• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu không khí lại trầm mặc trong lúng túng.

"Đây, để tôi cho bạn xem cửa hàng của tôi." - Triệu Bối Bối cảm thấy có chút thành tựu khi có một cửa hàng trên trang thương mại điện tử, đặt điện thoại giữa bàn nước liền tự hào:'Tất cả các mẫu trong đó đều là của tôi."

"À, cửa hàng trên trang trực tuyến."- Hàn Nhất Thiên liếc nhìn tên cửa hàng chính là Bối Bối thiên thần.

"Đúng vậy, cửa hàng của tôi rất nổi tiếng đấy. Rất nhiều người đàn ông nhìn thấy ảnh của tôi nên đã thêm bạn tôi. Hừ, tôi nhắm mắt cũng biết bọn họ đều là có ý đồ xấu với tôi."

Cô ấy dùng ngón tay mập mạp lướt một cái, một người phụ nữ mặc váy công chúa ren rất đáng yêu. Cô ấy có làn da trắng ngần, dáng người tuyệt vời, đôi chân dài thon mướt, gầy gò và thẳng tắp mịn màng, vẻ đẹp chuẩn thế giới.

Hàn Nhất Thiên tự nhận mình có tố chất tâm lý xuất sắc, lúc này anh không còn cách nào khác ngoài nhìn Ngô Tranh một cách thông cảm.

Đúng là hình ảnh lừa đảo, khó trách sư mẫu nhìn ảnh rất hài lòng..

Lúc này nhân viên phục vụ mang sữa bò tới.

Vân Ngữ Tịch yên lặng uống sữa, không có ý kiến gì.

"Vân tiểu thư, sở thích thường ngày của cô là gì?" - Ngô Tranh cảm thấy thoải mái khi đối diện với cô gái hiền lành dịu dàng trước mắt hơn là Triệu Bối Bối.

Vân Ngữ Tịch suy nghĩ một chút đưa ra đáp án:"Vẽ tranh có tính không?"

"Vẽ tranh màu chì hay màu nước?"

"Màu chì."

Ngô Tranh sững sờ một chút nhìn Vân Ngữ Tịch, rất nhanh thu lại ánh mắt.

Gần đây cô ở nhà rảnh rỗi nên luyện tập phối sáng tối rất chuyên nghiệp.

"Vậy thì có là gì?" - Triệu Bối Bối cảm thấy bị Vân Ngữ Tịch lấn áp nên không vui nói:"Ông nội tôi cũng là Họa sư, trong nhà có rất nhiều tranh của ông, có người trả rất nhiều tiền thậm chí còn không mua được."



Cả ba người đều im lặng và mất hứng nhường Triệu Bối Bối tự mãn nói chuyện một mình.

Tại sân bay quốc tế thành phố Nam Dương.

Phong Tiêu bước ra khỏi sân bay, đeo một cặp kính râm, khí chất mạnh mẽ khiến nhiều người phải ngoái lại nhìn.

"Phong tổng, xe bên ngoài."

Trợ lý nhanh chóng cúi đầu chào đón tổng giám đốc về nước.

Phong Tiêu nhếch môi không đáp, theo lịch trình, anh sẽ ở lại nước Y thêm một ngày.

Nhưng vì biết tin Vân Ngữ Tịch đang tìm mình nên đã vội vàng không ăn không ngủ hoàn thành mọi thứ sớm nhất và vội vàng trở về.

Lúc này điện thoại reo lên vào thời điểm không thích hợp.

"Sao vậy?"

"Phong Tiêu, giáo sư Dương đã trở lại Nam Dương, cậu có muốn đến thăm thầy không?" - Tống Hiểu Minh tâm trạng vui vẻ nói.

Năm đó cả ba cùng học ở lớp dạy kèm của giáo sư Dương, trình độ tiến bộ lên một tầm cao mới.

"Được." - Phong Tiêu đồng ý.

"Cậu cũng đưa Ngọc Dao đến, không chừng cô ấy có thể nhớ ra cái gì đó." - Tống Hiểu Minh cười nói.

Phong Tiêu đột nhiên dừng lại và nhìn về phía mặt trời chói chang.

"Sao vậy, cậu không muốn?" - Tống Hiểu Minh nhận ra bên kia đang không được bình thường.

"Không có."

Phong Tiêu luôn kiệm lời.

Anh không nói cho Tống Hiểu Minh rằng khi ở nước ngoài anh đã gặp một người bạn là bác sĩ tâm lý có tiếng, Harry nói với anh rằng đôi mắt đôi khi có thể lừa dối bạn, nhưng trái tim sẽ không bao giờ lừa dối bạn.

Đối mặt với Diệp Ngọc Dao, ngoại trừ ngoại hình của cô trùng khớp với ký ức của anh, mọi thứ khác đều khiến anh cảm thấy xa lạ.

Mà đối mặt với Vân Ngữ Tịch, nhịp tim của anh loạn lên, luôn muốn đến gần cô ấy, và gần thêm một chút.

Bệnh viện Nam Dương,

Lục Tiểu Hi ngồi ở khuôn viên của bệnh viện đang trò chuyện cùng y tá.

Chuyện là buổi sáng không có tiết dạy, nhìn thấy đám học sinh đang học thể dục môn nhảy cao liền hưng phấn chạy ra chơi cùng.



Kết quả nhảy qua sào, đã làm rơi sào còn chống tay xuống đất khiến nó có vẻ bị nứt xương.

Vân Ngữ Tịch đi đến thì Lục Tiểu Hi liền kéo Vân Ngữ Tịch lại chỉ chỉ về phía trước:"Tịch Tịch, cậu nhìn xem bên kia, anh ấy thật đẹp trai."

Lục Tiểu Hi là một cô nương cực kỳ kén chọn, ánh mắt của cô luôn luôn bắt bẻ, có thể để cô cho vào mắt, tuyệt đối là một anh chàng đẹp trai thật sự.

Vân Ngữ Tịch quay đầu nhìn xem hắn có thể đẹp trai đến mức nào.

"À…"

Cô ngạc nhiên kêu lên một tiếng, thì ra là người quen, mới gặp mấy ngày trước.

"Người quen?" - Lục Tiểu Hi nghi hoặc hỏi.

Thật đáng là ghen tỵ, dường như Vân Ngữ Tịch quen biết rất nhiều anh chàng đẹp trai.

"Anh ta là người lần trước mà bác sĩ Hàn nhà mình đi xem mắt giả."

"Này này này, tại sao cậu không nói với tớ rằng anh ta đẹp trai như vậy." - Lục Tiểu Hi điên cuồng:"Cậu có số điện thoại không, hay là tài khoản xã hội cũng được."

"Không có."

Cô chỉ nhận lời giúp đỡ một chút, không có ý định liên lạc lại, sau khi ăn tối liền chia tay mỗi người một ngã về nhà.

"Vậy mau mau đi đi lại chào một câu, thuận tiện xin số điện thoại cho tớ, đừng để vận may này cho người khác hưởng." - Lục Tiểu Hi nhanh chóng kéo Vân Ngữ Tịch đi tới.

Ngô Tranh ngồi đánh cờ cùng một ông lão, đầu tóc đã bạc trắng, ngồi trên xe lăn nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

"Chiếu tướng."

Ông lão hào hứng đẩy quân cờ nói.

"Em vẫn không thể so sánh được với kỳ nghệ của thầy." - Ngô Tranh nhận thua.

"Ta đã già rồi, chỉ có một sở thích nho nhỏ này thôi, không giống tuổi trẻ của các cậu, ta không cần học nhiều thứ nữa."

"Tịch Tịch, không phải cậu cũng biết đánh cờ sao?" - Lục Tiểu Hi ở bên cạnh nói nhỏ, nhưng ngay lập tức thu hút sự chú ý của hai người họ.

Ngô Tranh ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Vân Ngữ Tịch, không ngờ lại gặp lại ở nơi này, anh liền đứng lên chào hỏi:"Vân tiểu thư."

"Ngô tiên sinh." - Vân Ngữ Tịch kiềm chế niềm vui khẽ hỏi:"Vị này là?"

"Đây là giáo sư Dương, là gia sư cũ của tôi."



Vân Ngữ Tịch lễ phép cười chào hỏi:"Xin chào giáo sư, em tên là Vân Ngữ Tịch."

Giáo sư Dương nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt nhìn ông có vẻ lưu luyến, chẳng lẽ lại là học trò cũ, nhưng ông không nhớ có từng dạy qua cô gái này chưa.

Vân Ngữ Tịch không thể lý giải được cảm giác lúc này. Rõ ràng là cô chỉ gặp ông lão này trong giấc mơ, nhưng hiện tại cảm giác thật thân thuộc.

Đó có thật là một giấc mơ hay không?

Trò chuyện một lúc ba mẹ của Lục Tiểu Hi tới, bọn họ liền chào hỏi rời đi.

Ngô Tranh nhìn bóng lưng của Vân Ngữ Tịch rời đi, tâm tình vui vẻ liền nở nụ cười.

Lúc này, lại có một nhóm người đi về phía bọn họ.

"Giáo sư Dương."

Tống Hiểu Minh là người đầu tiên đi phía trước, trên người diện bộ quần áo trong bộ sưu tập thời gian mới nhất, bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài, khuôn mặt yêu nghiệt đẹp ma mị, gây chú ý với mọi người xung quanh.

Phong Tiêu và Diệp Ngọc Dao đi phía sau.

Khung cảnh tuyệt đẹp khi xuất hiện mỹ nam kèm mỹ nữ.

Giáo sư Dương liền nhận ra bọn họ, đặc biệt là Diệp Ngọc Dao, ông rất có ấn tượng với nữ sinh này, đáng tiếc sau đó đã đi du học.

Nhiều năm trôi qua cơ bản cũng không thay đổi nhiều, chỉ là gương mặt ngây thơ đã chuyển sang ưu nhã và xinh đẹp hơn.

"Thầy, em thấy thầy không hề thay đổi chút nào." - Tống Hiểu Minh là cao thủ dẻo miệng.

"Haha." - Lão sư cười vui vẻ: "Các cậu thay đổi rất nhiều, ta ngày nào cũng thấy các cậu trên TV."

"Không không, đó là do người luôn ẩn danh, nếu người khác biết người là ai, chỉ em phóng viên đã chật cả bệnh viện." - Tống Hiểu Minh bật cười đáp lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK