Tả Quang Đông bắt đầu đánh đấm con ma bạc kia, trong số 18 vị đại tướng của điện Đức Hoàng thì tính tình của Tả Quang Đông là hung bạo hơn cả, liều mạng chẳng khác gì Quỷ Long.
Con ma bạc kia bị đánh thì kêu la oai oái, còn Trần Hùng đứng ở một bên tựa vào góc tường lấy tay xoa huyệt Thái Dương, anh không đi ngăn cản Tả Quang Đông là vì anh biết Tả Quang Đông là người có chừng mực.
Hơn nữa đôi khi đối phó với những người như thế thì cần một chút thủ đoạn.
Con ma bạc kia bị đánh tới mức kêu cha gọi mẹ, lớn tiếng nói: “Đại ca, cho dù các anh có đánh em thì cũng vô dụng thôi, thỏi vàng này thật sự là do chính em nhặt được, vàng nhặt được thì đâu được coi là phạm pháp đúng chứ.
Hơn nữa, các anh cũng không có bằng chứng cho nên không thể buộc tội em được, cho dù có chết thì em cũng không muốn ngồi tù lần nữa đâu.
”
“Gì cơ?”
Tả Quang Đông cùng với Trần Hùng đều ngơ ngác, xem ra người này tưởng bọn họ là công an rồi.
Sau khi Tả Quang Đông dừng tay đối với con ma bạc kia thì nâng anh ta lên rồi cười nói: “Người anh em, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải là công an đâu.
”
“Không phải là công an ư?”
Con ma bạc này cũng có chút ngơ ngác: “Vậy… Vậy hai đại ca đây là?”
Dường như anh ta nghĩ tới chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, sau đó cả người anh ta mềm nhũn rồi ngã xuống.
“Xin lỗi hai anh, em thật sự xin lỗi, em không nên trộm thỏi vàng của hai anh.
Xin hai anh hãy tha cho em, em cầu xin hai anh hãy tha cho em.
”
“Trên em còn có mẹ già, dưới còn có con nhỏ…”
Con ma bạc nói liên tục không ngừng khiến cho Trần Hùng không biết phải nói gì, quả nhiên cho dù là người ở đâu thì khi cầu xin tha thứ thì đều dùng cái lí do này để thoái thác.
Có điều lúc này Tả Quang Đông đã không cần sử dụng hình phạt nghiêm khắc để ép cung anh bạn này nữa vì vừa rồi anh ta đã nói ra tin tức mấu chốt.
Thỏi vàng trên người anh ta cũng không phải là của anh ta mà là do anh ta đi trộm.
Khó trách thân thủ của người này lại nhanh nhẹn tới như vậy, thì ra anh ta là một tên trộm!
Tả Quang Đông kéo người quỳ trên mặt đất lên, hỏi: “Vàng thỏi là do cậu trộm sao?”
“Đại ca, anh… Các anh không phải là chủ nhân của thỏi vàng này hay sao?”
Tả Quang Đông lắc đầu nói: “Không phải, thế nhưng chúng tôi đang đi tìm chủ nhân của thỏi vàng.
Cậu nói mau, cậu trộm được thỏi vàng này từ lúc nào, trộm ở đâu, tổng cộng có bao nhiêu thỏi?”
Con ma bạc hỏi: “Đại ca, vì sao các anh lại phải điều tra chủ nhân của thỏi vàng này?”
“Là cậu đang hỏi tôi, hay là ông đây đang hỏi cậu?”
Tả Quang Đông rõ ràng đã mất hoàn toàn sự kiên nhẫn, vốn dĩ trên đỉnh đầu anh ta chẳng có gì đột nhiên lại dùng phép biến ra một thanh đao kề ở cổ của người này.
“Nếu như 10 giây trôi qua mà cậu không cho tôi tin tức mà tôi muốn thì tôi sẽ giết cậu.
”
“Em nói, em nói, đại ca, em nói ngay đây!”
Con ma bạc sợ suýt ngất: “Nửa tháng trước, ở thành phố bên cạnh, em… em đột nhập vào một căn biệt thự, sau đó trộm vàng thỏi từ căn biệt thự đó.
”
“Đưa bọn tôi qua đó.
” Tả Quang Đông vẫn dùng đao kề cổ con ma bạc.
“Dạ… dạ vâng thưa đại ca!”
Sau khi Tả Quang Đông buông đao xuống, rồi dựa theo lộ trình của con ma bạc, sau đó lái xe thẳng tới thành phố bên cạnh.
Người này đã sớm bị Tả Quang Đông dọa cho chết khiếp, nên anh ta căn bản là không dám nói dối hai người Trần Hùng.
Khoảng hai tiếng sau, bọn họ đi tới chỗ căn biệt thự riêng biệt có chút hẻo lánh này.
Nói trắng ra thì đây cũng không phải là một căn biệt thự gì cả, ở bên Nhật Bản, những căn nhà gỗ riêng biệt như thế này cũng là chuyện bình thường vì hàng năm ở bên này đều xảy ra động đất cho nên nhà ở đây xây cũng không cao, hơn nữa giá đất ở nơi này cũng không quá đắt cho nên nhiều người xây nhà đều là theo kiểu nhà gỗ riêng biệt như thế này.
Lúc này đêm cũng đã khuya nên ba người đậu xe ven đường bên ngoài nhà gỗ, sau đó mới nhìn vào bên trong nhà gỗ.
.
Danh Sách Chương: