Hắn ta còn dám ghét bỏ cô mặc đơn giản khiến hắn bị bạn bè chế giễu.
Nếu là bạn hữu của anh dám cười nhạo Vân Ngữ Tịch trước mặt anh, anh tình nguyện không kết bạn với loại người như vậy.
Anh coi cô như bảo bối, vậy tại sao cô lại bị người khác chế nhạo, dù quần áo của cô có rẻ tiền, dù là ăn mặc như một kẻ ăn xin, chỉ cần cô nguyện ý, anh đều cảm thấy cô như một thiên thần. ngôn tình tổng tài
"Hức… hức.."
Lúc này, cô lại ôm bình rượu bắt đầu khóc: "Yêu nhau nhiều năm như vậy, anh ấy thật sự khó nói ra sự thật với tôi sao? Cho dù anh ấy có thay đổi ý định và muốn kết hôn với người khác, chỉ cần anh ấy nói với tôi, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh ấy. Không phải liền thích một đàn em sao, trong nhà cô ấy có thật lắm tiền, tôi cũng sẽ hào phóng chúc phúc cho anh ấy, làm gì phải nói tôi không có nét mị lực của phụ nữ."
"Tôi rất biết ơn vì hắn đã thay lòng đổi dạ." - Phong Tiêu tự nói.
"Hả?" - Vân Ngữ Tịch hai mắt đẫm lệ nhìn anh, vừa rồi anh nói cái gì?
"Tôi sẽ không bao giờ thay đổi ý định." - Phong Tiêu tỏ ra quyết định.
"Ôi, anh thật là đẹp trai, lại còn không thay đổi ý định, Quả nhiên, đàn ông tốt đều thuộc về người khác."
Phong Tiêu nghe xong dở khóc dở cười": "Nếu cô muốn, cũng có thể là cô."
"Thật sao?" - Vân Ngữ Tịch uống cạn, mơ hồ hỏi.
"Tất nhiên là sự thật." - Phong Tiêu nghiêm túc nói.
Cô lảo đảo đứng dậy, đi về phía trước mặt anh, hai tay ôm mặt anh, hơi thở ấm áp của cô phả vào mặt anh, mùi rượu vang đỏ khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn bất cứ loại nước hoa nào trên đời này. Anh lặng lẽ nhìn cô, thấy gương mặt cô càng ngày càng thấp, anh vui mừng vì cô muốn hôn anh, nhưng cô nói: "Anh là người tốt."
Phong Tiêu:"..."
"Anh là một người rất tốt." - Cô muốn đứng thẳng lên, lại bị anh bá đạo nhốt chặt, thân thể buộc phải nghiêng về phía trước: "Được rồi, đừng lo, tôi sẽ giúp anh giải thích chuyện giữa anh và Diệp tiểu thư."
Phong Tiêu: "..."
Đây là tình huống gì vậy?
"Tôi biết lần trước Diệp tiểu thư đã hiểu lầm, anh nói anh và cô ấy chỉ là bạn bè, cũng là anh đang nói lúc giận dỗi đúng không?" - Cô có chút đứng không vững, vô ý thức tựa vào trong ngực Phong Tiêu: "Diêp tiểu thư hoàn toàn không phải lo lắng, tôi đối với cô ấy một điểm uy hiếp cũng không có."
Lúc này Phong Tiêu mới hiểu ý cô, vừa giận vừa buồn cười.
Sao đầu óc lại tiếp thu chậm như vậy, anh biểu hiện đã quá rõ ràng.
"Mối đe dọa của cô không kém gì một quả bom nguyên tử." - Phong Tiêu đưa tay sờ vào eo cô nhéo một cái như muốn trừng phạt cô, cô thấy anh tốt như vậy, tại sao lại không thích anh.
"Ha ha… nhột…"
Cô uốn éo người, cố gắng trốn thoát nhưng lại bị anh nhốt lại, nên lại trốn trong vòng tay anh.
Phong Tiêu cảm thấy mình khá là hèn hạ, lợi dụng người khác khi họ say rượu, nhưng anh đã tìm kiếm cô suốt chín năm, dù sao cũng nên có một chút lợi tức.
Người anh yêu nhất đang năm trong vòng tay anh, anh vòng tay ôm lấy cô thật chặt, trên cơ thể cô có hương thơm dễ chịu, một hương thơm quen thuộc đến chấp niệm.
Anh vẫn nhớ mãi hương thơm này lần đó ôm cô khi ra khỏi đồn cảnh sát, không ngờ mình còn có thể ngửi được hương thơm này ngay bây giờ.
"Tịch Tịch." - Anh khàn giọng: "Không thích Hạ Nhất Đông nữa, em xứng đáng có được thứ tốt hơn."
Cô trốn trong lòng ngực của anh hồi lâu không gây ra tiếng động gì, anh tưởng cô đã ngủ, anh mới buông tay ra, cô đột nhiên đứng dậy, đi đến bên bàn, lấy ra một chai rượu vang mới: "Được rồi, tới đây, vì tìm được thứ tốt hơn, chúng ta cạn ly."
Phong Tiêu nở nụ cười: "Được."
Ngày hôm sau…
Điện thoại di động vang lên hồi lâu, người trên giường cau mày, vừa muốn dậy lại vừa không muốn.
Cuối cùng bị tiếng ồn làm phiền nên mở mắt ra, đầu đau nhức, lúc này điện thoại lại trở nên im lặng.
Nhìn một căn phòng xa lạ với gam màu đen trắng, Vân Ngữ Tịch đột nhiên bừng tỉnh, đây là đâu?
Và hiện tại cô ấy đang quấn lấy ai như một con bạch tuột?
Cô nhanh chóng cẩn thận đứng dậy, sau đó nhớ chuyện hôm qua đã uống rượu với Phong Tiêu… và hình như là uống rất nhiều.
Lục Tiểu Hi luôn nói với cô rằng khi cô say không khác gì một tay anh chị xã hội đen, đó như là một nhân cách thứ hai của cô.
Điện thoại lúc này lại vang lên, người trên giường muốn tỉnh lại, khó chịu xoay người. Vân Ngữ Tịch nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Phong Tiêu, vội vàng lấy điện thoại tắt chuông, lập tức nhẹ nhàng vọt ra ngoài.
Khi cửa phòng đóng lại, người trên giường đột nhiên mở mắt, không có chút buồn ngủ, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu, phản ứng của cô đúng như anh dự đoán.
"Alo, Tiểu Hi."
"Hôm qua cậu đi đâu?" - Lục Tiểu Hi ở đâu bên kia hét lớn.
"À."
"À cái gì mà à, tối hôm qua tớ chờ cậu một đêm, cậu cả đêm không trở về. Nói cho tớ biết, đêm hôm qua ha ha ha, có phải là tình một đêm với một soái ca nào đó không?"
"Này… sao có thể chứ." - Vân Ngữ Tịch chột dạ vội đi xa khỏi cửa phòng, vội vàng thay lại trang phục hôm qua, dự định không từ mà biệt.
Cô ấy quá xấu hổ khi phải đối mặt với Phong Tiêu khi xảy ra chuyện thế này.
"Ha ha.. cậu nói lắp bắp." - Lục Tiểu Hi tiếp tục trêu cô, sau đó lại nghĩ ra cái gì đó: "Này này… đừng có nói là tớ nói trúng, cậu thực sự tình một đêm?"
"Đừng có nói linh tinh." - Vân Ngữ Tịch vội vàng phủ nhận, nếu như Lục Tiểu Hi biết chuyện này, chắc sẽ ầm ĩ đến chết.
"Vậy cậu nói đi, cả đêm cậu đi đâu?"
"Hôm qua ở tiệc từ thiện, tớ đã gặp vợ chồng Hạ Nhất Đông."
Lực Tiểu Hi trong nháy mắt bình tĩnh lại: "Thật sự chính là oan gia ngõ hẹp, sao cậu không gọi điện thoại cho tớ, để cho tớ hổ trợ cho cậu."
Bởi vì nhắc đến Hạ Nhất Đông, nên những vấn đề trước đó đều được bỏ qua.
Vân Ngữ Tịch im lặng không đề cập đến ban đêm ngủ ở đâu, Lục Tiểu Hi lo lắng hỏi, thế là cô nói tâm tình không tốt nên đi uống chút rượu, ở phòng riêng quán bar ngủ đến sáng.