• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ khi Vân Ngữ Tịch đưa chìa khóa dự phòng cho Phong Tiêu, người đàn ông này không chút khách khí nào, thường xuyên đến ăn chưc, sau đó tìm đủ loại lý do để ở lại.

Lúc Vân Ngữ Tịch nhận ra có điều gì đó không đúng, Phong Tiêu đã treo hết quần áo của anh vào tủ quần áo của cô.

Phong Tiêu đã dùng cách riêng của mình để chen chân vào cuộc sống của cô.

Vân Ngữ Tịch ngay từ đầu tỏ ra xa cách với anh, đến bây giờ cô lại có thể dễ dàng sai bảo anh đi đổ rác, ngay cả cô cũng không phát hiện, càng ngày càng không còn coi anh là người ngoài.

“Phong Tiêu, rõ ràng đây là nhà của tôi, sao tôi phải luôn ngủ trên sô pha?” - Vân Ngữ Tịch khoanh chân trên ghế sô pha, bất mãn nhìn người đang cùng cô chen chút trên ghế sô pha, nghiêm túc làm việc trên laptop.

“Nếu em không muốn ngủ trên sô pha, tôi không ngại chia cho em nữa cái giường.” - Phong Tiêu vẫn cắm đầu vào laptop mà trả lời.

Vân Ngữ Tịch lại không nhận ra ngụ ý gì, chỉ nghĩ cho cô nữa cái giường là sao, rõ ràng cái giường đó là của cô, đúng không?

“Phong Tiêu, tôi phát hiện anh nhiều năm như vậy không hề thay đổi chút nào, nói cái gì cũng rất tự tin.” - Vân Nữ Tịch lười nói chuyện với anh, chuẩn bị đi sắp xếp hành lý.

Gần đây Triệu Nhất Ca nhận lời đóng một bộ phim truyền hình, lấy bối cảnh ngày xưa nên chuẩn bị đến thành phố Lục Dương để quay phim, cô là trợ lý sinh hoạt nên phải đi cùng. truyện tiên hiệp hay

“Em vừa nói gì?”

Người một giây trước còn đang cầm chuột bận rộn lập tức nắm lấy cổ tay cô, dùng một chút lực kéo, Vân Ngữ Tịch đứng không vững, nhảy về phía trước, trực tiếp ngã đè lên người anh.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến hai người không kịp trở tay.

Bốn mắt nhin nhau, ánh mắt giao nhau, hơi thở phả vào mặt nhau, giống như có chất kích thích, trái tim run rẩy…

“Anh…”

“Em…”

Hai người đồng thời không nói nên lời, khuôn mặt trắng nõn của Vân Ngữ Tịch đỏ bừng, muốn đứng dậy, phát hiện tay kia của Phong Tiêu không biết từ khi nào đã đặt lên eo cô không chịu buông ra.

Giờ khắc này Phong Tiêu đã nghĩ đến rất nhiều lần, thật vất vả người anh yêu nhất mới ôm ấp yêu thương, dễ dàng buông ra không phải là điều anh muốn.

"Phong Tiêu, buông ra."

Vân Ngữ Tịch thẹn quá hóa giận, muốn mắng anh, nhưng lời nói ra khỏi miệng không giống như mắng người, mà mang theo sự thẹn thùng.

Nghe không giống đang tức giận mà giống cặp đôi yêu nhau giận dỗi.

"Không buông." - Anh lưu manh đáp, ánh mắt nhìn xem bộ dạng ngượng ngùng của cô, mắt của cô vô cùng đẹp, hai mí rõ ràng, lông mi rậm dài, đen trắng sâu thẩm, khi nhìn anh vô cùng thanh tịnh.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhìn mắt cô, Phong Tiêu biết trái tim của cô nhất định là đẹp nhất.

Ánh mắt anh không tự chủ mà lướt xuống sống mũi, khi nhìn thấy đôi môi mỏng màu hồng nhạt, cổ họng không tự giác nuốt một ngụm.

Anh đã từng được nếm đôi môi này, mùi rượu vang đó, làm say lý trí và cả trái tim anh.

Rất muốn… rất muốn…

"Phong Tiêu."

Vân Ngữ Tịch nhận thức được nguy hiểm, đưa tay nhéo thật mạnh vào eo Phong Tiêu, nghe anh rít lên liền buông tay ra, Vân Ngữ Tịch nhân cơ hội đứng lên.

"Em vậy mà nhéo tôi?"

Phong Tiêu lộ ra vẻ mặt ủy khuất, vén áo lên, nhìn thấy chỗ thắt lưng sưng đỏ, dùng ánh mắt lên án nhìn Vân Ngữ Tịch.

"Ai… ai bảo anh không chịu buông tay ra." - Vân Ngữ Tịch lắp bắp đáp, trên mặt nhiệt độ còn chưa giảm bớt, cũng không dám nhìn thẳng Phong Tiêu.

"Tịch Tịch, tôi là đàn ông, trong tình huống đó nếu như buông em ra sẽ tổn thương lòng tự tôn của em.".

Phong Tiêu lười biếng duỗi chân ra ghế sô pha, hai tay đặt ở sau đầu gối lên, giọng điệu như đúng rồi.

Anh ta hiện giờ không giống một đại boss dùng khí thế bức người để đe dọa mọi người, anh ta hiện giờ rất giống lên vô lại…

Vân Ngữ Tịch tức đến phát cười: "Việc này có liên quan gì đến lòng tự trọng của tôi."

"Em đi nghĩ đi, mỹ nữ liền lập tức ôm ấp yêu thương, không có lý do gì đẩy ra, trừ phi vừa mập vừa xấu xí." - Phong Tiêu đắc ý nói.

"Ý anh đang nói tôi xấu?" - Vân Ngữ Tịch trong giọng nói lộ ra nguy hiểm. Anh ta miễn phí ăn của cô, ở của cô, nếu anh ta dám khinh thường nói cô xấu xí, xem hôm nay cô sẽ dạy bảo anh ta một bài học.

"Không, em là người đẹp nhất, em là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời mà anh luôn nhìn thấy đầu tiên…"

Anh nói câu đầu, câu sau liền hát lên, Vân Ngư Tịch ôm bụng cười: "Tôi nghĩ nên dùng điện thoại để ghi âm lại lúc anh hát. Nếu ngày nào anh dám chọc tôi, tôi sẽ phát nó lên mạng để những cô gái mê mẩn anh có thể xem cuộc sống của CEO bá đạo và lạnh lùng trong tâm trí họ là như thế nào."

"Được, nhưng… em đi đâu?"

Phong Tiêu nhìn thấy cô đi về phía phòng ngủ, nhanh chóng hỏi, hiếm khi mối quan hệ giữa hai người được cải thiện, anh muốn trò chuyện nhiều hơn.

"Xếp hành lý." - Vân Ngư Tịch trước khi vào cửa liền trả lời anh.

Phong Tiêu sửng sốt một chút, vội vàng đứng lên đi theo cô: "Sao em lại xếp hành lý?"

Không lẽ là thật sự tức giận chuyện vừa rồi.

"Tịch Tịch…"

Anh nắm chặt tay cô hơn và nói: "Em đi đâu vậy?"

Có phải là cô lại muốn rời xa anh?

Vân Ngữ Tịch vốn định trêu chọc anh mấy câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của anh, không khỏi giật mình, giải thích: "Không phải tôi đã nói rồi, Triệu Nhất Ca quay phim, tôi phải đi theo đoàn một thời gian."

"Em chưa từng nói."

Chưa từng nói sao? Vân Ngữ Tịch nháy mắt, nhớ lại một chút, kể từ khi làm trợ lý sinh hoạt cho Triệu Nhất Ca thật sự tương đối bận rộn, ngày nào cũng đi từ sáng sớm đến chín mười giờ đêm mới về đến nhà, hằng ngày Phong Tiêu đều chờ cô về, cuối cùng đợi cô tắm rửa xong nói vài câu mới đi ngủ.

"Chắc là do tôi bận quá nên quên mất." - Cô ngượng ngùng nói.

Phong Tiêu: "..."

Nhìn bộ dạng trầm mặc không nói của anh, Vân Ngữ Tịch không hiểu tại sao cô lại có cảm giác áy náy, cô thậm chí còn chưa nói với Lục Tiểu Hi về việc cô sẽ đến thành phố Lục Dương.

"Ừm… được rồi, tôi xin lỗi, do tôi bận quá nên quên mất, tôi đảm bảo lần sau sẽ nói cho anh."

"Khi nào em đi?" - Phong Tiêu cuối cùng cũng mở miệng.

Trước kia anh thường xuyên đi công tác, lại không suy nghĩ nhiều. Nhưng khi nghe cô nói cô đi đến nơi khác, anh lại không muốn cô rời đi nhiều ngày như vậy.

Dù là một ngày không gặp đã khiến anh nhớ cô, rời đi nhiều ngày như vậy, hay là anh cũng đến chi nhánh ở Lục Dương ở một thời gian?

"Sáng ngày mốt tôi đi." - Vân Ngưc Tịch cẩn trọng nói, nhìn biểu tình của anh…. Ai… không cười không nói, cô không biết anh đang vui vẻ hay là buồn giận.

"Có cần tôi đưa em đi không?"

"Không cần đâu, có xe của công ty."

"Đi bao lâu?"

"Ừm, còn tùy tình hình, tôi không biết đi bao lâu, nhưng khi nào quay phim xong, tôi sẽ quay về."

Nghe xong, không biết nghĩ cái gì Phong Tiêu buông tay Vân Ngữ Tịch ra, đứng lên đi ra khỏi phòng.

Bên trong Vân Ngữ Tịch ngẩn ngơ hồi lâu, cảm giác kỳ lạ kia lại chạy trong tim cô.

Sau đó cô liền gọi cho Lục Tiểu Hi báo một câu, bị Lục Tiểu Hi giận dỗi mắng một trận vì cái tội báo quá chậm trễ.

Vân Ngữ Tịch mới hiểu ra, vì Lục Tiểu Hi là bạn thân của cô nên mới tức giận khi cô đi mà không báo sớm, Phong Tiêu có lẽ cũng vì vậy mà tức giận, vì anh ấy xem cô như bạn thân của mình.

Nhưng cô không biết, Lục Tiểu Hi là nữ nhân, thể hiện giận dỗi là chuyện bình thường.

Phong Tiêu là nam nhân, anh giận cô chính là chuyện không bình thường..

Sáng sớm ngày mốt, Phong Tiêu tự mình lái xe đến cổng công ty, Vân Ngữ Tịch cũng không dám từ chối.

"Đi đến đó, có gì không thích ứng liền gọi cho tôi." - Phong Tiêu lái xe dặn dò.

"Ừm."

Vân Ngữ Tịch ngoan ngoãn gật đầu, nhưng điều cô suy nghĩ chính là khoảng cách xa như vậy, hoàng đế ở rất xa, Lục Dương cũng không phải Nam Dương, cho dù muốn ôm đùi anh ta, xem anh ta có khả năng hay không.

"Buổi tối rảnh phải gọi video cho tôi."

"À…"

"Sao vậy, em muốn từ chối sao?" - Phong Tiêu giận dỗi không hài lòng liếc cô, nếu cô dám không đồng ý, anh sẽ cho đoàn phim kia ngừng quay mãi mãi.

"Không không phải, tôi chỉ sợ làm quấy rầy anh." - Vân Ngữ Tịch đen mặt, nhanh chóng tìm lý do.

Cô có cảm giác Phong Tiêu có phong cách của một người mẹ, đang tìm cách quản đứa con gái lớn xa nhà..

"Không quấy rầy."

Anh còn muốn nói, đừng nói là quấy rầy, còn có thể quấy rối anh.

"Ừm, tôi biết rồi."

Đi đến thành phố Lục Dương quay phim, Phó Nghiêm cũng đi cùng.

Phó Nghiêm cùng Triệu Nhất Ca ngồi một chỗ, đưa ipad về phía Triệu Nhất Ca mở một bức ảnh: "Anh có biết nữ diễn viên chính đóng cùng anh lần này là ai không?"

"Ai?" - Triệu Nhất Ca đeo kính đen, không thèm quan tâm nói.

"Phi Thiên."

Lời nói này vừa nói ra, hai người đồng loạt trầm mặc.

Rất lâu sau, Triệu Nhất Ca mới cười nói: "Đều đã là chuyện của quá khứ, cậu sợ tôi buông không được, hay là cô ấy buông không được?"

"Tôi lười quản chuyện của anh, tự mình suy nghĩ đi." - Phó Nghiêm bình tĩnh nói.

Triệu Nhất Ca cúi đầu mỉm cười: "Người ngã xuống một lần, vĩnh viễn sẽ học được một bài học."

"Tôi cũng hy vọng là vậy." - Phó Nghiêm nói xong, cùng không nói thêm gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK