày thứ hai, Phong Tiêu thật sự lại nhắn cho cô với tư cách bạn bè, nói là sẽ đi nước ngoài công tác, hỏi cô có muốn mua cái gì không, có thể mua giúp cô.
Vân Ngữ Tịch nhanh chóng từ chối, nhờ đại Boss mua đồ mang về giúp, cô không dám.
Phong Tiêu thường xuyên chụp ảnh và viết về những cảnh đẹp ở nước ngoài gửi cho cô.