Hắn ta tỏ vẻ thích thú với hành vi trẻ con của Phong Tiêu: "Phong Tiêu, cậu cảnh giác với tôi như vậy sao? Tiêu chuẩn của tôi cao lắm."
Phong Tiêu không thèm trả lời, mặc kệ người khác nhìn thế nào, trong mắt anh trên đời này không có bất cứ ai có thể so sánh với Vân Ngữ Tịch.
Vân Ngữ Tịch đến nơi lúc 9 giờ tối, gửi cho anh một tin nhắn thông báo, bữa tiệc còn chưa xong một nửa, Phong Tiêu tùy tiện kiếm cớ vội vàng rời khỏi bữa tiệc.
Không ít người tò mò bàn tán, vì bị Tống Hiểu Minh cướp mất bạn gái nên mất mặt rời đi sớm như vậy.
"Xe của anh ở đâu?"
Vân Ngữ Tịch hỏi Phong Tiêu, từ khi bước ra anh vẫn im lặng, nhìn cô chằm chằm, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.
"Tịch Tịch." - Phong Tiêu toàn thân mùi rượu có vẻ như rất say.
Vân Ngữ Tịch nhíu mày, hỏi xe anh ở đâu, anh gọi cô làm gì.
"Tịch Tịch."
Anh lại gọi thêm lần nữa, lúc này cô mới phát hiện cách gọi này có vấn đề.
Cô đỏ mặt, ngoại trừ ông bà ra thì chỉ có Lục Tiểu Hi gọi cô là Tịch Tịch, cả Hạ Nhất Đông trước kia cũng chỉ gọi cô là Ngữ Tịch, bạn bè cũng đều gọi là Vân Ngữ Tịch.
"Tịch Tịch." - Anh nắm lấy tay cô, gương mặt tuấn tú lạnh lùng thường ngày cười như trẻ con được kẹo, giọng điệu thân mật, giống như gọi cô gái anh yêu thích.
Tâm tĩnh lặng giống như bị cái gì đó chạm trúng, xuất hiện một tia gợn sống.
Cô có chút ngượng ngùng đổi chủ đề: "Anh say quá rồi."
Phong Tiêu một thân toàn mùi rượu, nhìn ánh mắt mơ màng của anh, nhìn cái bộ dạng cười ngây ngốc của anh, rõ ràng là uống quá nhiều.
"Không có." - Anh ngây ngốc lắc đầu, sau đó ôm lấy Vân Ngữ Tịch, tựa đầu lên vai cô.
Anh ấy cao 1m85, để tựa đầu vào vai một cô gái hơn 1m6, anh phải cúi đầu không rất buồn cười.
Vân Ngữ Tịch sắc mặt đỏ bừng, cô bị anh ôm trong lòng, hơi thở tràn ngập mùi nước hoa nam tính kèm mùi cơ thể ma mị, cô không phải thần tiên, xấu hổ vội vàng đẩy anh ra.
Tuy nhiên đối phương vừa nặng vừa cố tình dính người, cô đẩy mãi không được.
"Phong Tiêu, anh không buông tôi sẽ tức giận."
Phong Tiêu làm bộ không có nghe thấy, nếu có ai đó nhìn thấy sẽ nhing thấy ánh mắt anh thanh tỉnh, không hề giống như mơ hồ say như vừa rồi.
Anh có uống say bao giờ, trước khi rời khỏi bữa tiệc liền mang một ly rượu đổ vào bên trong áo sơ mi, chiếc áo sơ mi đặt may thiết kế từ Pháp, một chiếc tính tiền vài ngàn đô, một ly rượu đổ vào xem như bỏ đi.
Nhưng anh chẳng quan tâm chút nào.
Mỗi lần nhìn thấy người anh yêu thích nhất đứng ngay tại trước mặt mà không thể chạm vào, khiến anh cảm thấy rất không vui.
Nếu anh không mượn danh say rượu thì sao có thể ôm cô được.
Ôm cô và ngửi được mùi hương của cô khiến anh còn vui vẻ hơn kiếm được vài chục tỷ.
Thiên hạ nói đúng, ôm người mình yêu trong lòng, chính là ôm cả thế giới.
Vân Ngữ Tịch xô đẩy, đe dọa nhưng đáng tiếc bên kia là một kẻ say, hoàn toàn không nói lý lẽ, đứng im cho anh ôm 10 phút, anh lảo đảo đứng dậy nói: "Tịch Tịch, anh buồn ngủ, muốn về nhà."
Vân Ngữ Tịch không biết Phong Tiêu chỉ đang giả vờ, dù sao ở đây cũng không có ai, nên không cả nể mà trợn mắt nói: "Anh còn biết muốn về nhà sao, tôi còn tưởng anh muốn ôm tôi cả đêm."
"Về nhà tiếp tục ôm." - Phong Tiêu giả vờ nói những lời mập mờ ngớ ngẩn, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trong bộ dạng thế này.
Vân Ngữ Tịch lười tranh cãi với người say, nhìn anh hỏi: "Xe anh ở đâu?"
"Tầng hầm."
Nhìn chiếc siêu xe màu đen đặc trưng của giới tổng tài thượng lưu, Vân Ngữ Tịch có chút khẩn trương: "Phong Tiêu, xe này dễ lái không?"
Con người giả say nhìn cô, sau đó nhìn chiếc xe, nặng nề gật đầu: "Ừm."
"Vậy được, tôi chưa từng lái loại xe dạng này, không biết có thể lái được hay không." - Cô chỉ từng lái xe ở bãi dạy lái xe, lâu lâu lái xe của Lục Tiểu Hi.
"Không sao đâu." - Anh nắm lấy tay cô và đặt trước mặt anh: "Tôi sẽ dạy cho em."
Vân Ngữ Tịch nhíu mày, không lẽ sở thích chạm vào người khác khi say đang thịnh hành.
"Chìa khóa xe của anh đâu?" - Cô dùng hết sức rút tay ra, muốn lái xe thật nhanh đưa anh ta về, nếu ai đó nhìn thấy vị tổng tài của tập đoàn NY khi say hành xử như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng đáng kể.
"Chìa khóa?" - Anh làm ra vẻ bối rối, như đang không hiểu gì.
"Chìa khóa xe." - Vân Ngữ Tịch chỉ vào xe, giống như đang hướng dẫn cho một đứa trẻ.
"À…" - Anh từ trong túi móc ra chìa khóa điện tử của căn biệt thự: " Đây."
"Không phải, tôi đang nói chìa khóa xe."
"Đây." - Phong Tiêu một mực đưa chìa khóa biệt thự
"Ha…."
Vân Ngữ Tịch hoàn toàn bị anh đánh bại, cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, tiến tới bắt đầu tim kiếm, sờ sờ bên chiếc túi bên ngoài bộ vest xem có hay không, đang kiểm tra thì thấy anh nắm lấy tay cô đưa lên tim anh, một phần trong áo sơ mi phông lên, lập tức biết chìa khóa để ở đâu.
"Ha ha, tôi nhột quá."
Anh ta cười đến lay động cơ thể, chính là không cho cô đút được tay vào túi áo.
Mò tới mò tui một lúc cũng không lấy đươc, khiến Vân Ngữ Tịch có chút mất kiên nhẫn.
"Phong Tiêu." - Giọng nói mang theo cảnh cáo, không để ý đến ánh mắt ủy khuất của anh, khiển trách: "Đứng yên không được nhúc nhích."
Người đàn ông cao lớn lập tức đứng yên, Vân Ngữ Tịch nắm lấy cổ áo của anh kéo xuống gần một chút, đúng là chìa khóa nằm bên trong túi áo.
Cô không nghĩ ra lý do gì lại có thể nhét chìa khóa vào bên trong túi áo sơ mi.
Lấy được chìa khóa, cô ngẩng đẩu nhìn gương mặt nam nhân đang cúi xuống thật gần gương mặt cô, ánh mắt họ giao nhau, nghe thấy hơi thở của nhau, dường như có gì đó dâng trào bên trong.
"Khụ…"
Cô vội lùi một bước, mất tự nhiên chớp mắt mấy cái: "Lên xe đi."
Cô lên xe mà không chú ý Phong Tiêu phía sau hiếm khi đỏ mặt, anh suýt hôn cô nếu như cô không đẩy anh ra.
Có chút tiếc nuối… nhưng về sau anh sẽ đòi cô bồi thường gấp bội.
Giống như đang nhìn con mồi, trong mắt anh lóe lên quyết tâm ăn trọn con mồi.
Khi ở trên xe, Phong Tiêu ngoan ngoãn ngồi yên không làm loạn, nhưng bất quá đúng là khi say người ta thường nói quá nhiều.
Anh luôn gọi tên cô: " Tịch Tịch, Tịch Tịch."
Vân Ngữ Tịch không nhịn được liền hỏi: "Anh gọi tên tôi làm gì, tôi vẫn ở đây thôi."
"Không đủ, vẫn luôn nghĩ về em dù em ở trước mặt."
Anh trả lời nhanh chóng không chút do dự, nói ra lời này khiến trái tim anh đập mạnh, nhưng dường nhữ Vân Ngữ Tịch không xem trọng lời người say, cô không trả lời.
Vân Ngữ Tịch đưa anh đến căn hộ cao cấp lần đó từng đến.
Căn hộ có khóa vân tay, cô kéo ngón tay của Phong Tiêu thử từng cái một, cửa cuối cùng cũng mở ra.
Ngay khi bật đèn lên, cô đột nhiên sững người.
Ngay tại chính diện phòng khách đang treo bức anh quen thuộc, không phải của danh họa nổi tiếng gì nhưng khiến hai mắt cô đẫm lệ.
Cô sao có thể không nhận ra nó, khi cô bước tới đưa tay sờ lên nó, như nhìn thấy ông ngoại cô.
Phong Tiêu đứng ở phía sau, nửa thân ở trên tường, lẳng lặng nhìn phản ứng của cô, khi nhìn thấy nước mắt của cô, đau long bước đến ôm lấy cô.
Một lúc sau, khi cô lấy lại bình tĩnh, mới phát hiện mình lại bị ôm.
Cô có nhiều câu hỏi dành cho Phong Tiêu, sao anh lại có tranh của ông nội cô vẽ.
Nhưng người đang tựa đầu ôm lại hình như đang ngủ thiếp đi.
Cô bất đắc dĩ kéo anh vào gian phòng và sẽ hỏi lại anh nếu lần sau gặp lại.
Nghe tiếng đóng cửa lại, người đang ngủ trên giường chợt mở mắt, khuôn mặt tỉnh táo.
Anh đi ra ngoài, đứng tại chổ Vân Ngữ Tịch vừa đứng, nhìn bức tranh trước mặt, anh thật không tiếc tốn thật nhiều tiền đi tìm kiếm bức tranh của ông ngoại cô, xem ra nước cờ này đi đúng.
Xét giọng điệu mỗi khi cô nhắc đến ông ngoại cô, có thể thấy ông ngoại cô chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô.
Binh pháp có nói, công người trước tiên công tâm, chỉ cần hợp lý.
Vân Ngữ Tịch quay về rất mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng cô lại không ngủ được, trong đầu vẫn nghĩ về bức tranh kia lẫn Phong Tiêu.