Kiều Tùng Châu lúc này cả khuôn mặt đều chuyển thành màu xanh tím, ông ta biết đây là Kiều Tiết Dũng đang cố ý kích thích ông, tuy nhiên, bây giờ ông ta cảm thấy bất lực với tất cả.
“Kiều Tiết Dũng, mày!” “Tôi cái gì mà tôi?”
Kiều Tiết Dũng lại giáng thêm một bạt tai lên mặt Kiều Tùng Châu: “Năm đó lúc ông hại chết cha tôi, có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?” “Ông lại có từng nghĩ đến tôi vẫn luôn bị ông xem như một con chó, xem như một thằng con riêng vô dụng, kỳ thật là sự tồn tại mà cả đời ông cũng không thể chiến thắng được không?” “Kiều Tùng Châu, ông có biết tôi đã đợi ngày này rất lâu rồi không?” “Từ nhỏ đến lớn, từ khi tôi rời khỏi cái viện đó, tôi đã rất lâu rất lâu không được vui vẻ như ngày hôm nay rồi.
Ông có biết cái sự sảng khoái lúc Kiều Tiết Thanh bị tôi chà đạp dưới chân tối hôm qua không, tôi cảm thấy từng lỗ chân lông trên người đều mở ra, quả thật rất sảng khoái.
“Anh ta chết thật thảm, chết thật tuyệt vọng.
Ha ha ha, kiếp sau chắc chắn anh ta sẽ sợ phải làm người, bởi vì tối hôm qua đã trở thành một nỗi ám ảnh đến ngàn đời ngàn kiếp đối với anh ta.
Dù cho anh ta có xuống Hoàng Tuyền, uống canh Mạnh Bà, đều không thể quên được nỗi đau khổ tối hôm qua.
“Đồ súc vật mày.” Kiều Tùng Châu lớn tiếng mắng, thậm chí khóe miệng cũng bắt đầu chảy máu tươi.
Kiều Tiết Dũng ghé sát bên tai ông ta, nhẹ nhàng thổi một hơi: “Kiều Tùng Châu, ông đừng kích động, bởi vì ông lập tức sẽ được xuống dưới cùng con trai mình thôi” “Ngoài ra, tôi vẫn sẽ không nói cho ông biết gia tộc đứng sau lưng ủng hộ tôi là ai, cũng không nói cho ông tôi rốt cuộc có phải con trai ruột của ông không, bởi vì tôi chính là muốn ông, chết, không, nhắm, mắt!”
Bốn chữ cuối cùng, là Kiều Tiết Dũng gắn ra từng chữ, nỗi một chữ phát ra từ trong miệng cậu ta, đều có thể cảm thấy được một nỗi oán hận và bất mãn cùng cực trong lòng Kiều Tiết Dũng.
Khoan hãy nói đến Kiều Tùng Châu rốt cuộc có phải là cha ruột của Kiều Tiết Dũng hay không, dù sao nỗi hận của Kiều Tiết Dũng đối với ông ta sớm đã quá sâu, nhập vào cốt tủy.
“Hoa Xà, cái này đến phần của anh rồi.
Kiều Tiết Dũng phân phó một tiếng với Hoa Xà, trên mặt Hoa Xà sớm đã tràn ngập dữ tợn.
“Thật ngại quá ông chủ, ông cũng thấy rồi đó, tôi không có lựa chọn nào khác” “Nếu tôi không xử lí ông, thì bọn họ sẽ xử lí tôi” Hoa Xà bắt đầu dùng sức, Kiều Tùng Châu bắt đầu ra sức giãy dụa, nhưng rất nhanh, ông ta đã dần dần mất đi sức lực.
Kiêu hùng một thời, gia tộc lớn đứng đầu Tỉnh Trung Nhã, ông chủ gia tộc quyền thế miền Nam cứ như vậy kết thúc.
Cho đến lúc chết, hai mắt ông ta vẫn mở trừng trừng, giống như cái chuông đồng kia.
Đúng như Kiều Tiết Dũng đã nói, ông ta chính là chết không nhắm mắt.
Tám tháng sau đó, thời tiết tháng chín đã bắt đầu dần trở nên mát mẻ hơn, đặc biệt là sau một trận mưa lớn, khắp thành phố Bình Minh tựa như trở nên mát mẻ trong vòng một đêm.
Trong biệt thự giữa sườn núi trên núi Vọng Nguyệt, Trần Hùng đang phụ đạo cho cho Thanh Thảo làm bài tập.
Mà đây cũng không phải là phụ đạo gì, chủ yếu là bởi vì Lâm Thanh Thảo học kỳ này được tiếp xúc với những thứ mới mẻ, nên vẫn luôn thích quấn lấy Trần Hùng hỏi này hỏi kia.
“Cha ơi, nghe ông ngoại và bà ngoại nói rằng mấy năm trước ba vẫn luôn ở nước ngoài, đúng không?”
Trần Hùng vẻ mặt đầy cưng chiều, gật đầu nhìn Lâm Thanh Thảo, nói: “Đúng thế, vài năm trước cha vẫn luôn ở nước ngoài làm ăn, sau này kiếm được tiền rồi thì về tìm Thanh Thảo và mẹ.” “Vậy cha ở nước Anh sao?” “Tại sao đột nhiên con lại nói đến nước Anh?” Trần Hùng sững sờ.
Lâm Thanh Thảo chớp đôi mắt to xinh đẹp linh động, cô bé nói: “Bởi vì mấy năm nay Thanh Thảo đang học tiếng Anh ở trường, muốn biết cha có phải từng ở nước Anh không, cha có biết tiếng Anh không?"
Trần Hùng hơi giật mình, anh cảm thấy những câu hỏi của Thanh Thảo càng ngày xoay chuyển càng nhanh rồi..
Danh Sách Chương: