Vân Ngữ Tịch cười bất đắc dĩ, cô đã quay về quá khứ, nhưng cũng không thể thay đổi được gì.
Thật ra, nếu không có Hoắc Phỉ Phỉ, bọn họ cũng khó ở bên cạnh nhau.
Gia đình có thể khiến họ rời xa nhau, mẹ của Hạ Nhất Đông không thích cô đây là vấn đề không thể dung hòa được.
Ngoài ra còn có cuộc sống khác nhau, khoảng cách giữ hai người ngày càng rộng hơn, khung cảnh họ nhìn thấy luôn khách nhau, lòng người cũng đang thay đổi.
“Tịch Tịch, nếu như…” - Hạ Nhất Đông nắm lấy tay cô, vẫn nhìn cô với anh mắt dịu dàng: “Nếu anh ly hôn, em có thể đợi anh được không?”
“Tịch Tịch…”
“Xin lỗi.”- Cô rút tay lại cũng không giải thích nhiều.
“Em không thể cho anh một cơ hội sao?”- Hạ Nhất Đông hai mắt đỏ lên.
Vân Ngữ Tịch trong lòng cảm thấy khó chịu, thời gian là liều huốc chữa lành tốt nhất. Lúc chia tay đau đớn như vậy, nhưng hiện tại chỉ còn lại một tia u sầu, hai người cuối cùng lại đi đến bước này.
Cô thứa nhận vẫn còn tình cảm với hắn, nhưng không phải là tình yêu nữa, nó là thứ gì đó giống tình thân.
Nhiều năm như vậy bên cạnh nhau, cô luôn coi anh là người thân nhất của mình, nhìn anh buồn bã cô cũng không vui.
Nhưng sẽ không bao giờ có thể quay trở lại.
“A Đông.”
Đây là cái tên thân mật nhất mà cô từng gọi anh.
Hạ Nhất Đông mắt sáng lên, lột ra tia hy vọng nhìn cô.
“Lần trước Hoắc tiểu thư ngất xĩur, tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện. Bác sĩ nói cô ấy đã có thai hai tháng, nhưng do tâm lý của cô ấy không ổn định nên đứa trẻ có dấu hiểu sinh non.”- Cô chậm rãi nói.
Khuôn mặt Hạ Nhất Đông sửng sốt trong giây lát, sau đó trở nên xám xịt.
Anh ta không nói gì nữa là liên tục uống rượu.
Vân Ngữ Tịch cũng không nói thêm cái gì.
“Vân Ngữ Tịch.” - Lần này nụ cười của anh ta so với khóc còn xấu hơn: “Em thật sự là tàn nhẫn.”
“Đây là vấn đề mà anh phải đối mặt.” - Cô đáp lại rất nhẹ nhàng.
Hạ Nhất Đông lại uống say, cầm đũa không ngừng gõ vào chén, Vân Ngữ Tịch không còn cách nào khác, đành dỗ hắn rời đi.
“Cô là ai?” - Hắn mờ mịt nhìn cô hỏi.
“Tôi là Vân Ngữ Tịch.”
“Vân Ngữ Tịch?” - Nghe xong cách tên này, hắn lập tức vui vẻ đi theo cô.
“Tịch Tịch.”
“Ừ.” - Cô cố gắng đỡ hắn dậy, thật sự người say rượu quá nặng.
“Tiểu Tịch, anh sau này sẽ không uống rượu nữa, em đừng giận có được không?” - Hắn vùi đầu vào cổ cô như một đứa trẻ.
Vân Ngữ Tịch cứng đờ, nhớ tới ngày xưa, một khi anh ta đi tiệc uống quá nhiều rượu, cô tỏ ra không vui mắng anh, anh cũng xin lỗi cô theo cách này.
“Anh say rồi.”
“Không được, tôi phải về nhà tới Tiểu Tịch.” - Yên lặng một lát, hắn lại bắt đầu ầm ĩ.
Cô không thể làm gì khác với một kẻ say: “Được được, chúng ta sẽ đi tìm cô ấy.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
“Được." - Hắn không còn ầm ĩ nữa, chỉ là cảm thấy một chất lỏng ấm áp nhỏ xuống xương quai xanh của cô, cô cứng đờ, nghe thanh âm rầu rĩ truyền đến: "Làm sao bây giờ, tôi vứt bỏ cô ấy, còn có thể tìm về được không?"
Còn có thể sao?
Tâm tình của cô vô cùng phức tạp, không biết phải trả lời anh ta như thế nào, đột nhiên cảm thấy bả vai nhẹ đi, cô quay đầu lại, sắc mặt âm trầm, Phong Tiêu kéo Hạ Nhất Đông sang một bên, trầm giọng nói: "Muốn đi đâu?"
Vân Ngữ Tịch giật mình, không hiểu vì sao có chút e ngại, vô thức nhìn Phong Tiêu nở nụ cười: "Đi khách sạn phía trước."
Nói đến hai chữ “khách sạn”, nhiệt độ không khí lại giảm xuống cực điểm.
Dọc đường đi, Phong Tiêu không nói một lời, Vân Ngữ Tịch giống như một cô vợ nhỏ bị bắt tại trận, không biết nên nói cái gì.
Cô cũng không nghĩ sẽ gặp phải Phong Tiêu, hiện tại cô có nên giải thích không?
“Vân tiểu thư, cô không định ở lại chăm sóc anh ta sao?”
Sau khi đưa người trở lại khách sạn, Phong Tiêu nhìn thấy Vân Ngữ Tịch đi theo anh ra ngoài, ngọn lửa tà ác trong lòng anh dịu xuống một chút, nhưng trong lời nói vẫn bức người.
Có trời mới biết, anh hiện tại muốn mang Vân Ngữ Tịch về, nhốt cô ở đâu đó, cả đời không cho cô ra ngoài.
Anh tự hào vì có định lực siêu phàm, đối thủ càng mạnh thì anh càng giữ được bình tĩnh.
Nhưng khi gặp vấn đề liên quan đến Vân Ngữ Tịch, định lức cái quái gì, tất cả sụp đổ trong nháy mắt.
Anh còn định ở công ty đợi Vân Ngữ Tịch giải thích chuyện của Hạ Nhất Đông, nhưng chưa tới nửa giờ, anh lái xe lao tới.
Anh ngồi trong xe nhìn ra cửa khách sạn với ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
Khi hai người họ ra ngoài ăn cơm, anh đi theo, nhưng sợ cô phát hiện nên cố tình giữ khoảng cách, để những người theo dõi Vân Ngữ Tịch ngồi cùng anh.
Khi Hạ Nhất Đông hỏi Vân Ngữ Tịch liệu cô có thể quay lại không, anh lo lắng và sợ hãi, chỉ sợ cô sẽ đồng ý.
Không ai có thể đoán được lúc đó trong lòng anh đang nghĩ gì, cô không đồng ý thì tốt, nếu là đồng ý, anh cũng sẽ không cho phép, bất kể dùng thủ đoạn gì, Vân Ngữ Tịch phải thuộc về anh.
Cuối cùng anh nhịn không được nhìn Hạ Nhất Đông vùi đầu vào cổ cô, rất là ghen ghét, sao cô lại không giữ khoảng cách với người khác.
“Ngày mai tôi sẽ đến xem anh ta.” - Vân Ngữ Tịch cười nình nọt.
“Ngày mai?”
Phong Tiêu liếc nhìn cô một cái, quay ngoắc người đi, không thèm quan tâm đến cô mà rời đi.
Vậy mà còn muốn ngày mai đến, là dự định nối lại tình xưa sao?
Vân Ngữ Tịch bối rối, cô nói sao cái gì sao?
“Thất thần làm gì, không nỡ rời đi à?” - Phong Tiêu không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, dừng lại không vui hỏi.
Vân Ngữ Tịch vội vàng chạy về phía trước, nghĩ đi nghĩ lại không bằng nên giải thích, cô luôn cảm thấy Phong Tiêu đang tức giận.
“Hôm trước tôi đã nói với anh Hoắc Phỉ Phỉ tới tìm tôi hỏi về tung tích của Hạ Nhất Đông. Hôm nay Ngô Tranh gọi điện thoại cho tôi, nói rằng trông thấy một người đàn ông uống say gọi tên tôi nằm ở ven đường nên mới gọi cho tôi…”
“Ở Nam Dương, trùng tên trùng họ rất nhiều.” - Phong Tiêu nói: “Em cứ như vậy xác định là hắn.”
“Không phải, tôi nhờ Ngô Tranh chụp ảnh gửi qua.”
“Vân Ngữ Tịch.”
“À…”
“Hắn đã kết hôn.”
“Tôi biết.” - Cô bình tĩnh trả lời, không chút do dự hay chột dạ.
Cô ấy vậy mà tư mình chăm sóc hắn, cô đến cùng là đang nghĩ gì, có phải là còn tình cảm với hắn?
Nhiều câu hỏi khác nhau hiện liên trong đầu Phong Tiêu, nhưng anh không thể trực tiếp hỏi cô.
“...tôi…” - Vân Ngữ Tịch nhìn anh không nói lời nào, dừng lại một chút: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại với anh ta.”
Lốp xe ô tô ma sát trên đường phát ra âm thanh ma sát chói tai, Phong Tiêu đột nhiên phanh gấp, ánh mắt kinh hãi nhìn Vân Ngữ Tịch, kiệu ngạo nói: “Chuyện này em không cần phải giải thích với tôi.”
Vân Ngữ Tịch nuốt khan, vẻ mặt đáng sợ như vậy, cô cảm thấy nếu không giải thích, ngày mai có thể cô sẽ không nhìn thấy được mặt trời.
“Thật ra tôi chỉ muốn tìm người để nói chuyện thôi.” - Cô cẩn thận nhìn sắc mặt của Phong Tiêu, ánh mắt không còn lạnh lùng nữa: “Nếu tôi nói chuyện này với Tiểu Hi, cô ấy khẳng đinh sẽ nói…”
“Hừ…”
Nếu nó đã là quá khứ thì cũng không cần dây dưa, trừ khi trong lòng cô ấy đối với người kia còn có tình cảm.
Vân Ngữ Tịch da dầu tê lại, trong lòng thầm nghĩ, anh ta thật sự rất tức giận.
Ai da, tại sao gần đây anh ấy lại tức giận với cô như vậy?
“Nói tiếp đi, em không phải muốn tìm người nói chuyện sao?”
“À” - Vân Ngữ Tịch trên mặt hiện lên một vệt đen: “Mặc dù tôi không biết A Đông và Hoắc tiểu thủ quan hê…”
“Đợi đã.” - Phong Tiêu trực tiếp ngắt lời cô: “A Đông?”
Thân mặt xưng hô như thế, rất tốt.
“Không không không, là Hạ Nhất Đông.” - Khát vọng sống sót của Vân Ngữ Tịch đang lên rất cao: “Lỡ lòi, nói sai rồi.”
Phong Tiêu liếc nhìn cô với nụ cười nửa miệng tiếp tục lái xe.
“Tôi mặc dù không biết Hạ Nhất Đông và Hoắc tiểu thu kia phát sinh chuyện gì, nhưng để Hạ Nhất Đông trở nên như vậy thì Hoắc tiểu thư nhất định phải chịu phần lớn trách nhiệm…”
“Sao vậy, em là chuyên gia tình cảm, phân tích tình cảm của người khác à?”
Vân Ngữ Tịch im lặng, hôm nay anh ấy ăn phải thuốc nổ à, câu nào nói ra cũng như mắng cô.
“Người ta uống say gọi tên của em, em xác định là do cô gái họ Hoắc kia?” - Phong Tiêu mỉa mai nói.
Vân Ngữ Tịch: “...”
“Sao lại không nói, Vân Ngữ Tịch, em là muốn trốn tránh sao? Hay là tôi nói đúng tâm tư của em.” - Giọng nói của anh càng thêm nghiêm túc.
“Anh… anh nghĩ về tôi như thế sao?”
Tay anh đặt trên vô lăng siết chặt nhưng anh không trả lời cô.
Vân Ngữ Tịch trong lòng dâng lên một tia bi thương, người khác có thể hiểu lầm cô, hết lần này đến lần khác bị anh hiểu lầm, khiến cô có chút khó chịu.
Nhất thời trong xe, hai người đồng thời trầm mặc.
Phong Tiêu trong lòng khó chịu, anh không có ý định nói ra những lời như vậy, nhưng sự ghen tuông chết tiệt đã làm anh mất đi lý trí, anh chỉ muốn xem cô sẽ phản úng thế nào.
Chiếc xe rã vào đoạn đường khác, Phong Tiêu đổi ý không đưa cô về nữa, anh lái thẳng về căn hộ của anh.
“Anh muốn làm gì?”
Cổ tay Vân Ngữ Tịch bị anh nắm lấy, kéo cô xuống xe.
“Tôi không vui.”
Vào nhà, anh lấy rượu đỏ mang ra, rót cho Vân Ngữ Tịch một ly, rót cho mình một ly, uống cạn, lại rót thêm một ly nữa, cứ thể uống liền ba ly, nhìn cô nói: “Tịch Tịch, thật xin lỗi.”
Nghe được lời xin lỗi của anh, tất cả sự ủy khuất trong lòng toàn bộ tuôn ra, hai mắt đỏ bừng, giận dỗi không trả lời.
“Tịch Tịch, em vẫn không thể buống xuống được hắn ta.”- Phong Tiêu chua chát nói.
“Không có.” - Cô lắc đầu, uống một ly rượu vang đỏ rồi nhếch miệng: “Có thể anh không tin, nhưng tôi thật sự đã buông anh ta xuống.”
“Tôi từng nghĩ rằng cả đời này tôi sẽ không bao giờ buông xuống được, chỉ cần anh ấy chịu quay lại, dù bao lâu tôi cũng sẽ cho anh ấy cơ hội. Nhưng hôm nay, khi anh ấy nói ra rằng anh ấy hối hận và muốn tôi cho anh ấy cơ hội, tôi …tôi do dự.”- Vân Ngữ Tịch bày tỏ những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình. Khi Hạ Nhất Đông nói những lời đó, trong đầu cô hiện lên một người, và người này hiện đang ở trước mặt cô.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi |||||
Cô không dám nghĩ đến lý do vì sao cô lại nghĩ đến anh.
“Tịch Tịch, em ở đây do dự cái gì?” - Phong Tiêu khàn giọng hỏi, trong mắt ẩn giấu cảm xúc sâu thẳm thâm tình.
“Tôi…” - Cô bỗng nhiên không dám nhìn thẳng anh, ánh mắt lản đi nơi khác: “Tôi… tôi nhìn thấy anh ta đau đớn như vậy nên không muốn làm tổn thương anh ta nhưng cũng không thể lừa gạt mình. Dù sao tôi và anh ta cũng quen nhau nhiêu năm như vậy, cho dù không còn là người yêu, cũng còn chút tình thân, tôi chỉ hy vọng anh ta sống tốt.”
“Nếu như hắn quyết tâm truy em tới cùng thì sao?”
“Không đâu, hiện tại Hoắc tiểu thư đang mang thai, anh ta không phải loại người vô trách nhiệm như vậy.”
“Vân Ngữ Tịch, em không hiểu đàn ông. Nếu hắn thật sự muốn ly hôn rồi quay lại với em, sự do dự của em sẽ khiến hắn cho rằng em vẫn còn thích hắn.” - Phong Tiêu lại rót cho mình một ly rượu nữa.
"Dạ dày anh không tốt, uống ít rượu thôi." - Vân Ngữ Tịch thấy anh lại uống rượu, vội vàng khuyên nhủ.
"Em quan tâm tôi?" - Phong Tiêu cười như không cười: "Vân Ngữ Tịch, nếu như em đối với người khác không hứng thú, cũng không cần cho người khác hy vọng."
"Tôi hiểu rồi."
"Em hiểu cái gì, em không hiểu gì cả."
gì cả?"
Vân Ngữ Tịch chỉ im lặng uống một ngụm.
Gần như uống hết chai thứ hai, Vân Ngữ Tịch không còn kiềm chế được nữa, giơ ly rượu lên, bất mãn nhìn chằm chằm Phong Tiêu: "Hôm nay anh phát cáu với tôi."
"Vậy em có biết vì sao tôi phát cáu với em không?"
Vân Ngữ Tịch lắc đầu, cô mà biết chắc chắn sẽ nhanh chóng chống chế, sao để bị anh mắng.
Phong Tiêu mặc dù uống nhiều hơn cô, nhưng anh không say, anh rót thêm một ly nữa cho Vân Ngữ Tịch, nhìn cô uống, trên môi mang theo tính toán, anh đưa cô đến uống rượu không phải vì anh không vui, anh muốn khám phá suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng cô.
Chỉ có khi cô say, cô mới nói ra hết nỗi lòng của mình.
"Tịch Tịch, em thật sự không thích Hạ Nhất Đông sao?"
"Ừm." - Cô gật đầu như một đứa trẻ ngoan ngoãn, đôi mắt lúc này rất ngốc nghếch.
Nhưng trong mắt Phong Tiêu, ngốc nghếch lại quá đáng yêu.
"Vậy vì sao em lại chăm sóc hắn ta mà không báo cho nhà họ Hoắc?" - Đây là điều mà anh phải chịu đựng, nếu Vân Ngữ Tịch tỉnh táo anh sẽ không bao giờ hỏi.
"Tôi là người ngoài, không muốn can thiệp vào chuyện riêng của anh ấy và Hoắc Phỉ Phỉ. Việc của bọn họ, bọn họ tự mà giải quyết."
Phong Tiêu rất hài lòng khi cô đã xác định được vị trí của mình, có thể nhận ra bản thân là người ngoài đối với Hạ Nhất Đông, điều đó rất tốt.
"Nếu là người ngoài, ngày mai không cho phép đi gặp hắn." - Phong Tiêu ghen tuông nói.
Đương nhiên cô có muốn cũng không thể gặp được hắn ta. Nếu cô không thông báo cho Hoắc gia, anh sẽ làm thay cô.
"Phong Tiêu, anh còn giận sao?" - Vân Ngữ Tịch nằm ở trên bàn ngoan ngoãn hỏi.
"Chỉ cần em không đi gặp hắn ta, tôi sẽ không giận." - Phong Tiêu đưa tay vuốt ve mặt cô, nhìn cô dụi dụi khuôn mặt mình vào lòng bàn tay anh, điều này khiến tâm tình anh càng thêm vui vẻ, quả nhiên sau khi uống say, Vân Ngữ Tịch lại càng dễ thương hơn.
"Được." - Cô đồng ý.
"Còn có Ngô Tranh, em cũng không được phép gặp hắn." - Hiện tại ngẫm nghĩ, anh có không ít tình địch.
Có nhất thiết phải dán nhãn hiệu riêng cho cô ấy để ngăn người khác nghĩ về cô ấy không?
"Vì sao?"- Cô khó hiểu.
"Vì tôi khồn thích."
"À…"
"Tốt hơn hết em nên giữ khoảng cách nhất định với nam nhân, dù là kẻ có gia đình hay còn độc thân." - Hôm nay anh lợi dụng lúc cô say rượu mà bộc phát hết sự ghen tuông trong lòng.
Anh cũng không thích gã đàn ông ở nhà Lục Tiểu Hi vào buổi trưa hôm nay.
Cũng may là Vân Ngữ Tịch đã tránh ra.
"Ừm."
"Đương nhiên, em có thể tiếp cận tôi, mang theo mục đích loại kia là tốt nhất."
"Ừm."
"Ngoan." - Phong Tiêu tâm tình triệt để vui vẻ, trêu chọc Vân Ngữ Tịch như một con mèo
"Phong Tiêu, tôi đã nói với anh rồi…"
"Nói gì?"
"Lục Tiểu Hi nói dáng người của anh rất đẹp trai, nhưng là quá lạnh lùng, tôi cũng cảm thấy nếu anh cười một cái tôi sẽ rất thích."
Nhìn thấy bờ môi của cô nói, trái tim Phong Tiêu chợt đập nhanh gấp đôi.