Phó Văn Lâm ông sản nghiệp không có cũng không sao, nhưng nếu tổ chức từ thiện sụp đổ, đây chính là muốn cho rất nhiều đứa nhỏ không cha không mẹ hoặc là mắc bệnh hiểm nghèo đều không có nhà để về.
"Cậu Tôn, mong cậu hãy nương tay.
Tiền bán đấu giá bức tranh này, vốn dĩ sẽ dùng để sửa chữa các trường tiểu học và trại trẻ mồ côi.
Bây giờ, còn có rất nhiều đứa nhỏ đáng thương không có nhà để ở, dãi gió dầm sương, không nơi nương tựa, không được học hành đến nơi đến chốn.
"
Phó Văn Lâm muốn lấy lý do này để cho Tôn Ngọc Vinh cảm động, nhưng đối phương lại cười lạnh một tiếng, nói: "Việc sống chết của những đứa trẻ kia thì liên quan gì đến chuyện của tôi.
Phó Văn Lâm, ông đừng có mà không biết xấu hổ, ông không chịu gõ búa đồng ý thì ông đây cũng sẽ không đưa hai mươi tư tỷ đâu.
"
Sắc mặt Phó Văn Lâm trắng bệch, không biết phải làm sao.
Trong chớp mắt này, dường như ông già thêm mười tuổi, sau đó dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mọi người ở phía dưới, nói: "Mọi người có tấm lòng yêu thương, còn ai có thể ra giá cao hơn hai mươi tư tỷ không?"
Nhưng không có bất kỳ người nào dám mở lời đáp lại.
Mặc dù trong lòng rất nhiều người đều vô cùng tức giận, tức giận Tôn Ngọc Vinh đến buổi đấu giá từ thiện lên mặt chiếm tiện nghi, nhưng bọn họ nhiều lắm là chỉ dám giận mà không dám nói.
Tôn Ngọc Vinh cười lạnh, nói: "Phó Văn Lâm, thời gian của ông đây rất quý giá, dẹp mẹ công trình hy vọng của ông đi, mau xử lý nhanh thủ tục cho ông đây.
Nếu không! "
"Ba mươi tỷ.
"
Nhưng đang ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh âm hùng hậu ngang ngược đột nhiên vang lên, chính là của Trần Hùng.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đưa mắt quay đầu nhìn về phía Trần Hùng đang đứng.
Lúc này, Trần Hùng đã đem thẻ đấu giá từ trong tay Đặng Văn Vũ đoạt lấy, giơ thẻ bài lên.
Đặng Văn Vũ và Lâm Ngọc Ngân cũng dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn Trần Hùng, Lâm Ngọc Ngân vội vàng nói: "Chồng à, anh! "
"Em thích bức tranh này, anh liền thay em mua lại thôi, huống chi những buổi đấu giá từ thiện kiểu này không thể để cho loại ruồi này làm cho ô nhiễm không khí.
"
Trần Hùng cảm giác có chút buồn cười, trước giờ anh vẫn còn không tìm được biện pháp giao thiệp cùng tập đoàn Ngọc Tề nhưng không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện một cơ hội tốt như vậy.
Cái tên Tôn Ngọc Vinh lại là một trong sáu thành viên của hội đồng quản trị tập đoàn Ngọc Tề, Trần Hùng đang lo lắng không tìm được đột phá.
Đây không phải là đột phá tốt nhất sao?
Hôm nay Trần Hùng chính là muốn cùng Tôn Ngọc Vinh phát sinh mâu thuẫn, sau đó dò xét ranh giới cuối cùng của tập đoàn Ngọc Tề, anh muốn biết tập đoàn Ngọc Tề rốt cuộc đang dự tính cái gì.
Hiện trường một tràng nghị luận, âm thanh xôn xao vang lên.
"Người này có lai lịch gì mà dám ngay trước mọi người thách thức Tôn Ngọc Vinh của tập đoàn Ngọc Tề như vậy?"
"Anh ta ngồi bên cạnh hội trưởng Chu, chẳng lẽ là ý của hội trưởng Chu sao?"
"Tập đoàn Ngọc Thanh chẳng lẽ là muốn đối đầu trực tiếp cùng tập đoàn Ngọc Tề sao? Có phải có chút quá bốc đồng rồi không?"
Nghị luận nổi lên bốn phía, Phó Văn Lâm cũng khiếp sợ, mà Tôn Ngọc Vinh kia cũng nhíu chặt mày.
"Nhóc kia, cậu là ai mà dám động vào Tôn Ngọc Vinh tôi?"
Trần Hùng hừ lạnh một tiếng, nói: "Anh là cha của ông trời sao? Anh cũng dám động đến người ta, không lẽ tôi lại không thể động vào anh sao? Huống chi đấu giá một cách công bằng, anh kích động như thế làm gì?"
"Cậu rất dũng cảm.
"
Vừa nói, Tôn Ngọc Vinh vừa nhìn về phía Lâm Ngọc Ngân đứng bên cạnh Trần Hùng, nói: "Người này là người của Tập đoàn Ngọc Thanh các cô, tập đoàn Ngọc Thanh các cô là muốn đối nghịch với tập đoàn Ngọc Tề của tôi sao?".
Danh Sách Chương: