Trong giọng nói của Phong Tiêu còn lại sức tức giận, Tống Hiểu Minh biết anh yêu Vân Ngữ Tịch, yêu đến mức hận không thể đem cả thế giới này dâng lên trước mặt cô.
Vậy mà khi Vân Ngữ Tịch xảy ra chuyện, cậu ta khoanh tay đứng nhìn.
Hiện tại anh chỉ hy vọng chuyện của Vân Ngữ Tịch, cậu ta không châm dầu vào lửa.
Nếu không thì huynh đệ cũng không thể làm được nữa.
“Phong Tiêu, tôi không biết là cậu trúng tà gì? Cậu đã tìm kiếm Diệp Ngọc Dao chín năm, bây giờ tìm được cô ấy, cậu lập tức đổi ý và yêu một người phụ nữ khác mà không có lý do.” - Tống Hiểu Minh khinh thường nhìn Phong Tiêu.
“Người tôi yêu từ đầu đến cuối đều không thay đổi.” - Phong Tiêu không nhượng bộ.
“Đừng nói với tôi, Diệp Ngọc Dao chín năm trước và Vân Ngữ Tịch chín năm sau là cùng một người. Cậu mở mắt nhìn kỹ đi, bất kể xuất thân hay ngoại hình đều khác nhau.”
“Hiểu Minh, tôi không phải kẻ ngốc, cũng không phải kẻ tâm thần.”
“Ha..” - Tống Hiểu Minh phát ra một thanh âm buồn cười: “Vậy chẳng lẽ người khác đều bị ngốc?”
Phong Tiêu không muốn cùng hắn thảo luận vấn đề này, anh chỉ quan tâm một chuyện: “Chuyện của Vân Ngữ Tịch, cậu có liên quan không?”
Tống Hiểu Minh thật sự muốn hét lên chữ có trong cơn tức giận.
Nhưng nhìn bộ dạng của Phong Tiêu, chỉ cần dám nói chữ có, từ nay về sau, đường ai nấy đi.
Cuối cùng, hắn ta cáu kỉnh hét lên: “Không có.”
Ban đàua hắn định tặng Triệu Nhất Ca một món quà lớn khi bóc mẽ được chút gì đó trong quá khứ của anh ta.
Nhưng phút cuối cùng, hắn rút lui.
Nếu để sự việc Triệu Nhất Ca trở nên tồi tệ hơn, người hâm mộ nhất định sẽ trút giận lên người Vân Ngữ Tịch, cô ta đã vốn quá xui xẻo, hắn sẽ không phải là mồi lửa cuối cùng đốt cháy cô ta.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chihs là cô đã dũng cảm nhận lời phỏng vấn trong khi đang bị vùi dập và đòi giết khắp nơi.
Cô ấy thật sự đã can đảm đứng ra làm rõ và tự mình ngăn chặn mọi thứ.
Tại sao cô ta không cầu cứu Phong Tiêu?
Dựa vào Phong Tiêu, chỉ một câu sẽ dẹp hết tất cả tin đồn đó.
“Cậu định làm gì? “- Tống Hiểu Minh hỏi khi thấy Phong Tiêu nhận được câu trả lời và quay người rời đi không thèm nói thêm lời nào.
“Tìm người.”
Anh vội vàng quay về Nam Dương, đến nơi chốn cũ nhưng đã vắng lặng từ lâu.
Cuối cùng anh cũng tìm được trường học Lục Tiểu Hi đang dạy, nhưng Lục Tiểu Hi lãnh đãm nói một câu: “Phong tổng, mọi thứ đã nguội lạnh, anh bây giờ đi tìm Vân Ngữ Tịch có ích gì? Lúc cô ấy khổ sở nhất anh đang ở đâu, bây giờ cô ấy đi tìm bình tâm, anh cũng không cần đi tìm.”
Anh chưa bao giờ hoảng sợ đến khủng hoảng như vậy, chín năm trước cô không hiểu sao lại biến mất, chín năm sau cô lại rời đi.
Nó giống như một kho báu đã được tìm kiếm trong nhiều nam, cuối cùng đã tìm thấy và lại đột nhiên đánh mất.
Nếu như ngay từ đầu không tìm được, chỉ có thể là tiếc nuối.
Nhưng khi tìm lại được, và rồi lại đánh mất, đáy lòng không cam lòng, sợ hãi và kinh hãi trong lòng đều dang lên trong lòng.
Nếu anh cần thận hơn và nghiêm khắc hơn thì chuyện này đã không xảy ra.
Anh đã cử người đi tìm Vân Ngữ Tịch nhưng cho đến nay vẫn chưa có phản hồi.
Thời gian càng trôi qua, anh càng lo được lo mất.
Anh không sợ đợi cô, anh chỉ sợ một cái chín năm nữa, khi đó có phải cô đã gã cho người khác, sinh con cho người khác, trải qua một cuộc sống hạnh phúc.
Vậy anh phải làm sao bây giờ?
“Cô ấy không ở Nam Dương?” - Tống Hiểu Minh nhạy bén nhận ra ý tứ trong lời nói của Phong Tiêu.
Chẳng trách Phong Tiêu lại tức giận đến mất bình tĩnh.
“Cậu đã kiểm tra hồ sơ di chuyển chưa, chẳng hạn như máy bay, vé tàu? “ - Tống Hiểu Minh đưa ra gợi ý.
“Tôi đã điều tra, cô ấy không đi tàu cũng không đi máy bay.” - Phong Tiêu chán chường đáp, nếu cô ấy chọn cách di chuyển một trong hai, anh sẽ liền điều tra được cô ấy đến thành phố nào?
Nhưng có lẽ cô ấy chọn xe bus.
“Tôi đi, không muốn nói với cậu nữa.”
Phong Tiêu không muốn nói những điều vô nghĩa và lãng phí thời gian nữa. Anh còn nhiều việc phải làm.
Ngoại trừ tìm người, còn có một số người nhất định phải bị trừng phạt.
Gió ở Nam Dương lại đổi hướng.
Các phương diện thông tin đại chúng đổ xô đưa tin tức.
Hóa ra cha mẹ và ông bà của Vân Ngữ Tịch căn bản không như mặt ngoài vô tội, họ chỉ điên mà thôi.
Trong tin tức ghi lại rất chi tiết, bỏi vì gia đình trọng nam khinh nữ nên khi sinh Vân Ngữ Tịch là con gái, được một tháng tuổi đã bị đưa về quên sống với ông bà ngoại.
Hơn nữa, ông bà nội của Vân Ngữ Tịch chưa bao giờ đến thăm cô một lần nào trước khi cô mười bảy tuổi.
Ngược lại, mẹ của Vân Ngữ Tịch sinh đứa bé thứ hai là con trai, cả nhà nhà ôm lấy cậu ta như một viên ngọc và chiều chuộng cậu ta bằng mọi cách.
Cư dân mạng còn đang ngơ ngác vì sự kịch tính của sự việc, nhiều người đã chọn không nên đứng về phía bên nào kẻo bị vả mặt.
Những người trong nhà họ Hoàng lại đứng ra và đích danh nói rằng những báo cáo đó đều sai sự thật và nhằm vu hãm họ.
Phóng viên rất nhanh đến ngôi làng mà gia đình ông ngoại Vân Ngữ Tịch từng sinh sống để phong vấn, người dân trong làng nói rằng ông ngoại của Vân Ngữ Tịch rất tốt bụng, Vân Ngữ Tịch là một cô bé ngoan ngoãn và hiếu thảo, ngược lại mẹ của cô lag Vân Hy Nguyệt là một người rất khó hòa đồng với mọi người.
Một năm cũng không thèm trở về thăm con một lần, có khi ông ngoại Vân Ngữ Tịch gọi điện tới cũng trức tiếp cúp máy không muốn tiếp.
Còn có người kể có lần nhìn thấy Vân Hy Nguyệt mang con trai trở về, tháng bé quá nghịch ngợm lấy đá làm Vân Ngữ Tịch bị thương, Vân Hy Nguyệt không những không dạy dỗ con trai còn buộc tội Vân Ngữ Tịch vì sao lại đứng tại đó.
Một người nói thì có thể không tin, cả làng nói thì mọi người phải tin.
Không lâu sau, bạn đại học của Vân Ngữ Tịch cũng lên tiếng vạch trần sự thật.
Nói Vân Ngữ Tịch khi đi học đại học là một cô gái vô cùng tốt tính, chưa bao giờ nói xấu người khác, dù có thiệt thòi cùng không tính toán.
Khi còn đi học, cô ấy đã dùng tất cả thời gian rãnh để đi làm thêm để có tiền trang trải học phí và sinh hoạt.
Hơn nữa, họ cũng chưa từng nhìn thấy bất cứ người thân nào đến ký túc xá tìm cô ấy.
Còn thêm mấy chuyện cô ấy từng ủng hộ rất nhiều cho viện dưỡng lão mặc dù bản thân không hề giàu có cũng được đưa lên.
Trên mạng đổi hướng, lần lượt gửi lời xin lỗi muộn màng, giải thích rằng trước kia họ không biết sự thật.
Hơn nữa, những chuyện xấu xa của nhà họ Hoàng cũng bị vạch trần và đăng lên mạng.
Khi ông ngoại của Vân Ngữ Tịch bị bệnh nặng và phải nhập viện, cô ấy đã gọi điện cho mẹ và muốn mẹ đến nhưng Vân Hy Nguyệt đã ngắt máy một cách tàn nhẫn.
Một có bé mười bảy tuổi đối mặt với cảnh mất đi người thân quan trọng nhưng ba mẹ lại không quan tâm, cuối cùng tự mình gánh vác mọi thứ bằng đôi vai non nớt của mình.
Lại thêm tin tức, Hoàng Thiên Quân ngồi tù vì sự bao che mù quáng của nhà họ Hoàng, quá đáng là ba mẹ lại yêu cầu Vân Ngữ Tịch chịu trạch nhiệm. Những gì họ nói đều là nói láo, sự thật hoàn toàn trái ngược.
Có người kêu than, có chắc Vân Ngữ Tịch là con gái ruột nhà họ không?
Sự việc đã gây xôn xao dư luận, cả Nam Dương đều bàn tán về gia đình nhà họ Hoàng.
Hau vợ chồng nhà họ Hoàng lập tức bị sa thải, khi bọn họ bị nhìn thấy ở gần khu họ sống liền bị chỉ trỏ, mắng chửi là những bật cha mẹ vô liêm sỉ.
"A…."
Vân Hy Nguyệt đập vỡ cái điều khiển hét lên: "Vân Ngữ Tịch, tôi muốn gọi cho nó, chính nó đã khiến tôi mất việc, tại sao ngay từ khinh sinh ra tôi đã không bóp chết nó."
"Vì sao nó dám tắt máy." - Vân Hy Nguyệt lâm vào trạng thái điên cuồng: "Không được, tôi phải tìm ra nó, tôi phải băm nhỏ nó ra."
"Có chuyện gì mà ồn ào như vậy?"
Ông bà nội của Vân Ngữ Tịch bước vào, không vui nói.
"Ba mẹ, sao hai người lại đến đây?" - Ba Hoàng kinh ngạc hỏi.
"Hừ, tôi và ba của anh hiện tại còn không dám ra đường, hàng xóm đều mắng chúng tôi." - bà nội Hoàng bất mãn nói, liếc nhìn Vân Hy Nguyệt: "Nhìn đi đứa con gái cô sinh ra đi, đúng là nói lời không sợ trời đánh.."
Hai người cuối cùng cũng tìm được chổ phát tiết, mắng Vân Ngữ Tịch không tiếc lời ghê tởm.
"Mẹ, việc này ban đầu là chúng ta có lỗi với Ngữ Tịch trước." - Ba Hoàng cuối cùng cũng nói một câu lọt tai.
Sự thật mãi mãi là sự thật, hai người này nói ra bao nhiêu cái sai sự thật, đâu phải không ai biết.
Trong phòng hai người im lặng một phút, không thể tin được nhìn ông ta, thắc mắc tại sao ông ta lại đứng về phía người ngoài.
Ông nội Hoàng lại thở dài: "Chuyện này chỉ có thể trách bản thân Vân Ngữ Tịch, lúc tôi nhờ nó giúp đỡ Thiên Quân, nó lại từ chối. Bây giờ có người đứng ra nói có thể giúp Thiên Quân giảm án, chỉ cần nói ra sự thật bên trong."
Tuy rằng không biết đối phương muốn bọn họ làm vậy là có ý gì, nhưng khi nghe tin có thể giảm án cho Hoàng Thiên Quân bọn họ đều đồng ý…
Phong gia…
Phong Tiêu không biết gì cho tới khi lấy được đoạn video của nhà họ Hoàng, anh đặt laptop lên bàn, vặn âm lượng tối đa rồi đặt nó trước mặt Nhạc Thư Phi.
“Bà có gì muốn nói?” - Phong Tiêu mặt không thay đổi nói.
Đôi mắt sau cặp mắt kinh gọng đỏ lóe lên, Nhạc Thư Phi căn bản không xem video: “Con trai, con có ý gì?”
“Có gì gì?”
Phong Tiêu nghe buồn cười, đây chính là muốn phủ nhận sao?
“Phong Tiêu, con như thế nào lại nói chuyện với mẹ con như thế.” - Cách đó không xa trên ghế sô pha, Phong Tuấn giận tái mặt khiển trách.
Hôm nay người nhà họ Phong đều có mặt, ban đầu còn tưởng gia đình dùng bữa cơm vui vẻ, không ngờ khi Phong Tiểu trở lại liền biến thành hầm băng.
“Sao vậy? chỉ cho phép quan lại đốt lửa, không có phép thường dân thắp đèn?” - Phong lão gia tử Phong Tuân hừ lạnh.
Cháu đích tôn của ông, ông che chở.
Đoàn thời gian gần đây đôi vợ chồng này thần thần bí bí, ông cũng không để ý, không nghĩ tới vì muốn bức người mà Phong Tiêu yêu thích rời đi, dùng loại thủ đoạn cặn bả này.
Thật sự là làm cho nhà họ Phong xấu hổ.
“Ba.” - Phong Tuấn không vui.
“Đừng gọi ta là ba, cháu dâu của tôi cũng đi mất rồi, mày có gọi tao mà ông trời cũng không có kết quả.” - Phong Tuân tức giận mắng.
Phong Tuấn không dám cải cha, đành im lặng.
Nhưng ông ta cũng không cho rằng bản thân làm cái gì sai.
Con trai của Phong gia là Phong Tiêu nên tìm một cô gái môn đăng hộ đối, thay vì một cô gái lớn lên trong một gia đình dị thường như vậy.
Ai biết bênh tâm thần có di truyền không? Cho nên Phong Tuấn tán thành cách giải quyết của Nhạc Thư Phi.
“Chuyện ở nước ngoài cũng là do các người giở trò đúng không?” - Phong Tiêu bình tĩnh hỏi.
Dụ anh ra nước ngoài, gài bẫy anh, sau đó ở nhà đối phó Vân Ngữ Tịch, người theo dõi Vân Ngữ Tịch anh thuê cũng bị mua chuộc.
Nội ứng ngoại hơp thật là tài tình, lừa anh xoay vòng.
“Con trai, mọi việc đều phải dựa trên bằng chứng. Dù con muốn tố cáo mẹ cũng phải đưa ra bằng chứng. Người khác nói mấy câu, con lại đi nghi ngờ ba mẹ.” - Nhạc Thư Phi bình tĩnh đáp.
“Chứng cứ?”
Sắc mặt lạnh lùng của Phong Tiêu lộ ra vẻ mỉa mai, Nhạc Thư Phi trong lòng thầm ngh con trai đã tra được cái gì sao?
Nhưng mà tất cả bà đều không ra mặt, theo lý thuyết sẽ không liên quan đến bà ấy.
“Bà cho rằng mua được người của tôi, cho họ một số tiền lớn để họ rời đi, và tôi không có năng lực tìm thấy sao?” - Phong Tiêu đổi một video khác, người đàn ông sợ hãi nhìn vào camera vào kể lại toàn bộ câu chuyện.
Có người trả hắn ta gấp mười lần, chỉ cần thông tin của Vân Ngữ Tịch không đền tai Phong Tiêu.
“Mẹ không quen người này.”- Nhạc Thư Phi không chút bối rối.
“Đúng vậy, bà không biết hắn. nhưng hắn lại biết thư ký của bà, chính là người liên lạc với hắn ta. - Ngón tay anh mở hình một nam nhân, thấy Nhạc Thư Phi muốn nói cái gì, không để cho bà ta mở miệng: “Chỉ sợ bà không biết, những người khác không có phải bị đần, mọi thứ đều có ghi âm, bà có muốn nghe một chút không?”