Vả lại gương mặt đã bớt tám phần lạnh lùng, nhìn thấy ai cũng có vẻ mặt dễ chịu, thực sự rất tò mò.
Nhóm nữ thư ký bàn tán xôn xao, nhất định là Phong tổng đang ôm lấy mỹ nhân, mới có thể mang gương mặt tràn ngập tình yêu như vậy.
Vân Ngữ Tịch cảm thấy rất ngại, buổi sáng chính Phong Tiêu đưa cô đến tận công ty, buổi chiều tan ca, Phong Tiêu lại qua đón tận nơi.
"Thật ra anh không cần đến đón tôi đâu." - Cô vừa ngồi lên xe vừa nhỏ giọng
"Lục Tiểu Hi đã giao em cho tôi, con nói em mất đi một sợi tóc, cô ấy sẽ tìm tôi tính sổ." - Phong Tiêu nói cứ như anh ấy rất sợ Lục Tiểu Hi.
Vân Ngữ Tịch xấu hổ, vội vàng giải thích: "Cô ấy chỉ đùa thôi, anh không cần xem là thật."
Vân Ngữ Tịch luôn có cảm giác hai người này đã nói gì với nhau.
"Tối nay chúng ta ăn gì?" - Phong Tiêu đổi chủ đề, anh biết Vân Ngữ Tịch xấu hổ nên không muốn cô suy nghĩ nhiều.
"Ừm… ăn lẩu được không?"
Cô vừa nói xong, có điện thoại gọi tới, Phong Tiêu ánh mắt rất không tốt khi nhìn thấy phía trên có tên Ngô Tranh.
"Alo, Ngữ Tịch, bây giờ cậu có tiện hay không?"
"Ừm… có chuyện gì sao?"
"Tôi cảm thấy cậu nên ghé qua đây một chút…" - Trong điện thoại, Ngô Tranh ngắn gọn kể lại sự việc.
Anh ta cũng coi như là định mệnh của Hạ Nhất Đông, lần này anh ta gặp Hạ Nhất Đông ở quán rượu, cũng như lần trước say bí tỉ, nhưng lần này trên người bị thương, chật vật không chịu nổi nằm rạp xuống đất, ngất đi.
Ngô Tranh đã gọi điện cho xe cứu thương, nghĩ rằng Vân Ngữ Tịch cũng quen biết hắn nên gọi cho cô.
Vân Ngữ Tịch nghe Hạ Nhất Đông đã đến bệnh viện, cô không suy nghĩ gì liền nói Phong Tiêu đưa cô đến đó.
Dọc đường đi, Phong Tiêu nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Vân Ngữ Tịch, anh cảm thấy vô cùng ghen tị và muốn hỏi cô còn thích hắn ta không?
Hạ Nhất Đông đang được rửa dạ dày trong bệnh viện, anh ta uống quá nhiều và bị ngộ độc rượu, may mắn là được đưa đến kịp thời nếu không chỉ e nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc Vân Ngữ Tịch đi vào, Ngô Tranh đang ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu.
Anh ta nhìn thấy Phong Tiêu ở phía sau Vân Ngữ Tịch nên nghĩ rằng hai người đã ở bên nhau, anh ta đã không còn cơ hội nữa.
"Anh ta sao rồi." - Vân Ngữ Tịch lo lắng hỏi.
"Không biết, bác sĩ chưa ra." - Ngô Tranh đáp.
Phong Tiêu trong lòng ghen ghét và ghen ghét, nhưng anh vẫn còn lý trí nói Vân Ngữ Tịch hãy báo cho Hạ gia.
Mẹ của Hạ Nhất Đông nghe tin con trai nhập viện và bà ta lập tức chạy đến, còn thông báo cho Hoắc Phỉ Phỉ, nên mọi người của Hạ gia và Hoắc gia đều đến.
Vân Ngữ Tịch cảm thấy mình không có việc gì, liền chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại." - Bà Hạ ngăn Vân Ngữ Tịch lại: "Tại sao con trai tôi lại phải nhập viện."
Bà ta luôn cảm thấy tất cả tội lỗi đều do Vân Ngữ Tịch gây ra.
"Dì Hạ, khi nào anh ấy tỉnh lại dì nên trực tiếp hỏi anh ấy." - Vân Ngữ Tịch không muốn tranh cải với bà ta, khi còn yêu Hạ Nhất Đông, bà ấy thường xuyên gây rắc rối cho cô.
"Hừ, cô không được phép rời đi cho đến khi giải thích rõ ràng."
Bà Hạ chuẩn bị giữ chặt Vân Ngữ Tịch, một thân ảnh cao lớn trực tiếp bảo hộ Vân Ngữ Tịch trước mặt, ánh mắt sắc bén gây áp bức nhìn bà ta.
Bà ta kinh hãi lùi lại một bước, cảm thấy khí thế đang bị chèn ép, lập tức giả vờ gào thét: " Cậu là ai?"
"Bà là ai?" - Phong Tiêu lạnh lùng hỏi.
Khi gương mặt của anh đen đi, ban lãnh đạo cấp cao toàn tinh anh của tập đoàn NY đều rung sợ, nhưng bây giờ sắc mặt của Phong Tiêu càng khó coi hơn, công thêm cơ thể cao lớn khiến người ta bị áp bức.
Người nhà họ Hoắc đương nhiên biết Phong Tiêu, Hoắc Phỉ Phỉ muốn ra tay giúp đỡ mẹ chồng nhưng bị cha cô ta ngăn lại. Con của ông ta đang mang thai, vậy mà Hạ Nhất Đông lại ly hôn, thật sự rất bất mãn.
Hôm nay nếu con gái không sống chết đòi đến đây, ông ta lo cho sức khỏe con gái liền chạy theo.
Bây giờ nhìn thấy thông gia bên kia ăn quả đắng thật cao hứng.
"Được rồi, Nhất Đông còn đang cấp cứu, bà gấp cái gì?" - Ông Hạ lên tiếng kéo bà Hạ ra phía sau.
“Con trai tôi thì ra là vì con hồ ly tinh này mới ly hôn, bây giờ người nằm trong phòng cấp cứu, tôi không tìm nó thì tìm ai? “- Bà Hạ ỷ có chồng mình làm chổ dựa, giọng điệu trở nên sắc bén hơn.
Giọng nói lớn của bà ta lập tức thu hút nhiều người nhìn tới.
Vân Ngữ Tịch giận đến mặt đỏ bừng: “Dì…”
Một bàn tay to đặt lên đỉnh đầu cô xoa xoa mang ý an ủi, ánh mắt sắc bén của Phong Tiêu hướng về phía mẹ của Hạ Nhất Đông: “Nói, xin lỗi.”
“Cậu là ai, dựa vào cái gì mà bắt tôi xin lỗi.” - Bà Hạ nói lớn.
“Bớt nói vài câu đi.” - Ông Hạ kéo người đàn bà về phía sau mình, cậu thanh niên vừa rồi bước ra một bước, ông cảm thấy giống như có giông bão đến, sợ vợ mình sẽ bị người ta đánh.
“Tiểu Tịch à, là dì Hạ vì Nhất Đông nên bị loạn, con cũng đừng để ở trong lòng.” - Ông Hạ đối với Vân Ngữ Tịch ấn tượng rất tốt, thế nhưng vợ của ông ta không thích.
“Dù là bị loạn, nhưng vẫn phải xin lỗi.” - Phong Tiêu hùng hôn hù dọa.
“Cậu có ý gì?” - Bà Hạ lập tức không thuận theo.
Phong Tiêu không thèm nhìn bà ta, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường không giấu được.
Bà Hạ càng thêm tức giận, bà ta vốn nóng tính, không quan tâm hậu quả cứ thế phun ra những lời lẽ khó nghe: " Tuổi trẻ bây giờ đúng là cái có phẩm chất gì, cũng khó trách lại đi cùng với con hồ ly tinh kia, đây là những thứ có mẹ sinh chứ không có mẹ dạy."
"BỐP"
Trong hành lang bệnh viện, mọi người đều kinh ngạc trước cú tát bất ngờ.
Vân Ngữ Tịch rút tay lại, ra tay có chút nặng, tê cả tay.
"Cô dám đánh tôi?" -Bà Hạ cũng sửng sốt một lát, che mặt lại không thể tin được.
"Bởi vì bà là mẹ của Hạ Nhất Đông nên tôi mới gọi và một tiếng dì Hạ, nhưng miệng của bà cũng phải nên tích đức, không phải là muốn mắng ai cũng được. Con trai của bà ly hôn, bà không tìm xem chính nguyên nhân từ mình, bà cứ trách người oán ma, khó trách Hạ Nhất Đông cũng không liên lạc với bà." - Vân Ngữ Tịch hiếm khi châm chọc người khác.
Chính là bà ta không nên mắng Phong Tiêu.
"Con hồ ly tinh này, mày vậy mà dám dánh tao." - Bà Hạ lao ra, đang định kéo tóc Vân Ngữ Tịch.
Kết quả bị Phong Tiêu một chưởng đẩy lên mặt đất.
"Trời ơi, đánh người, vương pháp ở đâu, trời ơi…" - Bà Hạ la lối um sùm, nằm dưới đất lăn lộn khóc lóc.
Ông Hạ mất mặt đứng một bên, còn không muốn thừa nhận đây là vợ mình.
"Mẹ, mẹ có sao không?" - Hoắc Phỉ Phỉ tránh thoát được ba mình, chạy đến bên cạnh mẹ Hạ Nhất Đông quan tâm hỏi.
"Ôi, Phỉ Phỉ, mẹ bị con hồ ly tinh đo và nhân tình của nó đánh mẹ. Giúp mẹ gọi cảnh sát, báo cảnh sát bắt bọn chúng."
"Alo, cảnh sát sao?"
Phong Tiêu lạnh lùng thay bà ta gọi điện thoại, cuối cùng cũng trước mặt mọi người gọi điện cho luật sư: "Đúng vậy, có người có ác ý phỉ báng tôi, tôi đã ghi âm lại, bệnh viện cũng có camera ghi lại, mặc kệ bao nhiêu tiền, nhất định phải kiện cho tới nơi tới chốn."
Phong Tiêu nói một cách nghiêm túc đến nổi những người bên cạnh đều sửng sốt trong giây lát.
Hoắc gia biết rõ Phong Tiêu không phải đang nói đùa.
Cho dù ông không thích nhà chồng của con gái, nhưng vì thể diện con gái của mình, ông ta phải cắn răng đi tới: "Phong tổng, xin lỗi, bà ấy như vậy là do bị kích thích, cậu đại nhân đại lường, đừng chấp nhất bà ấy."
"Cái gì đại nhân đại lượng, hiện trường mọi người đều có thể làm chứng, chính là con hồ ly tinh này đánh tôi, sau đó nhân tình của nó đẩy tôi, tôi sao phải sợ bọn chúng." - Bà Hạ kích động la to.
"Ồn ào cái gì, ở đây là bệnh viện, muốn ồn ào thì ra ngoài mà ồn ào." - Y tá đi tới bất mãn nói.
Trong đồn cảnh sát…
"Xin lỗi." - Vân Ngữ Tịch thấp giọng xin lỗi Phong Tiêu, nếu không phải do cô, anh đã không bị sỉ nhục như vậy, và còn mang anh liên lụy vào chuyện này.
"Vân Ngữ Tịch, em tất nhiên là phải nhận lỗi." - Phong Tiêu thèm để ý nói.
Luật sư nhanh chóng chạy đến hỏi thăm tình hình rồi đi thương lượng với cảnh sát.
Tay nghề của luật sư cũng rất ấn tượng, không biết anh ta lấy đâu ra tung tích của Hạ Nhật Đông trong thời gian này và đưa ra trước mặt mọi người.
"Con trai của ông bà từ khi ly hôn vẫn sống cùng một người bạn là nam nhân, ngày nào cũng đi uống rượu và quay về trong tình trạng say khướt. Bạn gái của nam nhân kia không chịu nổi và cãi nhau vài lần trước mặt Hạ Nhất Đông. Sau đó anh ta cảm thấy xấu hổ, chuyển ra ngoài và xem quán bar như nhà của mình. Hôm nay anh ta say rượu và đánh nhau với ai đó trong quán bar. Anh ấy uống rượu mà không trả tiền và bị ném ra ngoài…." - Luật sư kể lại một cách chi tiết, có video làm bằng chứng.
Người nhà họ Hạ sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đặc biệt bà Hạ cứng cổ quay đầu đi như không nghe thấy.
Luật sư mỉm cười với ông Hạ và nói: "Các người vu khống khách hàng của tôi và dùng mọi từ ngữ lăng mạ, chúng tôi có quyền giữ lại các quyền lợi hợp pháp của mình."
"Hừ… cô ta đánh tôi." - Bà Hạ tức giận cãi lại.
"Bà Hạ, chính bà là người xúc phạm người khác trước, khách hàng của tôi chỉ là đang tự vệ mà thôi."
Với cái miệng của một luật sư, chết có thể nói thành sống, chứ đừng nói đến chuyện tầm thường như vậy.
"Tiểu Tịch, chú thay mặt dì Hạ xin lỗi con." - ông Hạ không biểu cảm gì, trước đây ông nhượng bộ bà ta làm đủ trò trong nhà, nhưng hôm nay ông cảm thấy xấu hổ: "Tôi cũng xin lỗi vị tiên sinh này."
"Xin lỗi cái gì?" - Bà Hạ không buông tha.
"Đủ rồi." - Ông Hạ quát lớn, đã ồn ào đến cục cảnh sát, bà ta còn muốn caia gì?
"Ông… ông quát tôi?" - Bà Hạ đối với người nhà mình càng vô thiên hơn, bà ta đứng lên và dùng đủ mọi cách đối phó với ông Hạ.
Cảnh sát bảo bà ta hãy im lặng, nếu không sẽ buộc phải nhốt bà ta lại.
Vì ông Hạ, Vân Ngữ Tịch không muốn làm lớn chuyện đến khó xử, nhỏ giọng khuyên Phong Tiêu có thể cho qua?
Sau khi rời đồn cảnh sát, ba của Hạ Nhất Đông một lần nữa xin lỗi Vân Ngữ Tịch, con trai còn ở bệnh viện không rõ sống chết, kết quả bị lôi nhau đến đồn cảnh sát nhưng Vân Ngữ Tich có đôi lời nói đúng, vấn đề của con trai họ, bà Hạ mắng mỏ đổ lỗi người này người kia, chưa từng kiểm tra xem khuyết điểm của chính mình.
Bà Hạ chưa bao giờ hỏi Hạ Nhất Đông thích ai?