Trái tim Phong Tiêu đột nhiên trầm xuống, trong lòng cảm thấy chua chát, cô thật sự không muốn nói cho anh biết việc cô đã gặp Ngô Tranh, có phải cô đối với anh ta có suy nghĩ gì khác không?
Vân Ngữ Tịch nhìn thấy nét mặt anh không vui, nghĩ anh vẫn còn đau dạ dày nên cũng không muốn cùng anh nói chuyện nữa, để cho anh nghỉ ngơi.
Sự ghen tuông của Phong Tiêu tràn ngập, càng nghĩ càng thấy khó chịu nên cũng im lặng không nói.
Suốt đoạn đường về nhà đều im lặng, Phong Tiêu ngồi trong phòng khách nhìn Vân Ngữ Tịch bận rộn trong bếp.
“Anh có muốn ăn cháo không?” - Vân Ngữ Tịch ngẩng đầu, tình cờ chạm phải mắt anh, đôi mắt đen thẳm, ẩn chứa trong đó sự điên cuồng khủng bố. Cô chợt hoảng, nhìn lại thêm lần nữa, trong mắt của anh chỉ có sự mệt mỏi.
“Nếu anh đau quá, chúng ta đi bệnh viện.” - Vân Ngữ Tịch quan tâm đi tới.
Phong Tiêu rất hài lòng với hai chữ chúng ta, tất cả những suy nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu anh đều biến mất ngay lập tức, anh đưa tay ra và đặt tay cô vào trong lòng bàn tay anh, thanh âm bị bóp nghẹt: “Tịch Tịch, tôi thật sự không tệ.”
Đâu chỉ là không tệ.
Anh chính là lão đại ở Nam Dương.
“Không không, anh khiêm tốn quá rồi, anh không tốt thì còn ai tốt.” - Vân Ngữ Tịch nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, cô chỉ nghĩ rằng anh bị đả kích nào đó và muốn an ủi anh.
Trong lòng Phong Tiêu tràn ngập sự bối rối, do anh nói quá hàm súc, hay là do cô hoàn toàn không nghĩ tới?
Trước mặt cô, anh kém mị lực đến như vậy?
“Tôi…”
“”Chờ chút, nước sôi rồi.” - Vân Ngữ Tịch vùng ra khỏi tay anh, vội vàng đi vào bếp.
Phong Tiêu chán nản dựa vào ghế sô pha, anh đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến từ gia đình cho tới thương trường, có thể nói toàn bộ đều dành chiến thắng một cách tự tin nhất.
Nhưng gặp phải Vân Ngữ Tịch, anh lại hoàn toàn ngơ ngác, luôn nhìn trước ngó sau, sợ sẽ xảy ra chuyện.
Cứ đến chuyện tán tỉnh cô, anh lại càng thất vọng về bản thân.
Nói cho cùng, Vân Ngữ Tịch chính là anh lộ không qua sông, anh cam nguyện trầm luân.
Khoảng 10h tối, Phong Tiêu định đưa Vân Ngữ Tịch về nhà, nhưng cô lại ngăn anh lại và bảo anh chưa khỏe nên cần nghỉ ngơi. Phong Tiêu cảm thấy như tự mình đạp vào chân mình, giả vờ ốm, giả vờ đau, bây giờ không được đưa cô về.
Vân Ngữ Tịch hiện tại sống ở ký túc xá của Lục Tiểu Hi, nó sẽ được đóng cửa vào lúc 12h đêm.
Lúc cô trở về tới là đã 11h30p, Lục Tiểu Hi cũng gọi cho cô mấy lần hỏi cô khi nào sẽ quay về.
“Anh ta ở đâu?”
Trong bóng tối, một người phụ nữ bất ngờ chạy ra chặn đường cô.
Vân Ngữ Tịch giật mình, vội vàng bật đèn điện thoại di động lên, nhưng đối phương lại hất chiếc điện thoại ra khỏi tay cô, rơi xuống đất khá xa, điện thoại đang sáng đèn bỗng nhiên tắt đen.
“Hạ Nhất Đông có ở cùng cô hay không?” - Giọng nữ khàn khàn, tràn đầy điên cuồng.
“Hoắc Phỉ Phỉ.” - Nghe được tên của Hạ Nhất Đông, Vân Ngữ Tịch liền đoán được người này là ai.
“Tôi muốn gặp Hạ Nhất Đông, cô hãy để anh ấy ra gặp tôi.” - Hoắc Phỉ Phỉ càng nói càng khẩn trương, nắm lấy cổ tay Vân Ngữ Tịch không buông.
Vân Ngữ Tịch thở dài một hơi: “Hoắc tiểu thư, tôi và Hạ Nhất Đông đã sớm chia tay, hơn nữa cô là vợ của hắn, cô phải biết chồng mình ở đâu chứ?”
Tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô không muốn dây dưa vào chuyện của Hạ Nhất Đông, dù sao cũng đã chia tay và hắn đã kết hôn rồi.
“Anh ấy không phải ở đây với cô sao?” - Hoắc Phỉ Phỉ tuyệt vọng buông tay cô ra, lùi lại hai bước, trầm giọng nói: “Chắc anh ấy đã đến tìm cô phải không?”
Vân Ngữ Tịch nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười: “Hoắc tiểu thư, nếu không có chuyện gì thì tôi vào trước.”
Cô không muốn cùng cô ta nói chuyện, nếu cô còn không đi vào, ký túc xá sẽ thật sự đóng cửa.
Lợi dụng ánh đèn đường phía xa xa, cô lần mò tìm lại điện thoại di động.
Ở phía sau, cô nghe có tiếng người ngã xuống đất, quay đầu lại nhìn: “Hoắc Phỉ Phỉ…”
Cô ta đột nhiên ngất đi, Vân Ngữ Tịch cùng không tìm điện thoại nữa, vội vàng gọi người nhờ gọi cấp cứu.
Trong bệnh viện, nhìn người phụ nữ tiều tụy trên giường bệnh, tóc tai rối bời, trên mặt sưng vù, không còn dấu vết ngọt ngào đáng yêu thường ngày, trong cô ta vô cùng chật vật.
Vân Ngữ Tịch trong lòng cảm thấy phức tạp, không biết đây rốt cuộc là chuyện gì, cô lại đưa vợ của bạn trai cũ đi bệnh viện,còn hỗ trợ chăm sóc cô ta.
“Hoắc tiểu thư, sao cô không gọi điện về nhà.” - Vân Ngữ Tịch nghĩ để tránh xấu hổ, tốt hơn là cô ấy nên gọi người nhà.
“Vân Ngữ Tịch, nhìn thấy tôi như vậy chắc cô vui lắm.” - Hoắc Phỉ Phỉ khàn giọng.
“Hoắc tiêu thư, cô nghĩ quá nhiều rồi.” - Vân Ngữ Tịch đáp.
“Kỳ thật tôi vẫn luôn rất ghét cô.”- Hoắc Phỉ Phỉ lại nói.
Vân Ngữ Tịch: “...”
Ừ thì cô cũng đâu có ưa thích gì cô ta.
"Khi còn ở trường đại học, tôi đã ghét cô khi cô suốt ngày chạy đến tìm Nhất Đông. Rõ ràng tôi đẹp hơn cô, gia cảnh tốt hơn cô, năng lực so với cô còn mạnh hơn, nhưng rốt cuộc trong mắt hắn chỉ có một người." - Hoắc Phỉ Phỉ nói ra những lời chân thật trong lòng.
Vân Ngữ Tịch: "..."
"Tôi ngày đêm suy nghĩ, phải làm thế nào để hai người chia tay, haha, tôi ròng rã dùng sáu năm, cuối cùng cũng cướp được anh ấy, để cho anh ấy phải cưới tôi, tôi thật sự rất vui vẻ…." - không hiểu vì cái gì, Hoắc Phỉ Phỉ mang tất cả những gì xấu xa từng chút một nói ra.
Vẻ mặt Vân Ngữ Tịch bối rối, cô ta nói những thứ này với cô có phù hợp.
Nghe cô ta kể cố tình gài bẫy Hạ Nhất Đông, giả vờ có thai để ép anh ta cưới, trong lòng Vân Ngữ Tịch đầy sự phức tạp.
Cô luôn cảm thấy lý do chia tay là do mâu thuẫn giữa hai người tích tụ theo thời gian rồi bùng phát.
Cô không ngờ lại có lý do ẩn sâu bên trong.
Nếu lúc đó Hạ Nhất Đông nói chuyện thẳng thắn với cô, có lẽ cô đã có thể cùng với hắn đối mặt.
Hoắc Phỉ Phỉ còn đang lảm nhảm, Vân Ngữ Tịch không muốn nghe nữa, đột nhiên đứng dậy nói: "Hoắc tiểu thư, quá khứ đã là quá khứ, cô và Hạ Nhất Đông đã kết hôn rồi, cô và anh ta nên sống hòa hợp."
"...nhưng anh ấy không muốn tôi nữa." - Hoắc Phỉ Phỉ vừa nói, nước mắt rơi dài.
"Nếu anh ta đã chấp nhận cưới cô, sẽ không nói không cần cô." - Vân Ngữ Tịch vẫn là hiểu Hạ Nhất Đông, nếu anh ta đã quyết định cái gì sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Hoắc Phỉ Phỉ khóc nức nở, cũng không biết nên nói gì với Vân Ngữ Tịch.
Hạ Nhất Đông biết trước kia cô ta lừa gạt hắn, nhưng hắn vẫn một mực chịu đựng.
Nhưng cô ta càng ngày càng gắt gỏng, luôn mang Vân Ngữ Tịch ra chọc tức hắn: "Nếu anh muốn quay lại với Vân Ngữ Tịch, tôi thành toàn cho anh."
Hạ Nhất Đông tức giận đi vào phòng làm việc, cô ta cũng không để cho hắn ta yên, lấy chìa khóa mở cửa đi vào, điên cuồng mắng chửi: "Hạ Nhất Đông, để tôi nói cho anh biết, ba tôi đã mua căn nhà này cho tôi. Mọi thứ trong nhà này đều là do tôi bỏ tiền ra mua, anh có thể tiếp quản Hoắc thị cũng là nhờ có tôi, tốt nhất anh nên nhận ra rõ…."
Có lẽ Hạ Nhất Đông đã kìm chế rất nhiều, mỗi lần tức giận đều tái mặt không nói một lời, chỉ là hai ngày nay, vẻ mặt hắn tràn đầy mệt mỏi: "Phỉ Phỉ, chúng ta ly hôn đi."
Lúc đó cô ta phát điên, sỉ nhục hắn bằng nhiều cách khác nhau, muốn ly hôn thì cút ra khỏi nhà.
Cô ta chỉ muốn hù dọa hắn, để hắn giống như lần trước im lặng nhẫn nhịn.
Nhưng lần này hắn ta không nói một lời mà rời khỏi nhà.
Hắn không về nhà cha mẹ hắn, bạn bè cũng không ai gặp, cả công ty cũng không đến.
Lúc đó cô ta mới hoảng hốt, nghĩ có phải hắn đi tìm Vân Ngữ Tịch, nên liền chạy đến tìm người.
"Cô có biết anh ấy có thể đến nơi nào không?" - Hoắc Phỉ Phỉ đáng thương nói.
"Tôi không biết." - Vân Ngữ Tịch lắc đầu.
Mối quan hệ giữa cô và cô ta đáng ra không nên nói nhiều lời với nhau như vậy, tốt nhất là cả đời không cần gặp lại.
Cô thúc giục Hoắc Phỉ Phỉ gọi người nhà đến, khi có dáng dấp người nhà cô ta tới liền nhanh chóng rời đi.
Ở hành lang bệnh viện, một người đàn ông cao lớn bước về phía cô.
"Anh…"
Vân Ngữ Tịch kinh ngạc nhìn Phong Tiêu đi tới, sao anh ta lại ở đây?
Phong Tiêu nhìn cô từ trên xuống dưới, đè nén sự lo lắng trong lòng: "Tôi gọi điện cho em không được."
"À…" - Vân Ngữ Tịch lúc này mới nhớ tới điện thoại di động của cô, lát nữa phải quay về tìm lại: "Điện thoại của tôi bị rơi mất rồi."
Phong Tiêu bất lực nhìn cô, ai biết được có người gửi ảnh cho anh, Vân Ngữ Tịch đưa một người phụ nữ đi bệnh viện cấp cứu, anh nhanh chóng gọi điện và điện thoại của cô đã mất liên lạc.
Một năm trước, cô cũng tắt điện thoại như vậy và biến mất.
Anh không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác, anh thậm chí còn không thay giày, cầm chìa khóa xe liền chạy tới.
"Làm sao anh biết tôi ở bệnh viện." - Ngồi trong xe, Vân Ngữ Tịch thấy anh bộ dáng buồn bực, khóe môi mím chặt, sắc mặt âm trầm, vội vàng tìm đề tài nói chuyện.
"Tôi đến trường hỏi bảo vệ, họ nói em lên theo xe cấp cứu nên tôi liền tới." - Phong Tiêu nói dối không chớp mắt, không cần hỏi ai cũng có người nói cho anh biết cô đi đâu.
Tuy nhiên, anh luôn cảm thấy khó chịu khi không nhìn thấy cô.
"À…ừm."
Vân Ngữ Tịch cũng không nghi ngờ, liếc mắt nhìn anh, nghĩ đến lời hứa quay về sẽ gửi tin nhắn cho anh, nhưng vì Hoắc Phỉ Phỉ mà quên mất, trong lòng có chút băn khoăn: "Dạ dày của anh đã đỡ hơn chưa?"
Phong Tiêu lần này không trả lời, nếu không phải còn chưa có thân phận, cũng không phải thời điểm tốt, anh thật muốn ôm cô vào lòng, cảnh cáo cô đừng chơi trò mất tích, không cho phép tắt điện thoại.
"Giận rồi sao?" - Vân Ngữ Tịch cười nịnh nọt anh.
Phong Tiêu: "..."
Anh không chỉ tức giận mà còn sợ hãi.
"Là lỗi của tôi, sau này sẽ không như vậy nữa." - Vân Ngữ Tịch vội vàng trấn an anh.
Phong Tiêu nhìn về phía trước và im lặng lái xe.
Vân Ngữ Tịch thở dài, lén lút liếc nhìn Phong Tiêu xem phản ứng của anh, không hiểu vì sao vị đại boss này lại tức giận với cô như vậy?
"Mấy giờ rồi?"
Phong Tiêu: "..."
"Không biết ký túc xá còn mở cửa hay không, bảo vệ ở đó rất là nghiêm khắc, không biết họ có mở cửa cho tôi hay không?" - Vân Ngữ Tịch một mình than thở.
"Em cũng biết muộn? Bây giờ là 2h sáng."
"Ôi, cuối cùng anh cũng mở miệng rồi, nếu anh không nói, tôi cũng không biết nên nói cái gì?" - Vân Ngữ Tịch thấy anh mở miệng, vội mỉm cười.
Kết quả Phong Tiêu lại trở nên u ám, và trở nên trầm mặc.
Vân Ngữ Tịch không hiểu anh đang nghĩ gì, đành phải dùng chút thủ đoạn học được từ Lục Tiểu Hi.
"Đừng giận nữa mà, tôi không hiểu vì sao Hoắc Phỉ Phỉ lại đến tìm tôi. Anh nghĩ xem người khác ngất đi tôi cũng không thể bỏ mặc được. Vả lại tôi cũng không cố tình tắt điện thoại, là do Hoắc Phỉ Phỉ làm rơi của tôi, tôi còn muốn nhặt lại mà trời tối quá không thấy nơi nào…"
Cô dùng giọng khàn khàn giải thích, thấy vẻ mặt Phong Tiêu dịu đi một chút, cô đưa tay vỗ nhè nhẹ vào tay của anh: "Phong Tiêu, Phong đại nhân, anh đừng giận nữa được không?"
Cô cũng không biết tại sao lại phải đi dỗ dành anh, rõ ràng cô vô tội mà.
"Đã muộn rồi, hôm nay em ở lại nhà toi." - Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
"Chuyện này…"
Vân Ngữ Tịch còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy Phong Tiêu bất mãn nhìn cô, lập tức nuốt lời trong bụng xuống, chỉ dám nhỏ giọng: "Nhưng tôi phải quay về tìm điện thoại."
"Tôi sẽ cho người đi tìm." - Phong Tiêu không thương lượng và bá đạo quyết định.
Vân Ngữ Tịch còn định nói gì nhưng phải tự giữ lại.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh phát cáu với cô, quả nhiên đáng sợ.
Phong Tiêu không biết cô đang nghĩ gì, chỉ là đang suy nghĩ, xem ra anh phải tìm cách càng sớm càng tốt để cô chuyển về ở với anh.
Đặt cô ở dưới mí mắt chính là an tâm nhất.