• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vân Ngữ Tịch, lần này cô xin nghĩ phép về Nam Dương để làm gì vậy? - Du Uyển có chút nhiều chuyện hỏi.

"Có chút việc riêng." - Vân Ngữ Tịch không giải thích nhiều.

Vài ngày nữa là sinh nhật của mẹ Lục, Lục Tiểu Hi đã gọi điện mấy ngày trước, nói rằng không về trong dịp Tết cũng không sao, nhưng ngày sinh nhật của mẹ cô, Vân Ngữ Tịch nhất định phải về, mẹ Lục không ngừng nhắc đến cô.

Thành phố Nam Dương,

Ngô Trình Thành đặt hành lý trong khách sạn rồi gọi điện cho Phong Tiêu và Tống Hiểu Minh.

Huynh đệ nhiều năm như vậy không có gặp mặt, đương nhiên phải tụ họp một trận vui vẻ.

Bọn họ hẹn nhau ở một nhà hàng gần trường TH Nam Dương, nơi này lúc trước là quán bar Devil, hiện tại là một nhà hàng.

Tống Hiểu Minh đưa Diệp Ngọc Dao đến trước, Ngô Trình Thành nhìn thấy liền trêu chọc hắn mấy câu.

"Tam ca, anh còn nhớ cô ấy không?" - Tống Hiểu Minh đưa mắt liếc nhìn Diệp Ngọc Dao mỉm cười nói.

Vẫn là gương mặt lạnh lùng, bên ngoài không có nhiều thay đổi, nhưng đôi mắt kia dương như đã thay đổi rất nhiều.

Ngô Trình Thành chỉ mỉm cười bình tĩnh nói: "Sao có thể không nhớ, Diệp Ngọc Dao, tôi còn nhớ lúc trước Phong Tiêu vì theo đuổi…"

"Khụ… tam ca, chúng ta vào trong trước nói chuyện." - Tống Hiểu Minh cắt ngang lời nói, đổi đề tài.

Ngô Trình Thành cũng nhìn ra, Diệp Ngọc Dao đi cùng Tống Hiểu Minh tới đây, Phong Tiêu còn chưa tới, đại khái cũng đoán được điều gì đó.

Đây là chuyện riêng của họ, anh không nên tham gia vào.

“Tam ca, Ngọc Dao mất trí nhớ, cô ấy không thể nhớ được quá khứ.” - Tống Hiểu Minh vừa đi vừa giải thích, để Ngô Trình Thành không ngạc nhiên khi thấy Diệp Ngọc Dao tơ ra thờ ơ khi nhìn thấy anh ta.

“Ừm, khó trách.” - Ngô Trình Thành mỉm cười.

Mười phút sau, Phong Tiêu cũng tới.

Một thân vest đen cùng đôi chân dài, anh trông giống một người mẫu trên sàn diễn.

“Tam ca.”

Gương mặt lạnh lùng của Phong Tiêu nở một nụ cười, ôm lấy người huynh đệ Ngô Trình Thành.

“Các người vẫn đều như cũ.” - Ngô Trình Thành nói đùa: “Chỉ có tôi là đang thay đổi.”



“Anh càng ngày càng xuất sắc.” - Tống Hiểu Minh cố tình hiểu sai ý của Ngô Trình Thành. Anh ấy đang bàn về ngoại hình, còn hắn đang nói đến sự nghiệp. Chủ quán bar Devil đã biến thành chỉ tịch tập đoàn Ngô thị nổi danh ở Hải Dương.

“Cậu lúc nào cũng dẻo miệng.” - Ngô Trình Thành mỉm cười

Dù đã nhiều năm không gặp lại nhưng họ không hề có cảm giác xa lạ.

Ngoại trừ Diệp Ngọc Dao đang lặng lẽ dùng bữa, cả ba người hồi tưởng lại quá khứ.

Điều khiến Ngô Trình Thành cảm thấy kỳ lạ chính là anh không thấy Phong Tiêu nhắc đến Diệp Ngọc Dao, nhưng Tống Hiểu Minh luôn đặt Diệp Ngọc Dao trên môi, luôn nói Diệp Ngọc Dao trước đây thế này thế kia.

Bọn họ đều biết trước đây Phong Tiêu rất thích Diệp Ngọc Dao, nhưng bây giờ thậm chí còn không thèm nhìn Diệp Ngọc Dao bên cạnh lấy một lần.

Như thể người kia là một người xa lạ.

Ngô Trình Thành cũng biết Phong Tiêu đi tìm Diệp Ngọc Dao chín năm mà vẫn chưa có bạn gái.

Chờ đến khi Tống Hiểu Minh đưa người về trước, Ngô Trình Thành mới hỏi: “Thật sự buông ra sao?”

“Tam ca, người tôi thích không phải cô ấy.” - Phong Tiêu thẳng thắn trả lời.

“Thích người khác? Hiếm gặp chuyện lạ như vậy?” - Ngô Trình Thành vỗ vai của Phong Tiêu: “Nếu có thời gian, cậu dẫn cô ấy đến gặp tôi nhé, tôi muốn xem ai có thể trói buộc được trái tim của cậu.”

Lần này, Phong Tiêu trầm mặc rất lâu.

“Sao vậy, cô ấy không thích cậu?”

“Khong phải, cô ây… không còn ở Nam Dương.” - Phong Tiêu muốn nói rằng anh cũng không biết Vân Ngữ Tịch ở đâu.

Vân Ngữ Tịch chút nữa thì không thể nghĩ phép, Vương Hữu Phúc nhận đơn hàng lớn, công ty lại ít người, nên thật sự quá bận rộn.

Nhưng vì đã hứa với Lục Tiểu Hi, bên Vân Ngữ Tịch quyết định bay chuyến bay vào buổi tối sau bữa tiệc để sáng mai kịp đến công ty.

Khi xuống sân bay ở thành phố Nam Dương, Vân Ngữ Tịch vô tình nhìn thấy một đám đông ồn ào, nhìn người đàn ông đội nón kết, đeo khẩu trang được Fan hâm mộ hô vang, một thời gian cô làm trợ lý nên nhận ra ngay là Triệu Nhất Ca.

Trong lòng có chút xúc động, giống như là nhìn thấy một người bạn cũ.

Lục Tiểu Hi đón cô ở sân bay, sau đó cả hai đến một nhà hàng đã đặc sẵn chuẩn bị tiệc sinh nhật của mẹ Lục.

“Con bé này, lại ốm thêm rồi.” - Mẹ Lục nhìn thấy Vân Ngữ Tịch, đau lòng nói.

“Không có, gần đây con còn lên cân.” - Vân Ngữ Tịch cười tươi.

“Vòng eo còn nhỏ hơn eo của Lục Tiểu Hi mấy phân, mập cái chổ nào?”

“Này này… đừng có công kích con như vậy, eo của con cũng nhỏ nha.” - Lục Tiểu Hi giả vờ hờn dỗi.

“Được rồi, con gái ruột của tôi đã trở về, chúng ta nhanh chóng ngồi ăn cơm thôi.” - Ba Lục mỉm cười lên tiếng.

Cả nhà bốn người sau khi tặng quà và chúc mừng mẹ Lục, vui vẻ ăn cơm không ngớt tiếng cười.

Nhưng không ai trong số họ biết rằng đã có người chụp lại cảnh tượng này và gửi tin đi

Phong Tiêu nhìn thấy ảnh chụp, đã qua hai ngày.

Anh có hai chiếc điện thoại di động, một là cho công việc, một là cho cá nhân.

Điện thoại cá nhân ném vào ngăn kéo, Trương Mỹ Kỳ đã đặt vé công tác ở nước ngoài cho anh, lúc anh mở tủ lấy đồ, vô tình điện thoại báo sắp hết pin, còn có tin nhắn gửi đến.

Anh vừa mở ra, điện thoại cũng cạn nguồn.



Trương Mỹ Kỳ nhìn thấy Phong Tiêu lao ra như một kẻ điên, hỏi cô về nguồn sạc điện thoại.

Tố Uyên cũng không hiểu gì chỉ vội vàng lấy sạc ra.

Phong Tiêu hít sâu vài hơi, mặc dù nhìn không rõ nhưng người đó không thể nhầm lẫn được.

Anh chưa bao giờ khẩn trương như vậy, như thể vừa tìm được gương kho báu, chỉ chờ xem khi báo bên trong còn ở đó không?

Điện thoại lên nguồn và từ từ được khởi động.

Người mà anh ngày đêm mong nhớ đang nghiêng đầu cười và nói chuyện với người bên cạnh.

Đúng là cô ấy.

Phong Tiệu đặt điện thoại xuỗng, bước ra khỏi văn phòng mà không mắc áo khoác.

“Phong tổng, chuyến bay bắt đầu lức 2h chiều…”

“hủy bỏ.”

Trương Mỹ Kỳ u ám nhìn Phong Tiêu, lại gặp phải cái quỷ gì nữa rồi, ai lại chọc phải anh ta.

Lục Tiểu Hidang trong lớp thì có một người đàn ông xông vào và kéo cô ra ngoài mà không nói một lời.

Nhóm học sinh nhìn thấy cảnh này liền huýt sáo nhìn cô giáo biến mất sau cánh cửa.

“Phong Tiêu, buông tay ra.” - Cổ tay Lục Tiểu Hi bị siết đến mức cô hét lớn.

“Vân Ngữ Tịch đâu rồi? - Phong Tiêu trực tiếp hỏi,, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt Lục Tiểu Hi, khí thế khiến người đối diện khiếp sợ.

"Tôi… tôi làm sao biết được." -Lục Tiểu Hi trong lòng chấn động, nhưng lời nói không chút e dè.

"Có người nói với tôi rằng cô ấy đã trở về vào ngày hôm kia."

Lục Tiểu Hi nghe vậy, liền biết có chối cũng không được nửa, nhưng mà cô cũng không thể nói Vân Ngữ Tịch đang ở đâu, đành giả ngu nói: "Hay là hoa mắt nhìn nhầm rồi."

"Phải không?"

Phong Tiêu lấy ra bức ảnh trong điện thoại cho cô xem: "Tịch Tịch, cô ấy đến cùng đang ở đâu?"

Lục Tiểu Hi hơi loạn, mở miệng nói nhảm: “À, cô ấy quay về mừng sinh nhật mẹ tôi, Phong tổng có vấn đê gì sao?”

Cô không phải tù nhân, Phong Tiêu không có quyền tra hỏi cô.

“Cô ấy ở nơi nào?”

Anh chỉ muốn biết cô đang ở nơi nào, không quan tâm đến những thứ khác.

“Tôi không biết, cô ấy không nói với tôi, Tịch Tịch đã là người trưởng thành, muốn đi đâu thì đi, tôi không quản được. Bất quá, Phong tổng, anh hình như quản chuyện này không đúng, anh và Tích Tịch của tôi nào có quan hệ gì…”

Cô lời còn chưa nói hết, Phong Tiêu đã quay người rời đi.

Trong ba ngày tiếp theo, Phong Tiêu luôn lấy ảnh trong điện thoại và ngắm nhìn cô bất cứ khi nào anh không có việc gì làm.

Lạc mất tìm lại, đáy lòng sôi trào, hận không thể lập tức nhìn thấy cô.

“A Tiêu… A Tiêu… haha cậu nhất định sẽ phải cảm ơn tôi.” - Lý Tử Mộc vội vàng mở cửa xông vào, trong tay cầm máy ảnh.

Kết quả là Phong Tiêu thậm chí còn không nhấc mí mắt lên.



“A Tiêu.” - Lý Tử Mộc thần bí đến gần, dùng giọng lai lái nói: “Câu không phải đang tìm Vân tiểu thư sao, tôi có chút tin tức về cô ấy…a..a…a…”

Phong Tiêu nắm lấy cổ áo của Lý Tử Mộc, ánh mắt sẵn bén nhìn đối phương, cũng không để ý là đang cách một cái bàn, đem người kéo qua tới, chờ đợi nói tiếp.

“Chính cậu xem đi.” - Lý Tử Mộc vộ vàng đem trong tay máy ảnh giao ra.

Trong máy ảnh của Lý Tử Mộc, đại đa số đều là chụp Lưu Huyên Huyên và phong cảnh hữu tình khắp nơi.

Những thứ này đều không phải là thứ Phong Tiêu quan tâm, anh không có hứng thứ lướt qua những bức ảnh, mất kiên nhẫn muốn trả lại máy ảnh thì đột nhiên dừng lại.

“Đây là ở Hải Dương?” - Phong Tiêu đột nhiên lùi về sau một bước, tựa hồ muốn định thần lại.

“Ùm, đúng rồi.” - Lý Tử Mộc đáp.

Phong Tiêu nhắm mắt lại rồi lại mở ra, ánh sáng tỏng mắt anh như một con dao sắc bén hung ác: “Xem ra, tôi sẽ đi Hải Dương một chuyển.”

Quay lại Hải Dương xinh đẹp,

Du Uyển hôm nay muốn đi mua một ít đồ dùng cho văn phòng, giờ trưa liền rủ Vân Ngữ Tịch đi cùng.

Không ngờ đang đi thì trời đổ mưa lớn, cả hai đành vào một quán cafe để uống nước đợi tạnh mưa.

“Xin chào người đẹp, cô có nhớ tôi không?” - Một thanh niên mặc âu phục màu xám tro bước đến chào hỏi.

Vân Ngữ Tịch không hiểu ngẩng đầu, con mắt nhát hồi lâu, thục sự không thể nhớ được.

Người đàn ông kia nhìn ra được suy nghĩ của cô, liền đi thẳng vào vấn đề: “Lần trước tôi đến nhà Tam thiếu tìm anh ấy uống rượu, cô đã mở cửa.”

Nhắc tới chuyện này, Vân Ngữ Tịch lập tức nhớ tới, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Du Uyển, dường như cô ấy đã hiểu lầm.

Haiz, một nữ nhân xuất hiện trong nhà một người đàn ông vào ban đêm còn nấu cháo cho anh ta, cho dù là ai cũng sẽ hiểu lầm, cô nhớ ánh mắt người đàn ông đó nhìn theo cô rất lâu, nhìn thấy Ngô Trình Thành nhưng ánh mắt đó vẫn như cũ dò xét.

Vấn đề này càng giải thích thi càng đen tối.

Nhưng không giải thích, người khác khó tránh khỏi hiểu sai.

Ninh Tước có chút hứng thú nhìn người phụ nữ trước mặt, không ngờ lại gặp được cô ta ở đây.

Hắn thật sự kinh ngạc khi gặp có nữ nhân ở trong nhà của Tam thiếu, bởi vì hắn nổi tiếng giữ mình trong sạch.

Vậy nên hắn có hai giả thiết, hoặc là Tam thiếu thích trò kim ốc tàng kiều, hoặc là nữ nhân này tìm tới cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK